Phương Phiến Tam thấy đại ca tới thì vô cùng mừng rỡ, chạy qua với tốc độ nhanh như chớp, khóc la: “Đại ca Sơn Tiêu, anh phải làm chủ cho em, mấy tên khốn kia đã đánh các anh em của em!”
Sơn Tiêu không thèm nhìn anh ta.
Bị đánh là chuyện vinh quang lắm sao mà lớn tiếng như vậy?
“Được rồi, tránh qua một bên đi.”
“Chuyện của cậu, đại ca sẽ báo thù cho cậu!”
Anh ta hút thuốc, nhìn về phía Giang Nghĩa, mơ hồ cảm thấy mình đã từng nhìn thấy bóng người phía sau ở đâu đó, có hơi quen quen.
Hả?
Lúc này, Giang Nghĩa xoay người lại, nhìn thẳng về phía Sơn Tiêu.
Giây phút hai người đối diện, Sơn Tiêu hoàn toàn trợn tròn mắt, điếu thuốc trong tay rơi xuống vẽ ra một vòng cung màu xám trong không khí.
Là anh ta sao?
Sơn Tiêu hoàn toàn trợn tròn mắt, anh ta có tính toán như thế nào cũng không ngờ người mình phải đối phó sẽ là Giang Nghĩa.
Đối đầu với anh ta như thế nào đây?
Trên đường sắt cao tốc, anh ta đã được chứng kiến kỹ năng siêu phàm của Giang Nghĩa.
Tứ Đại Kim Cương thuộc hạ của Sơn Tiêu cũng bị anh đá bay như đá bóng, sự chênh lệch giữa hai bên quả thực là một trên trời một dưới đất, nên không cần phải đấu tranh gì nữa đúng không?
Phương Phiến Tam vốn không biết chuyện này.
Anh ta cười nói: “Nhóc con, cậu xong đời rồi! Biết đại ca của chúng tôi là ai không? Nói ra sẽ hù chết cậu đó. Đại ca của chúng tôi là đại ca của Nam thành —— Sơn Tiêu!”
Phương Phiến Tam tưởng rằng Sơn Tiêu đang khiêm tốn, nên không những không dừng lại mà còn tiếp tục lớn tiếng nói: “Không chỉ có đại ca của chúng tôi lợi hại, bốn anh trai phía sau còn là Tứ Đại Kim Cương nổi danh ở Nam thành! Ai cũng dũng cảm không sợ ai. Nhóc con, cậu cứ chờ chết đi!”
Đám người gọi là Tứ Đại Kim Cương đều cúi đầu không dám nhìn Giang Nghĩa.
Còn dũng cảm không sợ ai?
Ha ha, cảm giác khi bị Giang Nghĩa đá như một quả bóng vẫn luôn quanh quẩn trong lòng họ.
Phương Phiến Tam đang định ca ngợi tiếp thì bị Sơn Tiêu đá văng.
“Khen cái đầu mày?”
“Cút cút!”
Phương Phiến Tam không biết mình đã làm sai điều gì, sao đột nhiên lại chọc cho Sơn Tiêu khó chịu?
Anh ta cũng không biết, mà cũng không dám hỏi.
Chỉ ngoan ngoãn đứng ở một bên.
Bên kia, Giang Nghĩa cười nói: “Đại ca Sơn Tiêu? Đã lâu không gặp. Nghe nói cậu đã bị bắt đi, không ngờ lại được ra nhanh vậy à?”
Sắc mặt Sơn Tiêu trở nên khó coi.
Hôm qua anh ta suýt nữa bị bắt vào tù thật, tuy nhiều năm qua anh ta đã suýt bị bắt không ít lần, nhưng ngày hôm qua là một lần duy nhất anh ta bị bắt vì đánh thua.
Cũng may anh ta là người thua nên cảnh sát cũng không gây khó dễ cho anh ta, sau khi phạt tiền rồi dạy dỗ một lúc, thì để cho người bảo lãnh ra.
Sau khi ra ngoài Sơn Tiêu càng nghĩ càng giận, anh ta chưa từng uất ức như vậy.
Anh rất muốn tìm một người để xả giận, kết quả thật đáng buồn, ‘kẻ địch’ đầu tiên anh ta gặp sau khi ra ngoài lại là Giang Nghĩa! Thật đúng là oan gia ngõ hẹp.
Đối mặt với sự khiêu khích của Giang Nghĩa, Sơn Tiêu đều không nên lời.
Những người khác đều nhận ra manh mối.
Phương Phiến Tam hỏi: “Đại ca, hai người quen biết nhau sao?”
Sơn Tiêu liếc anh ta, “Câm cái miệng thối của mày lại!”
Phương Phiến Tam sợ đến mức liên tục lui về phía sau, ngậm miệng lại, không dám nói thêm một chữ nào.
Lúc đầu Tân Tử Dân cho rằng sẽ có một trận chiến ác liệt, còn lo lắng cho mạng sống của Giang Nghĩa, ai ngờ đường đường là đại ca uy nghiêm Sơn Tiêu, sau khi nhìn thấy Giang Nghĩa lại sợ hãi như rùa đen rút đầu.