Anh ta liếc mắt nhìn vài người phía sau, Tứ Đại Kim Cương đều lắc đầu tỏ ý không muốn khiêu chiến với Giang Nghĩa, cơn ác mộng vừa rồi còn chưa qua, họ không muốn trải qua lần nữa.
Sơn Tiêu thở dài, bất đắc dĩ nói: “Xin lỗi, tôi sai rồi, mọi người đi đi. Tôi sẽ dạy dỗ lại đàn em của mình.”
Lời nói của anh ta suýt nữa hù chết Phương Phiến Tam.
Người luôn lợi hại kiêu ngạo bấy lâu nay như Sơn Tiêu mà cũng có ngày chịu thua sao?
Giống như một con quỷ gặp Diêm Vương vậy.
Người thanh niên trước mắt thực sự đáng sợ như vậy sao?
Phương Phiến Tam không khỏi hít một hơi thật sâu, vừa nãy anh ta cứ luôn miệng nói muốn nhận người ta làm đàn em, ha ha, người đàn ông ngay cả đại ca của mình cũng không dám chạm vào, anh ta có tư cách gì nhận người ta làm đàn em?
Đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ!
Tân Tử Dân cũng đã nhận ra, hoá ra Sơn Tiêu là một con hổ giấy, ở trước mặt Giang Nghĩa ngay cả rắm cũng không dám thả.
Vì thế, ông ta cũng to gan nói: “Sơn Tiêu, cậu hãy trả lại tất cả hàng hóa cho tôi! Lấy cả những thứ mà cậu đã hứa với tôi nữa!”
Sơn Tiêu cắn chặt răng.
Nếu không có Giang Nghĩa, anh ta có thể tước đoạt mạng sống của Tân Tử Dân trong vòng một giây, nhưng ông ta cáo mượn oai hùm, có sự hiện diện của hổ dữ Giang Nghĩa, Sơn Tiêu cũng không dám nhúc nhích.
Anh ta nhịn cơn tức nói: “Hàng hóa của ông đã bị tôi xử lý rồi, không thể trả cho ông được.”
“Cái gì?” Trái tim Tân Tử Dân như bị dao cắt, ông ta đã dùng số tiền lớn để thu mua những hàng hóa đó, “Vậy đồ cậu đồng ý cho tôi thì sao?”
Sơn Tiêu đưa tay lấy một tấm thẻ VIP từ trong túi ra, "Thứ ông muốn ở đây."
Giang Nghĩa nhìn Xạ thủ bằng ánh mắt ra hiệu.
Xạ thủ tiến lên lấy tấm thẻ VIP giao cho Tân Tử Dân.
Sau khi nhận lấy tấm thẻ, cuối cùng Tân Tử Dân cũng thoải mái hơn chút, “Có tấm thẻ này ở đây thì vẫn còn cơ hội xoay chuyển.”
Tất cả đã được xử lý xong.
Giang Nghĩa dẫn người đi, khi đi ngang qua chiếc xe thể thao mui trần, anh cố ý nói: “Nếu cậu đã xử lý hàng hóa của chúng tôi thì dùng chiếc xe này để trả nợ đi.”
Nói xong, anh mở cửa xe ra, thuần thục ngồi vào.
Khuôn mặt Sơn Tiêu đã tái đi.
Đó là chiếc siêu xe anh ta vừa mua mất mấy tỷ, anh ta còn chưa lái được mấy ngày mà cứ như vậy cho người khác sao?
Anh ta rất tức giận.
Nhưng không dám nói gì.
“Ông Tân, nào, lên xe.”
“Được!”
Tân Tử Dân nhanh chóng ngồi lên, ông ta chưa bao giờ được ngồi trên xe thể thao mui trần, vậy mà hôm nay lại được hưởng phúc.
Cuối cùng Giang Nghĩa giao việc cho Xạ thủ: “Cậu cầm mười lăm tỷ đi trước đi, nhân tiện trả chiếc xe đã thuê giúp tôi.”
“Tuân mệnh.”
Bàn giao xong, Giang Nghĩa nổ máy, đạp chân ga rồi nghênh ngang lái chiếc xe thể thao sang trọng mười mấy tỷ rời đi.
Nhìn xe của mình bị người khác lái đi, trái tim Sơn Tiêu đang nhỏ máu.
“Khốn nạn, khốn nạn!”
Phương Phiến Tam đi lên hỏi: “Đại ca, sao lại thế này? Sao anh lại không dám đụng vào cậu ta? Tứ Đại Kim Cương đều có ở đây, sao không xử lý cậu ta?”
Sơn Tiêu nhìn anh ta giống như nhìn kẻ ngốc.
“Nếu có thể đối phó, tôi có thể không đối phó sao?”
“Cậu có biết tên khốn kia lợi hại như thế nào không? Không chỉ mấy người chúng ta, cho dù có tăng thêm gấp đôi cũng không đủ cho cậu ta đánh!”
Phương Phiến Tam kinh ngạc đến nỗi cằm sắp rơi xuống, “Có người lợi hại như vậy sao?”
Sơn Tiêu đau khổ than một tiếng, “Haiz, số khổ!!!”