“Được rồi, anh Giang bảo cậu mau tránh ra, đừng đứng đây làm chướng mắt.”
“Ôi, vâng vâng, tôi xin cút ngay đây ạ.”
Nhân viên tiếp tân cúi đầu, khom người, mặt mày xám xịt chạy đi.
Người đàn ông kia bước tới trước mặt Giang Nghĩa, chủ động vươn tay giới thiệu: “Tôi tên là Thủy Quân Tín, là thiếu chủ nhân của Thủy Vân Thiên.”
Giang Nghĩa gật đầu, thì ra là Thiếu chủ nhân, khó trách nhân viên tiếp tân kia lại sợ anh ta như vậy.
Ở Nam Thành, Thủy Vân Thiên có thể nói là lấy thúng úp voi, tất cả thế lực lớn nhỏ đều nằm dưới sự kiểm soát của họ, là sự tồn tại không ai địch nổi.
Thân là Thiếu chủ nhân, địa vị của Thủy Quân Tín tất nhiên cũng chẳng tầm thường.
Giang Nghĩa vươn tay nắm lấy tay Thủy Quân Tín.
Thủy Quân Tín mỉm cười nói: “Hôm qua tôi may mắn nhìn thấy sự hào phóng, vung tiền như rác của anh Giang, vốn định tới làm quen ngay lúc đó luôn, tiếc là anh đi quá nhanh, nên không có cơ hội gặp mặt. Hôm nay cuối cùng tôi cũng được bắt chuyện với anh, xem như vinh hạnh của tôi rồi.”
“Thiếu chủ nhân khách khí quá.”
Không biết tại sao nhưng trong lúc nói chuyện, Thủy Quân Tín luôn vô tình hoặc cố ý liếc mắt nhìn sang Tân Uẩn đứng bên cạnh Giang Nghĩa.
Như thể sự chú ý của Thủy Quân Tín hoàn toàn không nằm trên người Giang Nghĩa, mà là trên người Tân Uẩn.
Cô gái này, mới là mục tiêu chính của anh ta hôm nay chăng?
Mọi người có mặt ở hiện trường đều nhận ra điểm này, không phải do họ thông minh, mà là biểu hiện của Thủy Quân Tín thật sự quá rõ ràng, cộng thêm tiếng xấu lan xa của Thủy Quân Tín, ai ai cũng hiểu rõ mục đích lần này anh ta mời Giang Nghĩa tới đây là gì.
Ở Nam Thành, ai mà chẳng biết Thủy Quân Tín vô cùng háo sắc.
Hơn nữa, thói háo sắc của anh ta không hề giống người thường.
Anh ta không thích mấy cô gái độc thân, chỉ thích vợ hoặc là bạn gái của người khác, mỗi lần nhìn thấy người khác dắt theo cô gái xinh đẹp nào, người ngợm Thủy Quân Tín đều cảm thấy ngứa ngáy.
Trái lại rất nhiều lần, không ít phụ nữ xinh đẹp chủ động bày tỏ lòng yêu thương nhung nhớ với Thủy Quân Tín, nhưng anh ta chẳng hề để vào mắt.
Đây chính là điểm lạ của Thủy Quân Tín.
Đương nhiên, rất nhiều bác sĩ tâm lý đã từng phân tích rằng, rất có thể đây là một dạng bệnh tâm lý.
Nếu người bệnh thường mắc phải loại bệnh này, có thể đã sớm bị người khác đánh cho tàn, không thể tự gánh vác lấy cuộc sống, nhưng Thủy Quân Tín thì khác, thân là Thiếu chủ nhân của Thủy Vân Thiên, anh ta thật sự có thể muốn làm gì thì làm.
Không biết bao nhiêu người phụ nữ đã bị anh ta cưỡng ép, càng có không biết bao nhiêu đôi tình nhân bị chia rẽ, không biết bao nhiêu gia đình sụp đổ.
Rất nhiều phú hào mới tới Nam Thành không biết chuyện này, thường xuyên dẫn theo một nửa xinh đẹp của mình tới gặp Thủy Quân Tín, kết quả chính là người phụ nữ của mình bị Thủy Quân Tín mạnh mẽ chiếm đoạt.
Ở Nam Thành, người phụ nữ nào đã bị Thủy Quân Tín chiếm, đừng hòng nghĩ tới chuyện giành lại được tự do.
Giống như buổi vũ hội này, chính là vì muốn nhìn xem người phụ nữ của kẻ khác xinh đẹp cỡ nào nên Thủy Quân Tín mới tổ chức, ngoài mặt thì nói để mọi người làm quen với nhau, nhưng thực tế chỉ là muốn thỏa mãn ham muốn cá nhân kỳ lạ của anh ta mà thôi.
Biết được điều này, thật ra hầu hết bạn nhảy mà mọi người dẫn tới tham gia vũ hội đều không phải một nửa của họ mà là thuê tới.
Thậm chí, có một số người phụ nữ muốn nịnh bợ Thủy Quân sẽ tới cùng một người đàn ông khác, giả vờ làm phụ nữ đã có chồng, cố tình dùng thân phận này để hấp dẫn sự chú ý của Thủy Quân Tín.
Hành vi lạ lùng như vậy cũng chẳng phải chuyện gì hiếm thấy ở Nam Thành.
Thế nên ở đây mới lưu truyền một câu nói: Phòng cháy phòng trộm phòng Thiếu chủ.
Giang Nghĩa mới đến, đâu biết mọi chuyện lại rắc rối như vậy? Sau khi nhận được thiệp mới, lập tức ngu ngốc dẫn theo Tân Uẩn lại đây, thật đúng là đẩy Tân Uẩn vào hố lửa.
Từ ánh mắt tham lam của Thủy Quân Tín, có thể nhận ra anh ta “Chờ mong” Tân Uẩn tới cỡ nào!