“Được rồi, mọi người đừng đứng ngoài cửa nữa, đều tiến vào đi nào." Thủy Quân Tín dẫn đầu bước vào trong.
Hai tay Tân Uẩn ôm chặt lấy cánh tay Giang Nghĩa, cả người run lên khe khẽ.
Cô ta nhỏ giọng nói: “Cái người kia trông thật là kinh tởm, không giống người tốt gì cả, Giang Nghĩa, anh nhớ cẩn thận đấy.”
Giang Nghĩa không nói gì, lặng lẳng dắt Tân Uẩn vào trong.
Nhiều năm kinh nghiệm nói cho Giang Nghĩa hay, Thủy Quân Tín quả thật có vấn đề, tấm thiệp mời mà họ nhận được lần này, hiển nhiên không phải vì Giang Nghĩa, mà là vì Tân Uẩn.
Lại quay đầu nhìn biểu cảm như đang xem trò vui của mấy gã đàn ông khác đứng xung quanh, anh càng thêm chắc chắn về suy nghĩ này của mình.
Sau khi tiến vào sảnh tiệc, đoàn người như bước sang một thế giới khác.
Nơi này tựa như cung điện vậy, cách bày trí xa hoa lộng lẫy, rường cột được chạm trổ tinh tế, đẹp không sao tả xiết.
Đặc biệt phía trên trần nhà là một chiếc đèn trùm pha lê cỡ lớn được tạo thành từ hơn một nghìn viên pha lê, ánh đèn chiếu qua được khúc xạ tỏa khắp nơi, khiến cả sảnh tiệc như bừng sáng rực rỡ.
Chỉ mỗi cái đèn chùm này thôi đã không dưới ba tỷ rồi.
Không thể phủ nhận một điều, Thủy Quân Tín thật sự rất chịu chi.
Từng món ăn, thức uống, tất cả đều là hàng cao cấp nhất, đêm nay không tính tới thứ khác, chỉ mỗi rượu thôi cũng đã tốn hơn mấy tỷ rồi.
Chỉ một chữ thôi: Đắt!
Phóng tầm mắt khắp cả Nam Thành, cũng chỉ mình Thủy Vân Thiên mới có đủ tài lực để tổ chức vũ hội sang trọng như vậy.
Thủy Quân Tín bước lên sân khấu, gõ nhẹ vào hai cái micro, rồi cười ha ha nói: “Chào các ngài, thưa quí ông quí bà, chúc mọi người buổi tối tốt lành, hôm nay rất vinh hạnh được mời các vị tới tham gia buổi vũ hội tư nhân do tôi tổ chức.”
“Đêm nay, không có bất kỳ quy định nào, mọi người có thể tự do chơi đùa, tự do ăn uống.”
“Chỉ có một mục đích thôi – đó là vui vẻ!”
“Bây giờ, hãy nhảy múa theo điệu nhạc nào!”
Tức khắc, giai điệu nhẹ nhàng trong sảnh tiệc lập tức đổi thành tiếng nhạc xập xình, ánh đèn nhấp nháy, bóng người lay động.
Những phú hào kia cũng tức khắc trút bỏ những cảm xúc bị kìm nén bấy lâu, không còn giả vờ ga-lăng gì nữa, ai nấy đều ôm lấy người phụ nữ của mình, nhảy những điệu nhảy vui vẻ nhất trong vũ hội.
Tầm mắt Giang Nghĩa rà quét khắp vũ hội, anh đang tìm kiếm bóng dáng của Tiểu Điệp.
Nếu anh đoán không sai, chắc chắn Tiểu Điệp sẽ xuất hiện ở những bữa tiệc thế này.
Tân Uẩn đứng bên cạnh thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Giang Nghĩa, đêm nay, cô ta là bạn nhảy của Giang Nghĩa, chứ không phải đến ăn cơm với Giang Nghĩa! Cô ta, thật sự rất muốn cùng Giang Nghĩa nhảy một điệu, hòng thỏa mãn tâm nguyện của chính mình.
Nhưng trông có vẻ Giang Nghĩa không hề có suy nghĩ giống vậy?
Tân Uẩn cảm thấy hơi mất mát.
Tại sao những người đàn ông khác đều thèm khát cô ta, nhưng Giang Nghĩa lại chẳng có chút cảm tình nào với cô ta hết? Là do cô ta không đủ xinh đẹp, hay do không đủ dịu dàng?
Thật ra cô ta đã biết câu trả lời rồi.
Giang Nghĩa là người đã có gia đình, Giang Nghĩa yêu vợ mình đậm sâu như vậy, sao có thể rung động với những người phụ nữ khác được?
Bình dấm chua trong lòng Tân Uẩn khẽ nghiêng, cô ta cắn môi, mặc kệ Giang Nghĩa có yêu cô ta hay không, mặc kệ Giang Nghĩa có phải người đã có gia đình hay không, dù sao đêm nay Giang Nghĩa cũng là của cô ta, đừng mơ có người đoạt được anh!
“Giang Nghĩa!”
“Ừm?”
“Chúng ta đừng ngồi yên ở đây nữa, hay là cùng ra đó nhảy một bản đi?”
Giang Nghĩa sửng sốt.
Nhảy ư? Nói thật thì ở phương diện này anh chẳng có chút thiên phú nào cả.
Nhưng anh còn chưa kịp từ chối, Tân Uẩn đã khoác tay anh, kéo anh đứng dậy, hai người bước tới giữa sảnh tiệc, cơ thể đung đưa theo điệu nhạc.
Một Tân Uẩn ngày thường luôn giữ vẻ đoan trang, đúng mực, vào giờ phút này lại thả bay tất cả cảm xúc ra ngoài.