Lời này nói sau lưng thì được, nói thẳng trước mặt thì rõ ràng đang xem thường người ta.
Giang Nghĩa không thèm để tâm, anh cúi đầu tiếp tục gắp thức ăn. Hành động này khiến Chung Đào càng thêm khinh thường.
Anh ta vươn tay lấy một tấm danh thiếp ra rồi đưa cho Đinh Thu Huyền: “Đây là danh thiếp của tớ, cậu cầm lấy đi.”
Đinh Thu Huyền cầm lấy rồi chỉ đặt lên bàn.
Chung Đào nói tiếp: “Thu Huyền, tớ thật sự thấy đau lòng cho cậu. Một cô gái vừa xinh đẹp vừa thông tình đạt lý như cậu mà lại gả cho một tên….Haiz! Chắc cuộc sống hiện tại của cậu vất vả lắm nhỉ.”
“Cậu cứ yên tâm, mọi chuyện cứ để tớ lo liệu.”
“Hiện giờ, tớ không phải là ông to bà lớn gì nhưng mỗi tháng cũng kiếm được mấy trăm triệu. Nếu cậu gặp chuyện gì khó khăn thì cứ việc nói với tới, tớ nhất định sẽ dốc toàn lực để giúp cậu.”
Lời này càng khó nghe hơn rồi.
Nghe qua thì cứ tưởng là ý tốt đó nhưng chồng người ta còn đang ở đây, anh ta nói mấy lời này trước mặt chồng người ta là có ý gì?”
Mấy cô gái khác cũng bất mãn bĩu môi.
Lúc nãy bọn họ vừa xin danh thiếp của Chung Đào nhưng cuối cùng vẫn không xin được. Đinh Thu Huyền còn chưa nói lời nào mà Chung Đào đã chủ động tặng danh thiếp cho cô. Đây đúng là phân biệt đối xử mà.
Đinh Thu Huyền chỉ cười cười không đáp.
Chung Đào nhìn cô chằm chằm. Thấy Đinh Thu Huyền không hề kích động, trong lòng anh ta có hơi khó chịu.
Một người có thu nhập mấy trăm triệu như anh ta, bình thường đi đâu gặp ai đều được người khác đối xử vô cùng khách khí. Nhưng hình như Đinh Thu Huyền không muốn gặp anh ta cho lắm?
Anh ta quyết định phải thể hiện trước mặt Đinh Thu Huyền thôi.
Chung Đào cười cười: “Hôm nay là ngày họp lớp, là ngày đoàn tụ, mọi người tụ hợp về đây, đương nhiên là phải ăn bánh trôi rồi!”
Sau đó anh ta vỗ tay vài cái.
Trong chớp mắt, vài nhân viên phục vụ liền bê bánh trôi vào rồi đặt trước mặt mỗi người một bát bánh trôi, trừ Giang Nghĩa.
Mỗi phần bánh trôi không nhiều lắm, chỉ có 5-6 viên, hơn nữa đều là bánh trôi nhỏ, một muỗng có thể ăn hết 2-3 viên rồi.
Những người miệng to thậm chí còn có thể một lần ăn hết một bát.
Chung Đào cười haha rồi nói: “Bánh trôi này là bánh trôi của Long Thành Viên. Để đặt được số bánh trôi này mà tớ đã phải mất rất nhiều thời gian công sức, nhờ bao nhiêu người mới đặt được đấy, mọi người đừng chê ít nhé.”
Long Thành Viên là cửa hàng bánh trôi lâu đời số một toàn quốc.
Công thức chế biến độc đáo của họ từ xưa đến nay rất khó sao chép; bánh trôi cho vào miệng vừa dẻo vừa trơn, vị nào cũng có thể khiến người ăn hạnh phúc như muốn bay lên trời.”
Vì thế nên giá cả của mỗi bát bánh trôi Long Thành Viên đều cực kỳ cao, nhưng vẫn cung không đủ cầu.
Đừng nhìn bát bánh trôi nhỏ như thế, có thể phải bỏ ra 5-6 triệu mới ăn được đấy.
Mọi người nhìn nhau rồi đều nuốt nước miếng. Họ không dám tuỳ tiện ăn hết, có cảm giác như đang ăn nhân sâm vậy.
Chung Đào hài lòng nhìn phản ứng của mọi người.
Chuyện này lần nữa chứng minh, sau nhiều năm như thế, anh ta vẫn là người thành đạt nhất.
Chung Đào nhìn Giang Nghĩa, ngữ khí có chút kỳ quái: “Xin lỗi nha, tôi không biết là anh sẽ đến nên không chuẩn bị phần của anh.”
Mỗi người đều có đồ ăn, chỉ riêng Giang Nghĩa là không có. Hành động này là để nhục mạ Giang Nghĩa đây mà.
Mọi người đều cười rộ lên.
Mỗi người múc một muỗng rồi cho vào miệng: “Ồ, ngon quá!”
Mọi người đều bắt đầu ăn, từng viên bánh trôi lần lượt trôi vào bụng, cảm giác thoả mãn tới cực điểm.
Tiếc là chỉ có 5-6 viên bánh trôi, còn chưa bỏ răng thì đã hết rồi. Mấy người đàn ông ăn khoẻ còn ăn hai viên một lần, nếu nhiều hơn một chút thì tốt quá.
Nhưng mà nghĩ lại, một bát bánh trôi 5-6 triệu cơ mà. Ăn cho biết là được, sao mà ăn cho nổi chứ?
Nhưng ít nhất bọn họ còn có đồ để ăn. Nhìn Giang Nghĩa kìa, đến nước canh còn không có mà húp.
Mọi người ăn rồi Giang Nghĩa nhìn, đây mới đúng là bi kịch!