Mỗi người đều ăn xong rồi, chỉ còn Đinh Thu Huyền, cô nhìn bánh trôi trước mặt mình, lại nhìn Giang Nghĩa, trong lòng rất khó chịu.
Nếu ngay cả cô cũng ăn, vậy là vũ nhục lớn nhất đối với Giang Nghĩa.
Chung Đào chính là muốn xem cái này.
Anh ta hy vọng Đinh Thu Huyền ăn bánh trôi anh ta chuẩn bị, hy vọng cô gái khác ăn đồ của mình!
“Thu Huyền, sao còn không ăn?” Chung Đào cố ý hỏi.
Đinh Thu Huyền cúi đầu, không biết nên trả lời thế nào mới tốt.
Biết là không thể ăn, nhưng lại không tiện mở miệng, ở đây nhiều người như vậy, không thể từ chối thịnh tình.
Chẳng lẽ, thật sự phải để chồng mình mất mặt trước người khác?
Không được!
Đinh Thu Huyền cắn môi, cho dù hôm nay phải làm cứng với mọi người, nhưng nhất định phải đứng cùng một phía với Giang Nghĩa, tuyệt đối không thể ăn bánh trôi Chung Đào đã chuẩn bị.
Ngay lúc không khí xấu hổ, Giang Nghĩa cười cười.
Anh chỉ vào bát bánh trôi nói: “Mọi người xem, bánh trôi này đều ‘tóp’ hết rồi, có nghĩa đã để một thời gian, không còn là bánh trôi Long Thành Viên tươi ngon nữa, bánh trôi như vậy, Thu Huyền nhà chúng tôi sẽ không ăn.”
Vậy…
Vẻ mặt Chung Đào lập tức tái đi.
Anh ta vất vả tìm quan hệ nhờ người làm ra bánh trôi cao cấp, một chén năm sáu triệu, vậy mà bị người ta khinh bỉ giẫm đạp như vậy sao?
“Ha ha, Giang Nghĩa, khẩu khí của anh lớn thật.”
“Anh nói bánh trôi này của tôi bị tóp rồi, không xứng với Thu Huyền sao? Được, vậy anh làm ra một phần bánh trôi xứng để nếm thử đi.”
“Môi trên chạm môi dưới, nói chuyện như không.”
“Nói mát thì ai không nói được chứ?”
Những người khác đều cười, sôi nổi trào phúng theo.
“Lớp trưởng, anh đừng làm khó dễ người ta. Một chén này năm sáu triệu, một bàn này cũng đến trăm triệu, một tháng tiền lương của người ta chỉ có hai tư triệu, một bàn này chẳng phải là tốn mấy tháng lương rồi à? Thôi bỏ đi.”
“Ai, Thu Huyền này, cậu cũng thật là, một đóa hoa tươi cắm bãi phân trâu.”
Giang Nghĩa còn chưa phản ứng gì, Đinh Thu Huyền đã hơi nóng nảy.
Tuy rằng tiền lương của Giang Nghĩa thấp, nhưng Giang Nghĩa đã ký cả chục tỷ hợp đồng với đoàn xe! Chỉ cần nói ra, chắc chắn sẽ hù chết những người này.
Không đợi cô mở miệng, Giang Nghĩa đã giữ cô lại, nhàn nhạt hỏi: “Thu Huyền, em có muốn ăn bánh trôi Long Thành Viên chính cống không?”
“Hửm?” Đinh Thu Huyền sửng sốt một giây.
“Nếu muốn ăn thì anh mời đầu bếp của Long Thành Viên đến, nấu tại đây cho mọi người luôn.”
“Ai da, không được, cười chết tôi rồi, ai tới cứu tôi với.”
“Còn muốn mời đầu bếp của Long Thành Viên đến? Ôi mẹ ơi, mọi người nghe thấy không? Có một con trâu đang bay trên trời, ai thổi bay lên thế?”
Bánh trôi của Long Thành Viên đã rất khó mua, sư phụ ở đó có tiền cũng chẳng mời nổi.
Một tháng lương viên chức bình thường của Giang Nghĩa là hai tư triệu, dựa vào đâu mà mời người ta tới?
Quả thực là trò cười lớn nhất thiên hạ!
Tuy rằng chuyện này nghe hoang đường không tả được, tuy những người khác không tin Giang Nghĩa, nhưng Đinh Thu Huyền tin.
Đã bao nhiêu lần rồi?
Mỗi lần, Giang Nghĩa đều có thể biến chuyện thối nát thành chuyện thần kỳ, đều có thể làm những chuyện người khác căn bản không hề làm được.
Cho nên, cô nguyện ý tin tưởng Giang Nghĩa.
Đinh Thu Huyền gật gật đầu, “Ừm, nếu có bánh trôi Long Thành Viên tươi ngon, em tất nhiên là sẽ muốn ăn rồi.”
“Được, anh sẽ liên hệ giúp em.”
Giang Nghĩa lấy di động ra gọi điện thoại cho Tôn Tại Ngôn.
“Alo, Tại Ngôn, giúp tôi một chuyện. Bây giờ muốn ăn bánh trôi Long Thành Viên, anh giúp tôi hẹn sư phụ của họ giúp tôi, tới nhà hàng Trường Thanh một chuyến, làm bánh trôi cho phòng bao số 6.”