Chiến Thần Vĩ Đại Nhất - Tần Trạm

Chương 1816: Chương 1816





Cao Hưng Sơn lạnh lùng cười lên và nói: “Ông đây đã nhịn cô nhiều năm như vậy thì cô nghĩ rằng tôi sẽ mãi nhẫn nhịn à?
Tôi nói cho cô biết, bây giờ sức mạnh của nhà họ Cổ của tôi đã không giống như trước đấy nữa, sau này cô bớt lại một chút thì tôi bỏ qua, nếu như cô còn dám bảo tôi làm này làm nọ thì có tin ông đây bỏ cô ngay lập tức không!”
Trong lòng người phụ nữ run lên một cái, sự kinh ngạc và sợ hãi lóe lên trong đôi mắt của bà ta.

Nếu như là trước đây thì bà ta vẫn thật sự không tin Cổ Hưng Sơn dám làm như vậy, thế nhưng sau khi bị Cổ Hưng Sơn hung hăng đánh một trận thì lại khiến cho bà ta đột nhiên nhận ra rằng người đàn ông ở trước mặt mình cũng không hề hèn nhát như vẻ ngoài.

“Haiz, có điều Nguyệt Linh lại quá cứng đầu giống như mẹ con bé, lại không nghe theo lời của tôi, lần này cứ nhất quyết phải đi vào nơi nguy hiểm, nếu không thì qua hai ba năm nữa mẹ con bé cũng sẽ được đưa vào đất tổ mà thôi” Cổ Hưng Sơn lại nói với Tân Trạm.


“Lần tôi rất cảm ơn Tân công tử, nếu như không có cậu thì tôi đã không có cơ hội để dạy dỗ người đàn bà đanh đá này một trận để cho cô ta biết phép tắc một chút.

Cậu hãy yên †âm, sau khi tôi trở về sẽ đi làm chuyện đưa vào đất tổ ngay lập tức” Cổ Hưng Sơn hứa hẹn nói.

Tân Trạm gật đầu, những lời nói của tên Cổ Hưng Dương này cũng xem như rất chân thành và tha thiết, sự đau buồn và yêu thương ở sâu trong đôi mắt của ông ta khi nhắc đến mẹ của Cổ Nguyệt Linh cũng không thể là giả vờ được.

Hơn nữa khi ông ta biết người phụ nữ đến đây có thể gây tổn thương cho Cổ Nguyệt Linh liền vội vàng dẫn người đến cứu trợ ngay lập tức, điều này cũng đủ để cho thấy Cổ Hưng Sơn quả thật rất quan tâm đến người con gái này.

“Nếu như đã như vậy thì tốt, tôi cho ông thời gian ba tháng cũng đã đủ rồi nhỉ, tôi có mảnh ngọc truyền âm của Cổ Nguyệt Linh, nếu như ba tháng sau mà tôi nhận thấy mọi chuyện không phải như ông nói thì tôi chắc chắn sẽ đến thăm lần nữa đấy” Tân Trạm nói.

“Nhất định nhất định” Cổ Hưng Sơn xoa trán, người phụ nữ cũng cảm thấy vô cùng đau buồn mà đứng ở bên cạnh, vốn dĩ bà ta muốn miễn cưỡng giả vờ một chút rồi sau này sẽ bắt ép Cổ Hưng Dương nuốt lời, thế nhưng bà ta lại không ngờ rằng Tân Trạm lại cân nhắc một cách cẩn thận đến như vậy, một khi mẹ của Cổ Nguyệt Linh thật sự được đưa vào đất tổ thì cũng không thể chuyển ra chỗ khác một lần nữa.

Cổ Nguyệt Linh cũng cảm thấy vô cùng xúc động, đến bây giờ cô ấy vẫn không dám tin rằng tất cả mọi chuyện đều là sự thật.


Cô ấy không cần phải tự mình trở về mà liều mạng chiến đấu để giành lấy vị trí cao nhất của cả dòng họ kia, cũng không cần phải xung đột gay gắt với người phụ nữ kia, những chuyện đã quấy nhiễu cô ấy nhiều năm nay đều đã được giải quyết một cách dễ dàng và gọn nhẹ đến như vậy.

Trong lòng cô ấy cảm thấy vô cùng phức tạp mà nhìn về phía Tân Trạm.

Tân Trạm chỉ nhẹ nhàng nói ra vài lời mà đã khiến cho cha và Người phụ nữ đều cúi thấp đầu xuống, hơn nữa lửa giận ở trong lòng cô ấy cũng tan biến đi rất nhiều khi nhìn thấy Người phụ nữ bị đánh thành đầu heo.

Rốt cuộc người này là ai chứ?
Cổ Nguyệt Linh căn lấy môi dưới và cảm thấy nghi ngờ ở trong lòng.

Cố ấy không hề ngốc nghếch, cha mình và đặc biệt là Người phụ nữ không thể bởi vì một chút sức mạnh của Tân Trạm mà chịu phục như vậy được, điều này có nghĩa là Tân Trạm vẫn còn thân phận bí mật mà bản thân cô không hề biết được.


Hơn nữa chắc chắn đó là một thân phận rất lớn.

“Nguyệt Linh, ba trở về và sắp xếp việc đưa mẹ con vào đất tổ đây, con hãy giao tiếp nhiều hơn với Tân công tử, cậu ấy chính là một chàng trai trẻ đầy triển vọng đấy nên con nhất định phải học tập cậu ấy nhiều một chút”
Cổ Hưng Sơn mỉm cười với Cổ Nguyệt Linh và nói, hai người bảo vệ dìu lấy người phụ nữ kia và dẫn theo những người khác rời đi.

Sau khi những người của nhà họ Gổ rời đi..