“Nhưng mà anh thật sự xác định rằng sẽ không có người nào dám đến đây gây phiền chứ?” Cổ Nguyệt Linh cảm thấy nghỉ ngờ nói.
Khi sử dụng mảnh vỡ Thánh Tuyền thì không thể che giấu Xung Thiên dị tượng kia được, một khi bị người khác phát hiện ở ngay nơi trung tâm này thì sẽ gặp phiền phức lớn đấy.
“Yên tâm đi, cô cứ việc hấp thu là được rồi” Tân Trạm nói một cách bình tĩnh.
Cổ Nguyệt Linh hấp thu linh dịch trước, sau khi Cổ Nguyệt Linh hấp thu phần của mình xong thì Liễu Mộng sẽ đưa cô ấy tiếp tục đi tìm kiếm, làm như vậy thì tất cả mọi người đều sẽ đảm bảo có thể luôn gia tăng tu vi ở trong sơn cốc mà không cần phải chạy tới chạy lui và lãng phí thời gian.
Nếu như Tân Trạm đã nói như vậy, Cổ Nguyệt Linh cũng không chần chừ nữa mà trực tiếp phá vỡ mảnh vỡ Thánh Tuyền rồi hấp thu linh dịch dồi dào ở trong mảnh vỡ kia.
Rất nhanh, Xung Thiên dị tượng đã dâng lên ở trong vòng một trăm dặm, vì vậy mà những tu sĩ khác đều có thể nhìn thấy một cách rõ ràng.
Phải biết rằng nơi trung tâm của Thánh Cảnh không hề rộng lớn như bên ngoài, cho dù cách xa cả trăm dặm thì cũng có rất nhiều tu sĩ chiếm giữ ở nơi đó.
Lúc này bọn họ đang bàn tán một cách vô cùng sôi nổi về vụ việc vừa mới xảy ra.
Vốn dĩ Nghĩa trang Đại Năng chính là chuyện mà tất cả mọi tu sĩ quan tâm đến rồi, lại cộng thêm cảnh tượng hai người vực chủ đến và Ma Tôn sống lại cũng được rất nhiều người tận mắt nhìn thấy, điều này khiến cho cuộc bàn tán trở nên vô cùng sôi nổi, mà trọng điểm của cuộc trò chuyện của tất cả mọi người dĩ nhiên là Tân Trạm.
“Ôi chao, giết hết Sài Chính Đạo, tiêu diệt Ma Tôn còn khiến cho hai người vực chủ trao tặng lệnh bài ngay tại chỗ, tên này thật sự quá lợi hại rồi đấy”
“Chắc hẳn bây giờ sẽ không có người nào ở trong Thánh Cảnh dám trêu chọc vào cậu ta đâu”
“Người nào có cảnh tượng trong thần thức về ngoại hình của người này hãy truyền một phần cho tôi, tôi sợ sẽ không cẩn thận mà đụng chạm đến người này, vậy thì tôi sẽ tiêu đời đấy: Trong lúc tất cả mọi người đang nói chuyện thì bọn họ đột nhiên nhìn thấy một Thánh Tuyền dị tượng dâng lên cách đó vài chục kilomet.
“Có người đã tìm được mảnh vỡ Thánh Tuyền rồi ư? Đi thôi, đi qua đó xem thử”
Vẻ mặt của rất nhiều tu sĩ đều thay đổi, bọn họ không cần phải tranh giành với người đã lấy được, chỉ là có rất ít người lại dám ở lại nơi này hấp thu sau khi lấy được mảnh vỡ Thánh Tuyền, vì vậy bọn họ cũng muốn xem thử rốt cuộc là người nào mà lại kiêu căng đến như vậy.
Có không ít tu sĩ có ý nghĩ giống như những người này, rất nhiều người nhìn thấy dị tượng đều bay ra khỏi sơn cốc.
Khoảng cách mấy chục mét, đối với tu sĩ có cảnh giới phân thần mà nói chỉ là một cái chớp mắt.
Trong lúc nhất thời, mấy chục tu sĩ đều xuất hiện ở bên ngoài sơn cốc.
Nhiếp Phong Đình bay lên, ngồi xếp bằng ở giữa không trung, hai con mắt khép hờ, không nói lời nào.
“Cái tên này, hình như anh ta cũng là một trong những người xuất hiện ở nghĩa trang đại năng lúc đó thì phải, chẳng lẽ là do anh ta làm ra động tĩnh?”
Một tên tu sĩ có đôi mắt sắc bén nhận ra Nhiếp Phong Đình.
Nghe vậy, có một số tu sĩ thông minh cũng ở trong lòng khẽ động, bỗng nhiên cúi đầu, tuôn thần thức ra hướng về phía sơn cốc thăm dò.
Trong sơn cốc, Tân Trạm cũng đang ngồi xếp bằng, cảm nhận được ánh mắt của mọi người, anh khẽ ngẩng đầu lên, đảo qua xum quanh bốn phía.
Khi nhìn thấy gương mặt của Tân Trạm, không ít tu sĩ đều ở trong lòng run lên.
Quả nhiên cái tên Tân Trạm này đang hấp thụ linh khí.
“Tản ra đi, người này đang hấp thụ linh khí, ai dám quản chuyện này chứ?” Tu sĩ lắc đầu, không ít người nhao nhao quét về phía này..