“Coi là vậy đi” Tân Trạm đáp.
“Thật trùng hợp, tôi làm việc cho chiến vương đấy, hai người chúng ta cũng coi như là người một nhà rồi” Cao Lỗ nhếch miệng cười nói.
Tân Trạm cũng có chút bất ngờ, quả thật là trùng hợp mà.
Chiến vương, đây không phải là danh hiệu được ban tặng cho cha của Lương Nhược Mỹ sao.
Tân Trạm cũng không ngờ rằng, tùy ý chọn một cái trận cổ truyền tống, lại gặp phải thuộc hạ của Chiến vương.
“Tân lão đệ, cậu muốn về Hoàng Đô sao? Vậy vừa hay chúng ta cùng đến một nơi rồi”
Hai người nói chuyện vài câu, tính tình của Cao Lỗ cũng coi như là quen thuộc, nghe nói Tân Trạm muốn đi Hoàng Đô, vì thế trực tiếp mời Tân Trạm cùng đi.
Đối với thân phận của Tân Trạm, Cao Lỗ cũng không hỏi quá nhiều.
Nhà họ Tân là hoàng tộc, cũng là tộc lớn, người trong tộc quá nhiều.
Tân Trạm gật đầu, anh cũng không có ý kiến gì.
Thế hại Tuệ Quyết này, để một nửa người đi đón anh †a chết mất, đại ca cho rằng Tuệ Khải sẽ sớm đuổi kịp cho nên đi tuyến đường Hoàng Đô, cũng phải nói là quá qua loa rồi.
Mặc dù mình đi, cũng không xảy ra vấn đề gì, nhưng giờ con đường quen thuộc này có người đồng hành, vậy sẽ ít đi rất nhiều phiền phức.
“Vậy thì phiên Cao đại ca rồi” Tân Trạm cười nói.
“Đừng nói như vậy, đối với Thuật Luyện Thể của Tân lão đệ, tôi cũng rất khâm phục, trên đường đi chúng ta có thể nói chuyện với nhau nhiều hơn” Cao Lỗ cười nói.
Một nhóm người đi vào trận cổ truyền tống, rất nhanh đã rời khỏi chỗ này.
Sao đó dọc theo đường đi, cảm xúc của Tân Trạm cũng rất nhiều.
Diện tích của triều Tân Hoàng, thật sự lớn hơn Đông vực rất nhiều.
Gần Quỷ Hải, là khu vực biên giới của triều Tân Hoàng, hai người chỉ sử dụng trận cổ truyền tống đi, vậy mà cũng mất hơn mười ngày.
Nhưng mà nhân cơ hội này, Tân Trạm lại có khoảng thời gian tu luyện thoải mái.
Về phương diện nâng cao tu vi, Tân Trạm đã tạm thời dừng lại, sau khi mình đạt đến cảnh thần phó phân, nếu nâng cao quá mức, vậy nhất định sẽ đọng lại.
Thủy chỉ bản nguyên mình đã lĩnh ngộ, phát hiện khi vừa dùng nguồn nước để rèn luyện Tân Vương thể, vừa hấp thu được tia nhỏ bản nguyên mà Như Ý tiên tôn để lại.
Những thời gian khác, Tân Trạm dùng để nghiên cứu ký ức mà Như Ý tiên tôn để lại.
Càng tìm tòi nghiên cứu, Tân Trạm càng cảm thấy đây hoàn toàn là kho báu.
Vị trí của dãy núi Liên Thiên, Tân Trạm đã có một ít manh mối, ngoài ra, Tân Trạm cảm nhận được ở nơi sâu nhất, chính là hiểu biết và thành thạo của Như Ý tiên tôn đối với huyễn thuật.
Dù sao, ở thời kỳ thượng cổ, Như Ý tiên tôn chính là dựa vào huyễn thuật mà nổi danh Tiên giới.
Tìm hiểu càng nhiều, Tân Trạm càng có loại cảm giác mơ hồ, khoảng cách mình lĩnh ngộ được huyễn chỉ bản nguyên cũng không còn xa.
Ngược lại, thủy chỉ bản nguyên Tân Trạm còn chưa có câu thông với Thiên Đạo được, hoàn toàn dựa vào tia nhỏ bản nguyên của Như Ý tiên tôn để rèn luyện.
Tân Trạm cũng không vội, chạy cả ngày, cũng không có nhiều thời gian thật sự câu thông với Thiên Đạo, chờ khi đến Hoàng Đô, yên tĩnh lại rồi nói.
Tân Trạm rời khỏi Quỷ Hải sau mười mấy ngày.
Quỷ Hải đã sửa xong Đăng Long Tiên Chu, dự định quay về.
Trong Quỷ Hải, cả người Tuệ Khả không có sức bay lượn giữa không trung.
“Này, những hành khách trên Tiên Chu đâu rồi?” Tuệ Khả trôi nổi giữa không trung, hỏi bang chúng của Quỷ Hải..