“Tiền bối, những hành khách kia đã xuống thuyền từ lâu rồi: Nhìn thấy thực lực của Tuệ Khả, những bang chúng này cũng biết trước đây Tuệ Khả giấu thực lực, cho nên thái đội cũng rất cung kính.
“Hôm nay không phải là thời gian cập bến sao? Sao lại đi sớm như vậy” Tuệ Khả cau mày nói.
“Tiền bối, ngài quên mất Đăng Long Tiên Chu, đã khởi hành sớm hơn những năm trước một ngày sao?”
Lúc này Vân Chí bay ra, bất đắc dĩ nói: “Hơn nữa, chúng ta đã cập bến được mười một ngày rồi.
Tân lão đệ, đã đi từ lâu rồi”
“Mười một ngày rồi?”
Tuệ Khả bối rối.
Mình đến đón Tân Trạm, kết quả lại không đón được người.
“Chẳng nhẽ đánh nhau với những ác ma kia, không cẩn thận rơi vào không gian loạn lưu, tốc độ thời gian trôi nhanh hơn sao?”
Biết chậm trễ quá lâu, Tuệ Khả cũng không nhiều lời nữa, thân hình hơi động, đột nhiên bay ra.
“Bang chủ, ngài nói xem cậu Tần có nhân vật lớn làm hộ pháp như vậy, thân phận của anh ta rốt cuộc là gì” Bang chúng Quỷ Hải tò mò hỏi.
“Tu vi của cao tăng này ít nhất là Độ Kiếp Kỳ, thân phận của cậu Tân mấy người đoán đi” Vân Chí cũng hít sâu một cái.
Bên ngoài Đô Thành của triều Tân Hoàng.
Lúc Tân Trạm và Cao Lỗ truyền tống ra, có thể thấy cách xa mấy chục dặm, dùng mắt thường có thể thấy đường cảnh tượng hào hùng khí thế của Hoàng Thành.
“Lão đệ, dọc theo đường này có thể kết bạn cùng với cậu chính là có duyên, bây giờ tôi muốn phục mệnh Chiến vương, cũng không vào thành.
Chúng ta cứ chia tay ở đây thôi” Cao Lỗ cười chắp tay nói.
Tân Trạm cũng mỉm cười nói tạm biệt.
Sau đó, nhìn thấy ở trên mặt đất, giống như con cự thú vây quanh Đô Thành vậy, Tân Trạm hít một hơi.
Triều Tân Hoàng, mình cuối cùng cũng đã tới.
Đến cửa thành, người đi đường nườm nượp, ồn ào náo nhiệt.
Triều Tân Hoàng mặc dù là thành cho tu sĩ, nhưng lại cấm bay, lấy mắt thường nhìn qua, nơi này chắc chắn là thành trì của người bình thường.
Trước ba cửa thành to lớn kia, mọi người đều đang ra vào một cách trật tự.
Ba cửa lớn năm sát nhau, hai bên phụ trách ra vào, mà cửa giữa lại đóng chặt không mở.
Dù hai bên hơi chật chội, nhưng người đi đường cũng không có lời oán hận nào.
Bởi vì cửa thành khí thế hào hùng này, là cửa lớn của Hoàng Đô, chỉ có hoàng tộc Tân thị, lúc có nghỉ lễ long trọng, mới có thể được sử dụng.
Mà hôm nay, cửa thành của thành Tân Hoàng Đô, ầm ầm mở ra.
Ba con Kim Long rít gào, bay lượn qua cửa chính, phía sau là một chiếc xe kéo, phía sau còn có mấy trăm thị vệ hoàng gia.
Mà người đi đầu, chính là người đàn ông trung niên mặc áo gấm màu vàng, đầu đội ngọc quan, lúc này anh ta mỉm cười, nhanh chóng đi ra ngoài.
Kim Long và thị vệ, đều lóe lên.
Cửa lớn Hoàng Đô vốn dĩ ồn ào, đột nhiên lại yên tĩnh một chút.
“Cổng chính của Hoàng Đô mở ra, có khách quý đến, nhưng mà gần đây không nghe thấy có người của triều đình hoặc người của Tứ vực đến nha”
“Người vừa nãy kia, là con cả Tân Hoàng Tân Minh đi”
“Nhìn là biết, nhưng mà rốt cuộc là ai đến.
Lại để Tân Minh tự mình dẫn người đến đón”.