Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 2686



“Một cây tương tư linh thụ, đều phải chăm bón bằng tay người, cũng tương tự như việc chỉ có loài người mới có thể khiến nó từ màu đỏ tươi biến thành trắng tinh”

Trong mắt Phù ma tràn đầy hồi ức.

Tân Trạm kinh ngạc nhìn Phù ma.

Phù ma có thể tìm được ký ức cũ, nhưng điều này không khiến Tân Trạm chấn động nhiều lắm.

Dù sao dựa theo suy đoán trước đây, trong trí nhớ của Phù ma có ấn tượng sâu đậm về một đỉnh núi tuyết.

Tân Trạm cũng đã sớm đoán ra, có khả năng Phù ma sống ở Bắc Vực, là nơi có nhiều ngọn núi tuyết.

Nhưng điều khiến Tân Trạm bất ngờ là mặc dù nơi này chỉ là một khe núi bình thường ở Bắc Nguyên, nhưng vì người yêu mà phù ma đã thay đổi hoa tươi ở khe núi này.

Điều này cũng mơ hồ ám chỉ, nơi này cách quê hương của phù ma không còn xa.

Đây chỉ là một khe núi bình thường, phù ma cũng không có lí do gì để chạy hơn ngàn vạn dặm chỉ để tìm kiếm một khe núi chỉ để gieo tương tư linh thụ.

“Trong đầu tôi có một đoạn ký ức nhưng tán loạn không đầy đủ, tôi biết tất cả đã biến mất, cô ấy đã chết, chết thảm trên tay người nào đó, tôi vì muốn báo thù mới biến thành bộ dạng bây giờ.”

“Tân Trạm, đầu tôi đau quá, tôi không nhớ nổi dáng vẻ của cô ấy nữa, cũng không nhớ nổi tên cô ấy”

Phù ma thống khổ ôm đầu, quỳ rạp xuống đất, bên trong đôi mắt lưu lại hai hàng nước mắt.

Nhưng lão ta không có cơ thể thật sự, nước mắt cũng chỉ là hư ảo.

Phù ma đau thương ngửa mặt lên trời rống to, bên trong khe núi, cánh hoa màu đỏ bay xuống, dường như nhảy lên điệu múa thật long trọng để chia sẻ đau đớn cùng phù ma.

Bầu trời trong chớp mắt đã tối tăm, bông tuyết rơi nhanh hơn.

Phù ma quỳ gối giữa tuyết, giống như một pho tượng.

Tân Trạm lặng lẽ đứng một bên, tâm trạng ngổn ngang phức tạp.

Những bông hoa tươi vẫn nở rộ ở khe núi, nhưng hai người yêu nhau, một người đã vĩnh viễn rời xa thế giới, một người còn lại chỉ còn hồn phách nhưng lại mất đi ký ức.

“Tân Trạm, tôi nhìn đến khe núi này, nhìn thấy hoa tương tư thì rất đau lòng, nhưng tôi không biết kẻ thù của mình là ai, nên tìm ai để báo thù” Phù ma mê mang, âm thanh khàn khàn.

“Tất cả rồi sẽ nhớ ra thôi, cho dù là ai hại ông, tôi cũng sẽ giúp ông trả thù, bất luận là hợp thể cảnh hay là độ kiếp cảnh, ma tu hay là người tu tiên” Tân Trạm thở dài nói.

“Thậm chí tôi sẽ giúp ông bắt được bọn chúng, đưa chúng tới khe núi này để giết chết”

Nước mắt phù ma rơi như mưa.

“Ông đau khổ như vậy cũng vô dụng, đối mặt thực sự phải tìm về ký ức, sau đó báo thù, hơn nữa lúc này đây đã có tôi giúp ông”

Phù ma gật đầu thật mạnh, một lúc lâu sau cảm xúc mới phục hồi trở lại bình thường.

Rời khỏi khe núi không tên này cũng không có xảy ra việc nào khác.

Lúc sau dọc theo đường đi, tinh thần của Phù ma có vẻ hơi sa sút, lão ra trầm lặng ít lời, Tân Trạm nhận ra nhưng cũng chỉ có thể thở dài.

Mà ở bên kia cánh đồng tuyết, linh châu màu đen không ngừng bay qua các ngọn núi.

Phan Hùng vẫn ngồi xếp bằng ở đầu thuyền, mặc cho gió tuyết dày đặc, thời tiết rét lạnh cũng không thèm để tâm.

“Hửm?”

Đột nhiên vào lúc này, vẻ mặt không bận tâm của ông ta hiện lên một tia nghi hoặc.

Giơ bàn tay lên, màu sắc của chiếc nhãn đen ở trên ngón cái trở nên ảm đạm hơn.

“Đoạn hồn tôi giữ lại trên người tên nhóc kia đã chết rồi sao?”