Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 2687



Mắt Phan Hùng lóe lên ánh sáng nguy hiểm, nghĩ ngợi mông lung “Tên nhóc này nhìn qua cũng chỉ là hợp thể cảnh tứ phẩm, không nghĩ tới thật sự có bản lĩnh, một hơi giết sạch tàn hồn mà tôi sở hữu, thực lực thật sự tuyệt đối không đơn giản như vẻ bề ngoài”

“Đáng tiếc chuyến này tôi đã thu tiền nhà họ Hạ, hộ tống một số người an toàn, nếu xảy ra chuyện trong phạm vi thủy Ma Tông, nhà họ Hạ cũng sẽ không từ bỏ ý đồ, cuối cùng loạn hồn cũng chẳng còn”

“Sư tôn, nếu không có loạn hồn, chúng ta có nên đi thẳng tới thành phố Mạc Châu, giết hắn cướp bảo vật chí dương hay không?”

Phía sau Phan Hùng, cô gái váy đỏ và váy hồng đứng thẳng, tuy nhiên lúc này, hai người không còn mang dáng vẻ lúc đối diện với Tân Trạm và Giang Kim Thanh nữa, dáng vẻ nhu nhược đáng thương biến mất thay vào đó là vẻ mặt như sương lạnh.

“Không vội, lần này tôi còn có chuyện quan trọng phải làm, trước tiên xử lý chuyện chính rồi lại nói”

Phan Hùng vẫy vẫy tay nói: “Hơn nữa thằng nhóc này đi thẳng vào sâu bên trong Bắc Vực, trước tiên đi Thành phố Mạc Châu, chắc hẳn phải ở vài ngày mới rời khỏi, muốn tìm thằng nhóc đó vẫn còn nhiều thời gian”

“Tuy nhiên các người có thể đi trước, tìm kiếm tên đó ở Thành phố Mạc Châu, nhưng nhớ rõ đừng rút dây động rừng, thằng nhãi này rất nhạy bén, lúc còn ở phi thuyền tôi đã nhiều lân lấy lòng, cũng không thể khiến cậu ta buông lỏng đê phòng” Phan Hùng lạnh lùng nói.

“Vâng ạ” Hai cô gái gật đầu.

Chạy như bay trên cánh đồng tuyết mất ba ngày, cuối cùng Tân Trạm cũng thấy được dấu hiệu của một tòa thành phố ở phía cuối mảng tuyết trắng xóa.

Thành phố Mạc Châu là một tòa thành vắt ngang nền tuyết trắng xóa nằm sâu bên trong Bắc Vực, là một trong số ít các thành trì không bị ma tu khống chế.

Trên đoạn đường bay đến Thành phố Mạc Châu, Tân Trạm không nhìn thấy một vương quốc nào của người phàm, thậm chí khi đến khoảng cách ngàn dặm bên ngoài Thành phố Mạc Châu cũng không có chút dấu vết nào của người thường.

Điều này giống với suy đoán của anh, nơi vô cùng lạnh lẽo như Bắc Vực đã không có người thường tồn tại.

Đứng trên phi thuyền, nhìn thấy Thành phố Mạc Châu không ngừng lớn hơn trong tầm mắt, lòng Tân Trạm cũng hơi kích động.

Đã qua mấy tháng, cuối cùng cũng được nhìn thấy Tô Uyên.

“Những ngày này không biết Uyên nhi ra sao rồi, nhưng cô ấy được tu sĩ Bắc Vực xưng là Bắc Vực đệ nhất mỹ nữ, tu vi cũng đạt tới hợp thể cảnh, xem ra cũng không quá tệ”

Tô Uyên được cung chủ vô cùng yêu thích, bản thân trời sinh cũng không tồi, bây giờ lại có thể đạt được trình độ thân thể băng phách, Tân Trạm cũng không bất ngờ quá nhiều.

Khi tới gần Thành phố Mạc Châu, vài tòa nhà cao chót vót cách xa cả trăm dặm khuất sau núi cũng xuất hiện trong tâm mắt Tân Trạm.

Tông môn của Cực Hàn cung không ở bên trong Thành phố Mạc Châu, mà ở phía trên núi tuyết.

Không vào thành, Tân Trạm lượn qua nhiều vòng, bay thẳng đến những ngọn núi tuyết đó.

Mà khoảng cách mười dặm bên ngoài núi tuyết, xuất hiện một khu chợ có quy mô lớn trên mặt đất.

Không ít tu sĩ thường xuyên qua lại nơi đây, các tòa lầu cao lớn của Tụ Bảo Các nhìn rất bắt mắt.

Nếu như là người không biết có chuyện gì bên trong, chỉ nhìn thấy một cảnh này chắc chắn có chút kinh sợ.

Trong tình huống bình thường, Tụ Bảo Các thành lập Tụ Bảo thành ở khoảng cách mười dặm bên ngoài thành trì, nhưng Tụ Bảo Các chỗ này, rõ ràng cách Cực Hàn cung gần hơn, còn Thành phố Mạc Châu ở rất xa.

Trong mối quan hệ đó, tất nhiên là do Cực Hàn cung càng quan trọng hơn Tụ Bảo Các.

Trên thực tế cũng là như thế.