Bổ sung công pháp, luyện tiên đan, khắc lại trận pháp, thậm chí sắp xếp người tạo ra những linh khí thích hợp nhất.
Mấy ngày này Tân Trạm không giải thích gì cả, chỉ làm một cách âm thầm, còn bọn họ thì lại không nhìn thấy, không cảm nhận được gì.
Lúc trước bọn họ trách móc Tần Trạm như vậy, nhiều chuyện hiểu lầm như vậy nhưng điều Tân Trạm muốn lại chỉ là muốn bọn họ sống thôi.
Bọn họ đã làm gì suốt mấy ngày này vậy!
Đặc biệt là khi Cực Hàn Cung Chủ nói mục đích của Tân Trạm, Lý Vy không nhịn được quỳ xuống, mũi cay cay rồi bật khóc.
Tính cô ta rất thẳng thắn, tuy rằng tính khí nóng nảy nhưng cũng biết tốt xấu, cô ta có lỗi với Tân Trạm.
Có không ít Hàn Băng Vệ cũng bắt đầu khóc, mắt Ngô Đông cũng đỏ hồng lên.
Ai cũng biết vào Vĩnh Cực Thánh Tông rồi, chuyện sống chết rất khó nói.
Trước đó Hàn Băng Vệ mười người vào không được bốn người ra, chị gái của Ngô Đông cũng chết trong đó.
Bọn họ cũng biết chuyện này nên không ai rút lui cả, bởi vì bọn họ là Hàn Băng Vệ, tính mạng của họ đều là Cực Hàn Cung ban cho.
Thế nhưng điều đó không có nghĩa mọi người đều không sợ cái chết.
Tân Trạm bắt ép bọn họ như vậy, nhưng thứ anh muốn lại chỉ là bọn họ có thể bình an quay về.
Mọi người sai thật rồi.
“Được rồi, trút bỏ nỗi lòng một chút thì được nhưng Hàn Băng Vệ của Cực Hàn Băng Cung không phải những người thích khóc đâu.”
Cực Hàn Cung Chủ nhìn mọi người cười: “Lúc trước thông qua được tầng thử thách thứ bảy là nhờ Tân Trạm hết. Tôi hi vọng ba ngày xong mọi người có thể dựa vào cậu Tân để đạt đến cảnh giới tầng thứ tám, như vậy mới xứng đáng với những gì Tân Trạm bỏ ra”
Mọi người đều gật đầu, ánh mắt bắt đầu có ý chí chiến đấu.
Qua những lần thí luyện lúc trước, lòng tin của bọn họ cũng cao hẳn lên.
Dường như thử thách ở tầng thứ tám cũng không khó đến mức đó nữa.
Thí luyện suốt một ngày đã kết thúc, Lý Vy tìm đến Ngô Đông, biểu cảm có vẻ hơi khó xử.
“Chị Đông, theo kèo đặt cược của chúng ta, Hàn Băng Vệ chúng ta phải nhận Tân Trạm làm thống lĩnh, thế nhưng còn phải tiến hành quy tắc cũ không?”
“Ý cô là chuyện mà thủ đoạn mà mấy người dùng để đối phó tôi khi tôi lên làm thống lĩnh sao?” Ngô Đông kinh ngạc, cau mày nói.
Khi cô nhậm chức thống lĩnh Hàn Băng Vệ, Lý Vy bọn họ cũng tán đồng nhưng vào một buổi sáng nào đó cô vẫn bị Lý Vy bọn họ ra tay đánh lén khi cô không đề phòng.
Đánh thắng rồi, Lý Vy và những người khác mới nói thì ra đây là quy tắc cũ của Hàn Băng Vệ. Thống lĩnh mới phải chiến thăng lúc những người cũ của Hàn Băng Vệ, thắng rồi thì mới được các Hàn Băng Vệ phục.
“Đúng rồi, thực ra chúng ta đã phục Thống lĩnh Tân rồi nhưng mà đây là quy tắc cũ của Hàn Băng Vệ, tôi không biết có nên làm hay không” Lý Vy nói với vẻ hơi khó chịu.
Tân Trạm đã bỏ ra rất nhiều cho Hàn Băng Vệ, nhỡ đâu anh không hiểu cho truyền thống này, tưởng mọi người đánh lén anh thật, gây ra hiểu lầm gì thì cũng không tốt.
“Đã là truyền thống thì làm theo đi, cô tìm sáu Hàn Băng Vệ, sáng sớm mai chúng ta hành động” Ngô Đông nói.
“Nhỡ đâu làm Thống lĩnh Tân bị thương thì làm sao?” Lý Vy lo lăng nói.
“Đến lúc đó mấy người đừng dùng hết sức, Thống lĩnh Tân gần đây mệt mỏi vậy rồi, hôm nay lại diệt con yêu thú Hợp Thể cảnh đỉnh phong, chúng ta làm nhẹ nhàng thôi rồi cố tình thua” Ngô Đông cười, nói.