“Nghe nó có người thấy anh ấy đến hành tinh Chiêu Hòa, hóa ra là thật sao?!”
“Anh ấy đến làm nhiệm vụ sao? Hay đến xem cuộc đấu?”
“Có thể chính mắt thấy thượng tá, quả là quá may mắn!”
“Đợi đã, thượng tá vừa nói gì, anh ấy nói anh ấy là…”
Anh ấy nói anh ấy là, người – tiến – cử Đường Vũ!
Những học sinh nãy giờ vẫn sỉ vả Đường Vũ, sau khi thoát khỏi niềm vui được gặp Ian Clermont, biết tin người tiến cử của Đường Vũ lại là thượng tá mà mình sùng bái, sắc mặt tái đi, tất cả đều buồn bực và khổ não.
Tại sao cái tên cho họ biết Đường Vũ là học sinh được tiến cử, không cho họ biết người tiến cử lại là thượng tá, nếu không họ tuyệt đối không sỉ nhục Đường Vũ ngay trước mặt như vậy.
Thượng tá là anh hùng của họ đó!
Cho dù thượng tá thật sự tiến cử một đứa bạch si, bọn họ cũng không có bất cứ dị nghị nào!
Đường Vũ cũng ngu luôn.
Cậu không dám nói người tiến cử mình là Ian Clermont, vì sợ sẽ bôi nhọ danh tiếng của thượng tá.
Nhưng cậu tuyệt đối không ngờ được, thượng tá lại thừa nhận đã tiến cử cậu trước nhiều người như vậy, đặc biệt là hiện tại nơi này hỗn loạn như thế, đồng thời còn có nhiều người đang chế nhạo cậu.
Hơn nữa tụ tập ở đây là học sinh của hầu hết các học viện trên Hick, thượng tá nói thế, quả thật chính là nói cho cả liên bang biết, anh tiến cử một học sinh kém đến thi nhập học cũng không đạt yêu cầu…
Lần thứ n Đường Vũ hối hận tại sao thành tích thi nhập học của mình lại kém như vậy.
Lúc đó chẳng cảm thấy gì, vì lúc đó cậu còn chưa trở thành fan cuồng của thượng tá.
Hiện tại nghĩ lại, thật đúng là bôi nhọ thần tượng của mình.
Nhìn vẻ mặt thượng tá, hình như không có cảm giác gì, cũng không cảm thấy tiến cử một học sinh kém có gì không ổn.
Tâm trạng Đường Vũ như ngồi xe lượn siêu tốc, qua mấy giây mới bình tĩnh lại.
Ian còn chưa dừng bước, đi thẳng vào trung tâm đám đông, cũng chính là vị trí của Đường Vũ, mọi người tự động nhường ra một con đường.
Khi đến gần Đường Vũ, anh hơi nghiêng đầu, mặt quay sang đám học sinh vẫn nhắm vào Đường Vũ, nhìn phù hiệu trước ngực của họ, trong ánh mắt lạnh lẽo không mang theo chút tình cảm nào.
“Firth.” Giọng anh rất lãnh đạm, hệt con người anh.
Chỉ đơn giản là nhẹ gọi ra tên học viện của những học sinh đó, lại khiến những học sinh đó sợ hãi, không dám di chuyển, thậm chí không cách nào mở miệng.
Các học sinh của Firth đều ứa mồ hôi lạnh.
Chỉ tùy tiện gọi tên đã chấn động đám học sinh không biết trời cao đất rộng, làm học sinh Kenton được thỏa giận vô cùng.
Ian tiếp tục đi thẳng, khi đi ngang Đường Vũ cũng không dừng lại, mà đi tiếp.
Đường Vũ sững người tại chỗ.
“Đi theo, học viên bổ khuyết.” Giọng nói hờ hững vang lên sau lưng.
Đường Vũ xác định đối phương đang nói với mình, cậu lập tức quay người, không ngoài dự liệu, đối phương vẫn không dừng chân tiếp tục đi tới.
Đường Vũ nhìn đám người với đủ biểu cảm sau lưng, không kịp nói gì đã vội đuổi theo.
Người trong đội Malak cũng đi theo.
“Đều tại cậu!!”
Sau khi Ian dẫn người đi rồi, các học sinh ở sau lập tức bùng nổ.
Học sinh Firth trước đó nhắm vào Đường Vũ là phản ứng lớn nhất.
“Tại sao cứ muốn tới chê cười học sinh tiến cử của Kenton? Chẳng lấy được ích lợi gì, mà còn đắc tội thượng tá Clermont của chúng ta!”
“Sao tôi biết người tiến cử của cậu ta là… có một người cho tôi biết người tên Đường Vũ là học sinh được tiến cử, thành tích vừa kém nhân cách cũng không tốt, ai biết lại…” Người này cũng hối hận xanh ruột, “Tên đó còn nói làm vậy có thể đánh sập sĩ khí Kenton, tỷ lệ giành chiến thắng của chúng ta sẽ lớn hơn.”
Lúc này các học sinh Firth mới bắt đầu hoài nghi động cơ của người mang tin tức đến cho họ.
Các học sinh Kenton đã hừng hực khí thế, cảm thấy vui sướng mát lòng vì sự xuất hiện kịp thời của thượng tá!
Xem còn ai dám cười cợt Kenton nữa không!
Tuy trong lịch sử Kenton cũng thường xuyên xuất hiện học sinh tiến cử, nhưng đều là do một vài gia tộc lớn ngang ngạnh len vào, lần nào cũng làm học viện mất mặt, cho nên học sinh Kenton thường không vui vẻ gì với học sinh tiến cử.
Nhưng học sinh tiến cử lần này, lại nâng cao thành tích trong thời gian ngắn, hơn nữa còn là người của thượng tá Clermont trước giờ luôn kín đáo, quả thật làm người ta hưng phấn!
Thậm chí họ còn nghĩ, sau này nên đối xử tốt với học sinh tiến cử hiếm có kia.
Đường Vũ vừa theo sát Ian vừa khó hiểu tại sao thượng tá lại xuất hiện ở đây.
Theo cậu biết, khu nghỉ ngơi mà ban tổ chức chuẩn bị cho khách mời không cần phải đi ngang con đường này, tuy chỗ đó cũng không cách con đường này bao xa.
Tại sao thượng tá phải thừa nhận anh là người đã tiến cử cậu? Chắc không phải là ra mặt vì cậu đâu…
Suy nghĩ này vừa chui ra, Đường Vũ đã lập tức đè xuống, âm thầm cười nhạo mình, làm sao có khả năng đó chứ!
Xem điệu bộ của thượng tá, căn bản không thể nào đi lo chuyện người ta được!
“Úi!” Người phía trước đã dừng lại, Đường Vũ vẫn còn đang suy nghĩ lung tung, đến mức không phát hiện ra mà tông đầu vào.
“Thượng tá, xin lỗi!” Đường Vũ lập tức thụt lùi một bước, lúng túng không thôi bởi đầu óc đâu đâu của mình.
Cậu nhìn đối phương, không biết tại sao dừng lại, mà người đàn ông đối diện có vẻ cũng chẳng có gì muốn nói với cậu.
Vậy thì tại sao chứ?
Thời gian trôi qua, nghi hoặc trong mắt Đường Vũ càng thêm đậm, thậm chí cậu còn nghiêng đầu, nhẹ chớp mắt một cái, ý là nói, tại sao chúng ta không đi nữa?
Sau đó cậu thấy thượng tá nâng tay phải về hướng cậu.
Đường Vũ thấy hôm nay thượng tá mang bao tay màu trắng, màu trắng tuyết gần như dung làm một thể với tuyết bay gần đó, màu sắc vừa lạnh vừa ấm.
Khi cánh tay đó càng lúc càng gần mình, Đường Vũ nghe tiếng tim mình đập mạnh.
Thịch! Thịch!
Chủ nhân của cánh tay đó lại như hoàn toàn không biết một động tác đơn giản của mình lại mang đến chấn động to lớn cho cậu như thế, chỉ là vô cùng nhanh chóng đặt lên vai Đường Vũ, sau đó hơi dùng sức đẩy.
Đường Vũ bị đẩy quay chín mươi độ, trước mặt xuất hiện một con đường khác.
“Đó là hướng của cậu, học viên bổ khuyết.”
Người đó nói xong, không ngừng lại nửa phút, tiếp tục đi theo hướng cũ.
Ian Clermont nhìn giờ, đã trễ ba phút rưỡi so với thời gian định sẵn.
Đứng ở cửa sổ hóng gió là một cách thả lỏng của anh từ trước giờ, chẳng qua hôm nay khi đang thả lỏng, anh thấy một gương mặt quen thuộc bị rất nhiều học sinh vây quanh.
Con đường này không phải con đường đi định sẵn của anh, nhưng anh không để ý thỉnh thoảng vòng xa một chút.
“Ha ha.”
Đường Vũ bị tiếng cười rợn tóc gáy đánh thức.
“Cậu muốn theo thượng tá đến khu khách quý sao? Đúng là bạch si, cứ như thiếu nữ chớm yêu vậy.”
Tiếng cười và câu đó đều từ miệng Malak.
“Thiếu nữ chớm yêu? Nó như thế nào?” Finci ngây thơ hỏi.
“Cứ nhìn Đường Vũ cậu sẽ biết.” Malak nói xong, hừ một tiếng, đi lại chỗ tập trung thi đấu.
Finci còn thật sự chạy lại trước mặt Đường Vũ tỉ mỉ nhìn.
Lúc này Đường Vũ đã hồi phục dáng vẻ bình thường, nhẹ vỗ đầu Finci một cái, “Nhìn cái gì hả?’
“Vừa rồi Malak nói…”
“Cậu đừng nghe cậu ta nói bậy, vừa rồi thôi chỉ ngẩn người một lát thôi.”
“Oa, cậu nhất định là người đầu tiên dám ngẩn người trước mặt thượng tá!” Finci không chỉ không hoài nghi cách nói của Đường Vũ, còn sùng bái cậu, “Còn nữa nha, người tiến cử cậu không ngờ lại là thượng tá Clermont? Sao cậu không nói sớm, nếu cậu nói sớm, học sinh trong học viện chắc chắn sẽ không nói xấu cậu, bọn họ đều vô cùng sùng bái thượng tá, nhất định sẽ yêu ai yêu cả lối về.”
“Cho dù tôi không nói người tiến cử tôi là ai, bây giờ các bạn học cũng đối với tôi rất tốt.” Đường Vũ cười nói.
Nhớ lại sự bảo vệ của các bạn học dành cho cậu vừa rồi, cậu vẫn rất cảm kích.
Sau khi tập hợp, Đường Vũ nhanh chóng chỉnh lại cảm xúc, tránh ảnh hưởng đến cuộc đấu.
Đối với việc sáng sớm đã được gặp thượng tá, Đường Vũ xem nó như khởi đầu cho một ngày may mắn, cũng không đi sâu nghiên cứu tại sao chỉ có hôm nay được thần may mắn chiếu cố.
Trận đầu rút thăm trúng đối thủ là đội chỉ có một cơ giáp.
Loại đội này đối với đội của Đường Vũ mà nói cơ bản không có gì khó khăn.
Ưu thế của đội ngũ một cơ giáp nằm ở sách lược công phòng và tác chiến toàn diện, chạm phải đội hai cơ giáp bình thường có lẽ có thể chiến đấu, nhưng gặp phải loại có thể lấy một đánh hai như Malak, cơ bản không có hy vọng.
Chẳng qua, năng lượng cơ giáp cho mỗi đội đều bị giới hạn, một cơ giáp có thể duy trì thời gian vận hành gấp đôi hai cơ giáp.
Cho nên khi chiến đấu tiêu hao, một cơ giáp cũng chiếm ưu thế.
Bắt đầu từ vòng đấu của mười sáu đội mạnh, bên tổ chức sẽ không còn bổ sung năng lượng cho cơ giáp nữa.
Nói từ một góc độ khác, đội nào có thể giới hạn năng lượng dùng đến cuối trận đấu, mới có thể giành thắng lợi.
Cho nên chuyện bọn Malak phải làm, chính là trong thời gian không tất yếu cố gắng nhanh chóng kết thúc cuộc đấu, tiết kiệm năng lượng cơ giáp.
Bên tổ chức có suy nghĩ này, là vì khi trên chiến trường thật sự, lượng tiêu hao năng lượng là vô cùng lớn, mỗi người điều khiển đều phải học cách tận dụng hết khả năng tiết kiệm năng lượng từ mỗi cái xoay người mỗi một bước đi.
Tính quan trọng của năng lượng khiến Đường Vũ lại nhớ đến vấn đề sử dụng năng lượng tuần hoàn mà mình vẫn đang nghiên cứu.
Thật hy vọng có thể sớm ngày đánh hạ được nó!
Nơi thi đấu là một cái bệ tuyết cực lớn, lần này, những đội viên không phải là người điều khiển cơ giáp sẽ không còn được quy tắc bảo vệ nữa, mà cần đồng đội của mình bảo vệ, vì thế hệ số nguy hiểm của ba người Đường Vũ và Finci sẽ tăng cao.
Lúc này đã có thể nhìn ra được tinh thần mạo hiểm của Malak, Finci và Đường Vũ hai người chỉ cần có một người bị thương, đội của họ sẽ phải đối diện với nguy hiểm cực lớn.
“Các cậu sẽ bảo vệ tốt chúng tôi, đúng không?” Trước khi bắt đầu đấu, Finci lo lắng hỏi.
“Đương nhiên.” Giọng Ken vẫn rất nhẹ, “Chỉ cần các cậu đừng chạy lung tung.’
“Vậy chúng tôi nên đứng ở đâu?” Finci hỏi ra vấn đề Đường Vũ cũng muốn hỏi.
Nguyên bệ tuyết đều trụi lủi, ngay cả con kiến cũng có thể thấy rõ ràng, bọn họ có chỗ nào an toàn?
“Các cậu cố gắng đi theo Ken.” Malak nói.
Khi tiếng tu tu đã nghe qua vô số lần vang lên, người của hai đội lập tức hành động.
Ken một mặt đề phòng cơ giáp đối phương vượt qua Malak tìm mình, một mặt bảo vệ ba người Đường Vũ.
Đường Vũ tránh trái tránh phải thông qua cơ giáp của Ken quan sát tình hình cuộc chiến.
Cậu phát hiện Malak không chuẩn bị cho Ken lên, muốn một đấu một!
Cậu biết tuy đối thủ cũng trải qua vòng đào thải vào vòng trong, nhưng đối với đội của họ mà nói, vẫn là quá yếu.
Không ngoài dự liệu, đội một cơ giáp dự định đánh trận tiêu hao, cho dù thao tác của đối phương không mạnh như Malak, nhưng di chuyển vô cùng linh hoạt, từ đầu đến cuối đều nghĩ cách tiêu hao năng lượng của Malak, còn không ngừng khiêu khích Ken, muốn đồng thời tiêu hao năng lượng của Ken.
“Như vậy thì có ích gì với họ chứ?” Finci oán trách: “Năng lượng của họ không phải cũng tiêu hao càng nhanh sao?!”
“Đây là đội của học viện Firth.” Ken nói.
Đường Vũ bừng tỉnh: “Bọn họ đang tranh thủ ưu thế năng lượng cho đội khác trong học viện mình!”
“Đúng.” Ken nói, “Hơn nữa tôi dám khẳng định, đội còn lại, chắc chắn là hai cơ giáp!”
“A! Thật vô sỉ!” Finci nói.
Nhưng Malak hoàn toàn không chịu ảnh hưởng của những người đó, vốn còn đang theo dấu cơ giáp đối phương, bước chân lại dần dừng lại, chỉ còn phần đầu không ngừng xoay chuyển quan sát hành động của đối phương.
Đối phương thấy Malak chỉ xoay đầu, bật cười chế nhạo, tìm đến góc chết của tầm nhìn, đột ngột tấn công, một cú nắm chắc.
“Malak, đi chết đi!” Một chiêu này, cho dù không thể khiến cơ giáp của Malak bị trọng thương, cũng có thể bắt đối phương cùng họ tiếp tục trận đấu tiêu hao này!
Khi tấn công của hắn sắp sửa chạm vào cơ giáp đối phương, chiếc cơ giáp đó lại trở nên mơ hồ, dường như biến mất giữa hư không.
“Không thể nào! Góc độ này cậu ta căn bản không thể thấy được!” Người điều khiển hoảng loạn tìm kiếm bóng dáng Malak khắp nơi, nhưng đột nhiên cảm thấy có một bóng đen đang lớn dần trên mặt đất.
Hắn ngẩng đầu lên, thấy một thứ khổng lồ trên đỉnh đầu, muốn tránh, đã không còn kịp.
“Sao cậu ta biết động tác của mình chứ?!”
Phần cổ yếu nhất của cơ giáp bị cùi chỏ đối phương đè lên bệ tuyết, tay phải cũng bị nâng mạnh lên, phần eo bị nghiến xuống đất.
Khán giả bên ngoài đồng loạt kinh hô, kinh ngạc khi thấy động tác nhảy bật trong thoáng chốc của Malak.
Tốc độ đó gần như có thể đuổi kịp vị thượng tá kia rồi!
Malak lạnh lùng nhìn cơ giáp dưới tay, cuộc đấu vẫn chưa kết thúc, đối phương lợi dụng phản lực của ống pháo cưỡng chế tách hai cơ giáp ra, còn lập tức xoay ống pháo nhắm vào Malak.
Malak mở phòng ngự, nhanh chóng tiếp cận đối phương, không ngờ người đó lại đột nhiên dời hướng ngắm, một phát pháo có lực tấn công cực mạnh bắn về phía Ken.
“Vô sỉ!” Malak phẫn nộ khởi động trình tự gia tốc, trong chớp mắt đã di chuyển đến trước chiếc cơ giáp kia, nhân lúc đối phương không phòng bị, vung quyền đấm nát miếng năng lượng giống như miếng thủy tinh ở trước ngực cơ giáp, chiếc cơ giáp đó lập tức không thể cử động.
Malak quay đầu nhìn Ken, phát hiện quả pháo đã được Ken đón lấy một cách hoàn mỹ, còn không có tổn thương gì cho ba đồng đội không có vũ trang kia, hắn mới yên tâm.
Đường Vũ xui xẻo bị thứ gì đó xuyên qua màn bảo vệ bắn vào tay, tay phải đỏ lên một mảng.
Chẳng qua cậu biết, thứ có thể xuyên qua màn bảo vệ bình thường đều không phải thứ có mang theo năng lượng công kích, có thể là khí nóng gì đó, cậu đoán vậy.
Trận đấu kết thúc, Đường Vũ bị cú nổ cuối cùng chấn đau lỗ tai, nhưng coi như không có nguy hiểm gì, trong lòng cũng rất cảm kích Ken, vào giờ khắc mấu chốt lại đáng tin như thế.
Đợi lỗ tai cậu không còn ong ong quá mức nữa, Đường Vũ mới có tâm trạng hỏi Malak làm sao tránh được một cú ở góc chết thị giác.
“Năm trước trong buổi diễn thuyết liên bang thượng tá Clermont từng nói, đối với mỗi một động tác, bất kể đối phương dự tính trước hay lâm thời nảy ra, đều phải kết nối với một động tác trước đó, hai động tác trước đó, thậm chí là ba động tác. Chỉ cần nắm chắc những tín hiệu vô ý hoặc cố ý này, cơ giáp sẽ không tồn tại góc chết nữa.”
“Oa!” Đường Vũ chấn động lại sùng bái, “Xem ra cậu thật sự là fan của anh ta, hơn nữa cậu học rất tuyệt.”
Sắc mặt Malak thối thối, nhưng Đường Vũ biết biểu hiện này là cao hứng và hưng phấn.
“Đương nhiên, thượng tá còn lợi hại hơn.” Đường Vũ bổ sung thêm một câu.
Malak lập tức trợn mắt nhìn cậu.
Năm người ngồi lại tính lượng năng lượng tiêu hao, tổng thể mà nói Malak khống chế vô cùng tốt, theo suy đoán thì tiến vào chung kết không thành vấn đề.
Trong lúc chờ đợi, họ thông qua màn hình quan sát trận đấu của những đội khác.
Có hai đội ra ngoài sớm hơn cả họ, vì thế không cách nào biết được tình trạng cụ thể của hai đội đó.
Nhưng trên màn hình còn có mười đội khác, trên cơ bản họ đã nắm chắc tình huống.
Phần hai của vòng trong không có thời gian nghỉ ngơi, thời gian duy nhất có thể nói là nghỉ ngơi, chính là khoảng cách chờ đợi những đội khác phân thắng bại.
Nửa tiếng sau, cuộc đấu trên những bệ tuyết khác mới lục tục kết thúc.
Tám đội còn lại không một đội ngoại lệ, toàn là đội có hai cơ giáp.
Vòng bát cường, đội của Malak rút được một đội Đường Vũ chưa từng nghe qua.
Trận đấu này nhẹ nhàng hơn Đường Vũ nghĩ nhiều, thậm chí còn kết thúc nhanh hơn trận đầu tiên.
Cơ giáp của hai bên va chạm mấy lần, đối phương bị thao tác chuẩn xác của Malak và Ken đánh nát miếng năng lượng.
Tay Đường Vũ vẫn còn đặt trên màn hình thao tác, không dám tin nhìn hai chiếc cơ giáp to lớn kia vỗ tay quay về.
Đến giờ cậu vẫn chưa phát huy được tác dụng nào hết!
Cái này thật sự không biết nên vui hay buồn.
Finci hưng phấn nhảy lên: “Không ngờ chúng ta tiến vào bốn hạng đầu nhanh như thế, còn hai trận nữa không phải chính là quán quân sao?!”
Ngay cả học sinh khoa trinh sát rất ít nói cũng mở miệng: “Xem ra có hy vọng thắng lợi!”
Bị không khí quyết đoạt quán quân của toàn đội ảnh hưởng, Đường Vũ vẫn không nêu ý kiến cũng cảm thấy có lẽ họ thật sự có khả năng lấy được giải quán quân.
Sau khi họ về phòng nghỉ chờ đợi, một đội khác cũng đánh bại đối thủ của mình, tạm thời hoàn thành thi đấu.
Đường Vũ nhìn người của đội đó, hỏi người đội mình: “Vừa rồi tôi đã muốn hỏi rồi, bên đó là học viện nào?”
Malak không quay đầu nói: “Firth, họ và Đông Phương Trí còn đang đấu là đối thủ mạnh nhất của chúng ta lần này.”
Ken cũng tiếp lời: “Tính theo lượng tiêu hao năng lượng bình quân theo thời gian của cơ giáp, năng lượng còn lại của chúng ta và họ không chênh gì mấy.”
Trước khi vào bán kết, ban tổ chức cho họ nửa tiếng để nghỉ ngơi điều chỉnh.
Thấy Đường Vũ không ngừng xoa tay phải, Malak lạnh mặt hỏi cậu: “Tay bị sao vậy?’
“Có thể là bị đạn pháo vừa rồi của Firth làm, không sao, chỉ hơi ngứa, hơi đau thôi.”
“Sao cậu không cẩn thận vậy hả!”
Đường Vũ câm nín, dù cậu có cẩn thận thì chuyện này cũng không phải do cậu tránh được mà!
Nửa tiếng sau, danh sách đối chiến vòng sau đã đưa ra, đối thủ vòng bán kết của họ chính là đội của Firth.
“Được rồi, những tên vô lại này cuối cùng cũng đụng phải chúng ta, nhất định phải đả kích bọn chúng thật dữ vào!” Finci xoa tay siết nắm đấm, “Từ sớm đã gây phiền hà cho chúng ta, vừa rồi còn chơi trò tập kích!”
Malak nhìn danh sách đối chiến trên màn hình, không chuyển mắt nói: “Hai đội chúng ta tạm thời xem như thế lực cân bằng, năng lượng cơ giáp cũng giống nhau, chẳng qua bọn họ có hai trình tự viên một thợ bảo dưỡng, lát nữa khi đánh nhau có thể sẽ chuyên môn nhắm vào trình tự của chúng ta, đến lúc đó Đường Vũ có thể phải cực khổ một chút. Về mặt này, bọn họ có ưu thế hơn chúng ta.”
Trải qua mấy vòng đấu, những đội khác cùng khán giả đều kinh ngạc phát hiện, đội của Malak chỉ có một trình tự viên.
Tai hại của việc chỉ có một trình tự viên có lẽ chưa thể hiện rõ vào thời điểm trước, nhưng khi hai bên có thực lực ngang nhau, thì tuyệt đối rơi xuống hạ phong.
Trừ tổ của họ, hai tổ còn lại một là Đông Phương Trí, còn lại nghe nói cũng là học viện rất có danh tiếng.
Đường Vũ kinh ngạc phát hiện Đông Phương Trí cũng chỉ có một trình tự viên.
Cậu đoán trình tự viên của đối phương có lẽ chính là người có mức độ sử dụng não lên đến 55% mà Phùng Dương xem là đối thủ.
Cậu khá mong đợi được so tài với trình tự viên đó.
Vòng đấu bán kết không tiến hành cùng lúc, tổ của Malak và Firth rút được số 1, cần thi đấu trước.
Lần đấu này đổi sang một bệ tuyết lớn hơn.
Bên cạnh bệ đấu là tuyết đọng hỗn loạn thành đống, trôi nổi phía trên bệ là ghế ngồi khán giả không được che kín mà Đường Vũ lần đầu tiên thấy.
Vừa thấy vậy cậu đã cảm thấy căng thẳng.
Vì trước đó chỉ có khán giả có thể nhìn vào, bọn họ không thể nhìn ra, căn bản không ý thức được có nhiều người đang xem đấu như thế, cũng không có bao nhiêu áp lực.
Hiện tại nhìn đám người đông nghìn nghịt bên ngoài, bất giác thấy thấp thỏm.
Những bệ cao lơ lửng đó cứ như vách giếng, vây lấy họ vào giữa, thậm chí có thể hình dung là kín không lộ gió, số lượng này đã vượt khỏi lý giải “đám đông vây xem” của Đường Vũ, quả thật chính là châu chấu.
Trên ghế khách quý nằm ở vị trí khá cao vô cùng nổi trội, bên tổ chức phát biểu một bài diễn thuyết về cuộc đấu bán kết.
Do cự ly quá xa, Đường Vũ không nhìn rõ người đang nói, nhưng kỳ quái là lại có thể nhìn rõ Ian Clermont.
Hoặc nên nói, cậu cảm thấy người đó chính là thượng tá Clermont.
Đại khái là bộ đồ màu xanh đen của người đó và cái bệ màu đỏ “bổ sung cho nhau” làm màu sắc đối lập quá chói mắt, hoặc nên nói khí chất trên người anh khác với người xung quanh, làm cậu có thể nhạy bén phát giác được.
Nghĩ đến thượng tá Clermont còn đang quan sát trận đấu này, Đường Vũ siết chặt nắm tay, tự nói với mình nhất định phải ra sức, biểu hiện thật tốt!
Đặc biệt là sau khi rất nhiều người biết thượng tá là người tiến cử cậu, cậu tuyệt đối không thể để người tiến cử mình bị mất mặt!
Cảm giác căng thẳng khi thấy đám đông khán giả vừa rồi đã biến mất sạch, ngược lại là khao khát muốn thử thi thố!
Cuộc đấu vừa bắt đầu đã có trình độ kịch liệt vượt xa tưởng tượng của Đường Vũ.
Hai bên đều nhắm vào giải quán quân, đương nhiên không muốn lãng phí quá nhiều năng lượng ở vòng bán kết, đều muốn tốc chiến tốc thắng, giải quyết đối phương trong thời gian ngắn.
Người điều khiển đầu tiên của Firth nghe nói cũng là thiên tài có tinh thần lực 700, không phân trên dưới với Malak, người điều khiển thứ hai có thao tác không tầm thường, đối chiến với Ken cũng không rơi xuống hạ phong.
Cho dù cơ giáp của hai bên trong lúc chiến đấu sẽ không cố ý tổn thương đội viên trợ giúp cho họ, nhưng khó bảo đảm khí lưu hình thành do giác đấu và tuyết đọng tung tóe sẽ không đả thương người, cho nên bọn Đường Vũ trừ phải làm tốt chuyện của mình, còn phải quan sát tình huống trận đấu, nếu cơ giáp cách họ quá gần, họ cần phải lập tức dời vị trí.
Cuộc đấu vừa bắt đầu, cơ giáp cũng chưa bị tổn hại gì lớn, Finci tạm thời không có gì làm, nên gánh trách nhiệm quan sát.
“Cậu chuyên tâm lo trình tự, hiện tại nhiệm vụ của cậu nặng nhất, chuyện khác tôi trông giúp cậu, nếu có nguy hiểm tôi sẽ gọi cậu.”
Finci nói với Đường Vũ.
Đường Vũ gật đầu, ngón tay thỉnh thoảng di động trên màn hình thao tác.
Không biết có phải ảo giác của cậu không, cậu cảm thấy cơn đau trên tay phải càng thêm kịch liệt.
Cậu sắn đồ giữ ấm lên nhìn một cái, lập tức hít ngược một hơi.
Tím bầm cả vùng, đã bắt đầu chuyển sang đen.
Chuyện gì vậy? Không phải chỉ bị khí nóng đánh tới thôi sao, đỏ mấy ngày là không có gì đáng lo nữa, sao lại nghiêm trọng như vậy?
Đường Vũ bình tĩnh thả tay áo xuống, không nói với người khác, không muốn để bọn Malak phân tâm, cố nén cảm giác đau càng lúc càng dữ dội trên tay phải, tiếp tục điều chỉnh trình tự của mình.
“Cậu học sinh hát rất hay kia hình như có phiền phức.” Thiếu tướng Noah ngồi ở chỗ khách quý hơi nghiêng người qua, thấp giọng nói với Ian.
Ian đương nhiên cũng nhìn thấy động tác nhỏ của Đường Vũ, chỉ là màn hình hiển thị công cộng đều lấy cơ giáp đang chiến đấu làm chủ, đội viên trợ giúp bên cạnh trông vô cùng nhỏ, động tác cũng không thể xem rõ.
Noah phát hiện thượng tá bên cạnh vậy mà lại nhíu mày, vẻ mặt càng thêm lạnh lẽo, bất giác chậc chậc hiếu kỳ.
Hắn cứ cảm thấy Ian chú ý thằng nhóc kia nhiều hơn những người khác, xem ra không phải là ảo giác.
Noah sờ cằm, con mắt xoay xoay, cũng không nghĩ ra lý do tại sao.
Ian không nhìn màn hình công cộng nữa, mà mở màn hình nhỏ trước mặt mình, chỉnh góc nhìn đúng vào vị trí của Đường Vũ.