Cho dù trình tự cơ giáp hai bên va chạm dữ dội, nhưng bình thường Đường Vũ cực kỳ để ý huấn luyện độ linh hoạt của ngón tay, cho nên đến hiện tại, vẫn chưa bị cơn đau trên cánh tay ảnh hưởng đến thao tác của mình.
Màn bảo vệ giúp ngăn cản phần lớn âm thanh, nhưng chấn động đến từ bốn phương tám hướng và tiếng va chạm kịch liệt vẫn xuyên qua màn bảo vệ chui vào tai những đội viên trợ giúp.
Finci lớn tiếng la rằng mình sắp điếc tai rồi.
Học sinh của khoa trinh sát cũng thỉnh thoảng la to, căn cứ theo quan sát biến hóa hoàn cảnh xung quanh bệ tuyết, cậu ta đưa ra vài đề nghị tấn công.
Cơ giáp của Malak và Ken giao đấu kịch liệt với đối phương, cơ giáp to lớn lại hành động nhanh đến khó thấy rõ, tấn công chớp nhoáng rồi lại nhanh chóng tách ra, đợi đến lúc tách ra âm thanh đánh nhau vẫn đang tiếp tục, tốc độ của hai bên nhanh chóng cực kỳ.
“Ken!” Malak la lớn.
“Ừ!” Có vẻ Ken đã nhận được tin tức gì đó, nặng nề đáp lại, sau đó vứt đối thủ của mình đi, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai lao ra sau lưng đối thủ của Malak, thân thể vừa xoay vừa nâng cùi chỏ lên thành một góc sắc bén nhắm thẳng vào sau vai đối phương.
Đối thủ của Ken phản ứng cũng không chậm, gần như ngay lúc Ken dời mục tiêu đã nhanh chóng chạy qua, đấm một cái vào bụng Ken.
Trình tự cơ giáp của Ken bắt đầu hỗn loạn, Đường Vũ vừa phân lực chú ý cho Malak, vừa nhanh chóng điều chỉnh trình tự cho Ken.
Trên màn hình vụt qua từng chuỗi ký tự như nước chảy, Đường Vũ tập trung chú ý cao độ, mỗi một ký tự chạy qua đều được ghi rõ vào đầu, đồng thời còn nhanh chóng đưa ra đối sách, gần như không cần suy nghĩ đã chỉnh sửa xong một trình tự, tốc độ nhanh chóng đến mức người khác phải tặc lưỡi.
Trên ghế khán giả đã có người chú ý trình tự viên này một mình giúp đỡ cho hai người điều khiển mà vẫn dư sức, rất nhiều người bắt đầu hứng thú với cậu.
Đường Vũ không biết đã gây chú ý cho nhiều người, cậu chỉ dựa vào lòng tin tuyệt đối không thể để thượng tá mất mặt, sống chết đè nén cảm giác đau trên tay, nhanh chóng chỉnh sửa từng số liệu hỗn loạn.
Khi cậu đang sử dụng não cường độ cao, đồng thời có một cảm giác kỳ dị, dường như trong não thật sự tồn tại một biển trình tự, theo sự điều động của cậu, chỉ cần là vấn đề cậu muốn giải quyết, là y như rằng có thể lấy ra.
Thời gian suy nghĩ trình tự ứng phó của trình tự viên có dài có ngắn, nhưng đối với cậu thì chỉ là một thoáng.
Cảm giác đó vô cùng huyền diệu, Đường Vũ chưa từng ý thức được.
Lẽ nào đây chính là biểu hiện của mức độ sử dụng não? Cậu nhớ lần Phùng Dương uống nước thuốc, nâng mức độ sử dụng não lên 5%, đã cảm thấy đường tư duy rõ ràng thông thoáng hơn nhiều, vậy hiện tại mức độ sử dụng của cậu là bao nhiêu? Có phải đã đạt đến cực hạn rồi không?
Nhìn từng trình tự được tu bổ hoàn mỹ, Đường Vũ thở ra nhẹ nhõm.
Công trình sửa chữa cực lớn do cú tấn công mạnh mẽ vừa rồi mang tới cuối cùng cũng giải quyết xong.
Vừa thấy mừng, cảm giác đau trên tay phải lại ập đến như lũ, lần này không chỉ là cánh tay, ngay cả não trái cũng bắt đầu đau.
“Ưm…” Đường Vũ không thể không buông màn hình thao tác ra xoa huyệt thái dương, trong lòng kỳ quái không biết có chuyện gì, còn tiếp tục như vậy cậu không cách nào tập trung tinh lực để phối hợp với trận đấu.
Nhưng cậu tuyệt đối không thể vì nguyên nhân bản thân mà liên lụy đến thành tích của đội!
Đường Vũ cắn răng, hất đầu, hừ một tiếng rồi tiếp tục kiên trì.
Âm thanh của cậu rất nhỏ, trong tiếng đấu đá ầm ĩ, căn bản nhẹ như không có, không ai chú ý đến.
Trừ Ian Clermont ở bên ngoài.
Anh vẫn luôn chú ý Đường Vũ.
Ban tổ chức sẽ mời anh đánh giá biểu hiện của người điều khiển sau khi trận đấu kết thúc, nhưng trận đấu của bốn học sinh khoa trình tự đó chẳng có chỗ nào đặc biệt.
Mà là người tiến cử học viên bổ khuyết kia, lại từng cứu cậu mấy lần, anh nghĩ, anh cần tiếp tục bảo vệ học viên bổ khuyết không chịu tổn hại.
Noah phát hiện Ian đột nhiên đứng lên, còn chuẩn bị rời khỏi chỗ ngồi, hắn lập tức ngẩng đầu hỏi: “Ian, cậu đi đâu?”
Thấy đối phương không định trả lời mình, hắn truy hỏi: “Cuộc đấu có thể kết thúc bất cứ lúc nào, cậu không định phát biểu sao?”
“Đánh giá trận đấu không phải là nghĩa vụ của tôi, mà tôi có trách nhiệm của mình.”
“Cái gì? Nghĩa vụ và trách nhiệm? Cậu rốt cuộc đang nói gì?” Noah lại hỏi hai câu, thấy có người nhìn qua, mới thở dài ngồi lại chỗ.
Xem ra hắn cần phải gánh “nghĩa vụ” đánh giá cuộc đấu rồi.
Trận đấu tiến vào hồi gây cấn, Đường Vũ đã không còn cảm giác được âm thanh điếc tai bên ngoài, ngược lại tiếng ong ong trong não khiến cậu không nghe được âm thanh gì nữa.
May mà cậu chỉ cần dùng mắt và tay là được.
Cậu cảm thấy trên người đổ từng tầng mồ hôi, mồ hôi thỉnh thoảng rơi xuống lướt qua làm mắt đau rát.
Nhưng so với cơn đau ở tay và não, cậu cảm thấy mắt đã rất thoải mái rồi.
Miệng vì nghiến răng mà dần nếm được vị tanh mặn, tay phải bắt đầu không nâng lên nổi, não trái cũng gây ảnh hưởng làm cậu không thể nào đứng thẳng.
Cậu buộc phải ngồi trong sân đấu, tăng nhanh tốc độ thao tác của tay trái, tay phải nếu có thể nhẫn nại thì sẽ giúp đỡ cho tay trái.
Đầu đau làm cậu cảm thấy như vùng biển trong não đang dấy lên từng cơn sóng lớn điên cuồng, từng lần đập nát phòng tuyến tinh thần của cậu.
“Chuyện gì vậy? Trình tự viên của bọn họ sao vẫn chưa có chuyện gì?” Trên ghế khán giả, một học sinh của học viện Firth hạ giọng hỏi.
“Theo lý mà nói hiện tại chắc là lúc cậu ta cảm thấy đau đớn nhất, không có lý nào còn chưa ngất.”
Hai người nói xong, chỉnh màn hình nhắm vào Đường Vũ, phát hiện cậu trông không tốt gì cho cam, động tác rõ ràng chậm đi hẳn, thân thể cũng mềm nhũn như vũng bùn.
“Xem tình trạng cậu ta chắc kế hoạch của chúng ta đã có tác dụng rồi, nhưng sao cậu ta còn có thể kiên trì nổi chứ?”
Hơn nữa cho dù động tác của Đường Vũ chậm đi, nhưng hoàn toàn không làm trễ nãi việc bảo vệ trình tự cho hai cơ giáp, tay phải vụng về, tay trái sẽ linh hoạt và tốc độ bất ngờ, hơn nữa tốc độ phản ứng cũng không hề chậm.
“Mẹ nó, phí công như vậy, chẳng lẽ uổng hết sao!” Một người nói.
“Vì bọn họ chỉ có một trình tự viên, chúng ta mới đi nước cờ hiểm này, đừng nói chúng ta hy sinh một đội để đổi lấy người ta không đau không ngứa chứ.”
Hai người còn đang khó hiểu tại sao trình tự viên họ Đường kia còn chưa có việc gì, đã nghe học sinh sau lưng cũng chú ý đến dị thường của trình tự viên đó, còn nhắc đến chuyện trên đường buổi sáng.
“Này cậu nhìn Đường Vũ đó hình như không dễ chịu lắm.”
“Nếu xảy ra chuyện không phải lại đổ trách nhiệm lên đầu chúng ta chứ?”
“Ai biết người tiến cử cậu ta lại là thượng tá Ian Clermont chứ! Nếu biết sớm chúng ta cần gì phải đi chế nhạo cậu ta, cuối cùng còn bị học viện khác cười nhạo, thật xúi quẩy.”
“Đúng đó, cũng không biết là chủ ý tồi tệ của ai, đợi sau khi kết thúc so tài trở về phải lôi kẻ đó ra đánh một trận.”
Hai người ngồi trước mới nãy còn đang nói chuyện ám toán Đường Vũ, nghe rõ cuộc đối thoại của hai học sinh kia, sắc mặt đều tái đi.
Ian Clermont? Đường Vũ là do anh ta tiến cử??
Hai người nhìn nhau, đều thấy được kinh hãi trong mắt đối phương.
Xong rồi, tiếp theo nên làm sao? Bọn họ chẳng qua muốn thắng cuộc đấu, đương nhiên là ra tay vào sơ hở lớn nhất của đối phương, ai biết lại đụng vào người của thượng tá…
Lúc này cả hai đều cảm thấy may mắn thậm chí cầu nguyện, trình tự viên kia có thể không gặp chuyện gì cả, sau đó cũng đừng có chuyện gì là tốt nhất!
Vốn muốn tốc chiến tốc thắng, nhưng bây giờ hai bên mới nhận ra thực lực ngang bằng căn bản không cách nào kết thúc trận đấu trong thời gian ngắn, hai đội đều hơi nóng nảy.
Mắt thấy năng lượng cơ giáp càng lúc càng ít, họ cần phải nghĩ cách giành thắng lợi!
Finci nhân mấy giây Malak yểm hộ cho Ken, nhanh chóng giúp Ken sửa chữa chỗ bị hư trên đùi.
Mà học sinh khoa trinh sát cũng phát huy tác dụng thật lớn, lợi dụng sự quen thuộc về thuộc tính băng tuyết để Ken đánh nát phần giáp ngực một cơ giáp của đối phương, suýt chút nữa là có thể đánh trúng miếng năng lượng.
“Đường Vũ, tiếp theo phải xem cậu rồi.” Malak quyết định tấn công, tiền đề là phải báo cho Đường Vũ biết trước.
Mấy giây sau vẫn không nghe thấy đối phương trả lời, hắn nói lại lần nữa, cuối cùng bất đắc dĩ, cho dù không nhận được câu trả lời của Đường Vũ, hắn vẫn cần phải sử chiêu sát thủ ra.
Đường Vũ căn bản không nghe thấy tiếng Malak, hiện tại trong đầu cậu toàn là tiếng ong ong điếc tai, chấn động đến buồn nôn, ngay cả cảnh tượng trước mắt cũng đã mơ hồ, số liệu cũng bắt đầu vặn vẹo.
Thân thể cảm thấy lạnh vì ra quá nhiều mồ hôi, ở phần mép tiếp nối của trang phục bảo vệ có những khe hở rất kín đáo, gió lạnh se se thổi vào đó giờ đây như đang thổi lên máu thịt mà đòi mạng cậu.
Chẳng qua, tuy không nghe thấy Malak nói gì, nhưng cậu vẫn có thể từ những số liệu hiển thị của hai cơ giáp nhìn ra được đối phương đã kích hoạt năng lượng cực lớn, xem ra là chuẩn bị mạo hiểm một phen.
Lực chú ý của mọi người đã hoàn toàn bị trận đấu kịch liệt của hai bên hấp dẫn.
Cuộc đấu đặc sắc thế này, hoàn toàn không kém trận bán kết thậm chí là chung kết hàng năm!
Cơ giáp hai bên nhanh chóng giao đấu, cấp tốc so chiêu, còn tắt hệ thống phòng ngự để tiết kiệm năng lượng.
Hai trình tự viên của Firth đã bắt đầu đổ mồ hôi, cơ giáp tắt phòng ngự là chuyện họ sợ nhất, điều đó có nghĩa là mỗi một giây họ đều phải bảo vệ tu sửa một đống trình tự đếm không xuể.
Điều này khiến bọn họ bất giác khâm phục trình tự viên của đối phương, từ lực độ bên đó phát ra, có thể thấy đối phương không hề rơi xuống hạ phong, cũng có nghĩa là trình tự viên của đối phương vẫn nắm vững trận thế.
Đường Vũ cố gắng phân biệt các trình tự nhanh chóng vụt qua như sao băng, cảm giác đau đớn trong đầu dường như đã lên đến đỉnh điểm.
Có một thoáng, cậu cảm thấy dường như mình đã rời khỏi thân thể ở nhờ sáu năm, trôi phía trên sân đấu.
Nỗi hoang mang và vô thố tràn đầy tư duy cậu, mà trong mơ hồ, ở một nơi xa xôi, dường như có thứ gì đó đang gọi cậu.
Cậu nhìn về hướng đó, rồi không thể khống chế trôi qua đó, nhưng lại vô tình thấy bóng dáng màu xanh đen đang đi về phía sân đấu.
Không kịp cảm ứng lời gọi từ nơi xa, ngay lúc nhìn thấy thượng tá Clermont, Đường Vũ giật mình tỉnh lại, tiếp theo mới phát hiện mình vẫn đang ở sân đấu, thoáng ngắn ngủi vừa rồi dường như chỉ là ảo giác sinh ra do cậu quá đau.
Nhất định không thể để thượng tá mất mặt!
Ôm lòng tin như thế, đầu Đường Vũ như mở rộng ra, số liệu trên màn hình lại chảy ào vào tư duy cậu, mà cậu cũng không quan tâm gì nhiều lợi dụng sóng lớn hung hãn trong não để đối phó với cơn lũ số liệu kia.
Đau đớn trên tay phải cũng bị cậu lãng quên triệt để, hai tay đều hồi phục tốc độ bình thường, thậm chí còn nhanh hơn bất cứ lúc nào trước kia.
Lúc này, trên hành tinh Kenton xa xôi, trong một góc hẻo lánh của bảo tàng lịch sử tiến hóa cơ giáp của liên bang, một chiếc cơ giáp toàn thân màu vàng đột nhiên tỏa ra ánh sáng rực rỡ, nên nóc bảo tàng vụt qua từng cụm sáng vàng, màu sắc sáng rực dường như có thể chiếu rọi cả bảo tàng.
Chiếc cơ giáp đó còn phát ra âm thanh thấp trầm như sóng âm, toàn bộ cơ giáp trong bảo tàng cũng chấn động theo sóng âm đó, có cái thậm chí còn hơi dời khỏi vị trí.
Nhưng, ánh sáng và sóng âm chỉ xuất hiện trong thời gian cực ngắn, rồi thình lình biến mất, tất cả giống như là một loại ảo giác.
Trong phòng giám sát của bảo tàng, vì hôm nay không phải ngày mở cửa tham quan, nhân viên giám sát đánh một giấc, khi cảm thấy hơi khác thường nhìn sang màn hình, lại chẳng phát hiện có gì xảy ra.
“Ở đây không có gì để trộm cả, muốn trộm cũng không mang đi được…” Người đó lầm bầm, “Đúng là một chức vị nhàn tản.”
Trên một hành tinh của liên bang Rice nằm cách nửa năm ánh sáng, người đàn ông bạc nửa đầu đang tiến hành thí nghiệm gì đó đột nhiên ngẩng đầu lên, dường như nghe được âm thanh gì đó, hai mắt vốn tê liệt vì thí nghiệm vô vị đột nhiên bùng ra đủ thần sắc, giống như một đứa bé có được món đồ chơi trông chờ đã lâu, vẻ mặt trở nên cực kỳ kích động.