Mỗi dịp Tết đến luôn là khoảng thời gian bận rộn và nhộn nhịp nhất của gia đình.
Sau ngày ba mươi Tết, các loại họ hàng thân thích lần lượt đến chúc Tết, những người cô, dì, chú, bác trước đây không liên lạc nhiều đều xuất hiện vào giờ phút này.
Có lẽ vì năm nay là năm đặc biệt đối với Tô Diệu, hoặc vì trước đó bố hắn đã tổ chức tiệc mừng nên năm nay có rất nhiều người thân đến thăm. Thậm chí ngay cả một số đồng nghiệp của bố hắn cách đây rất lâu, họ hàng xa không liên lạc nhiều năm cũng đều ra mặt.
Những người bạn này khi đến cửa đều cư xử như những người bạn tri kỷ như lâu ngày không được nói chuyện với cha mẹ họ vậy. Nhưng tuy rằng không phải cố ý muốn phá hủy bầu không khí, nhưng nói thật Tô Diệu lục lọi mọi ký ức trong đầu cũng thật sự không nhớ ra được mấy người trong số đó là ai.
Nhưng mà điều này thật đúng là không thể trách hắn vì trí nhớ không rõ ràng của hắn về con người ban đầu của mình, bởi vì việc nhớ lại quá nhiều người thân và những người lớn tuổi không thường liên hệ với nhau là một điều hơi khó khăn -- đặc biệt là vì hầu hết họ là những người bạn chưa từng gặp trong hơn mười năm.
Ví dụ, người họ hàng A đã chào hắn ta khi anh ta xuất hiện, "Wa! Tiểu Diệu, em có nhớ anh không? Em vẫn còn nằm trong nôi khi chúng ta gặp nhau lần trước, và anh thậm chí còn đã bế em đấy!"
Tô Diệu lộ ra một nụ cười ý thức được giống anh họ của mình, cảm thấy đồng thời oán thầm.
Xin lỗi vì đã không nhớ, dù sao thì em vẫn chưa có bị chuyển kiếp qua lúc còn nằm trong nôi. Em có thể nhớ anh nếu em đã chuyển kiếp qua trước thời điểm đó.
Rồi bà con B "Uầy, cháu có phải Tô Diệu không? Bác nhớ lần trước gặp nhau cháu còn đang mặc quần thủng đít cơ. Lúc đó cháu chưa có lớn như bây giờ, thời gian trôi nhanh quá, hahaha.."
Tô Diệu một mặt hắc tuyến.
Bác có thể vui lòng chú ý đến từ ngữ được không, sẽ tồi tệ như thế nào nếu một đứa trẻ nghe nó rất dễ bị hiểu lầm?
Tiếp theo là thân thích C "Yo, Tiểu Diệu à qua đây qua đây, còn nhớ chú không?"
Tô Diệu trên mặt mỉm cười "Nhớ chứ nhớ chứ, đương nhiên là nhớ."
Đồng thời trong lòng chửi thầm "Mẹ kiếp ai vậy nhỉ?"
"Vừa thấy là không nhớ rồi." Vị thân thích này cười ha ha, "Thời gian trôi qua nhanh như chó chạy ngoài đồng, nhớ ngày đó chú còn bế qua cháu rồi đấy, chớp mắt cái đã qua nhiều năm như vậy rồi."
Tô Diệu trong lòng tự nhủ chú ơi chú tới chậm rồi, "Chú đã bế qua cháu rồi." Cái câu cửa miệng này đã được cả chục người thân sử dụng trước đó rồi. Chú có thể đổi nó thành câu mới có được không?
Sau đó tôi nghe chú ấy nói tiếp "Lúc chú bế cháu lên cao, cháu còn tè vào miệng chú hahahahaha..
Tô Diệu"... "
* * * Được thôi, cái này mới nè.
Bởi vì hai ngày nay trong gia đình đều có người làm ầm ĩ ồn ào, mặc dù được anh họ đưa cho hai thanh đoản đao làm vật liệu, nhưng hai ngày nay Tô Diệu không có nhiều thời gian để khởi công.
Thực ra, theo tính cách của hắn, hắn ta không thích ồn ào, nhưng cũng không ghét chuyện có người đến chúc Tết.
Khi nghèo đói thì không ai thèm hỏi, lúc giàu có thì người thân xa cũng đến. Có nhiều người đến chúc Tết như vậy cũng là điều đáng mừng.
Những ngày này, bố hắn cười đến nỗi không ngậm miệng được, rượu trong nhà được mở hết chai này sang chai khác.
Không phải sao, lúc này ông vừa từ trong nhà vệ sinh nôn ra xong, người vẫn còn đang nằm trên ghế sô pha chóng mặt đấy.
Mẹ hắn phàn nàn rằng ông nên uống ít thôi, nhưng bố hắn chỉ xua tay và lẩm bẩm một cách mơ hồ" Em thì biết cái gì? Anh vui lắm.. "
Ngày mùng một Tết, rất đông bà con họ hàng gần nhau tụ họp ăn uống, liên hoan.
Không cần phải nói, Tô Cẩm Nghị và Tô Diệu nghiễm nhiên trở thành nhân vật chính của chủ đề trên bàn rượu. Xét cho cùng, trong số các thế hệ trẻ của cả gia tộc, hai người bọn hắn là những người có thể giữ được thể diện.
Tuy nói như vậy, nhưng Tô Diệu cho rằng phần lớn hào quang thật ra là ở trên người anh họ, dù sao người ta cũng sớm trở thành Phó hội trưởng Hội sinh viên của Học viện Siêu năng thủ đô, ngược lại hắn chỉ có một suất danh ngạch trong đội đại diện của tỉnh mà thôi.
Ràng buộc hai anh em họ với nhau chẳng khác nào ai đó đang khoe khoang rằng" Tài sản cộng lại một mảnh của tôi và anh Tiểu Mã là người giàu nhất nước ", nói trắng ra là người ta mới là đầu to, hắn thuộc về thể loại tặng phẩm phụ mua một tặng một kia.
Tô Diệu cũng hiểu rằng bữa ăn này thực chất chỉ là một hình thức giao tiếp thông thường chém gió lẫn nhau mà thôi.
Từ lúc ngồi lên bàn cha hắn lại bắt đầu" Cẩm Nghị thực sự là một điều may mắn đối với nhà họ Tô chúng ta. Không có thiên tài nào như vậy trong lịch sử của gia đình chúng ta.. "
Thế là Tô Cẩm Nghị liền khách khí" Chú quá khen rồi, em họ em ấy ưu tú hơn so với cháu. "
Cha hắn tiếp tục" Cẩm Nghị cũng sẽ là hình mẫu cho tất cả chúng ta trong tương lai, chúng ta những người già của thế hệ đàn anh rất hổ thẹn, hahaha.. "
Tô Cẩm Nghị kế tiếp nói" Em họ thành tựu sau này sẽ cao hơn cháu. "
Mẹ hắn khách khí, gắp các món ăn vào bát của Tô Cẩm Nghị" Nào ăn cơm đi, cháu thường bận rộn ở bên ngoài, ăn nhiều để bổ sung dinh dưỡng.. "
" Cháu cảm ơn. Em họ cũng ăn nhiều vào. "
Anh họ vừa nói vừa gắp rau vào bát của Tô Diệu.
Tô Diệu"... "
Không phải là em không hiểu quy tắc, nhưng vì sao cả ba câu nói đều không có tách rời em ra vậy?
Sau ngày thứ ba của năm mới, Tô Diệu thậm chí còn đi theo người anh họ của mình đến một phụ bản đơn giản khác, ở trong Hoang Nguyên ba ngày.
Mặc dù cấp tương đối thấp, nhưng đối với Tô Diệu cũng không có lựa chọn nào khác, dù sao chỉ là học sinh cấp ba, chỉ có thể mở ra một phụ bản đơn giản như vậy.
Nhưng có còn hơn không. Hiện tại hắn cùng với lúc vào Hoang Nguyên lần trước so sánh đã tưởng như hai người khác nhau, bất luận là kinh nghiệm, sức chịu đựng hay là kỹ xảo đều không cùng một cấp độ.
Kỳ thật Tô Cẩm Nghị đi theo đơn giản là vì nhất định phải tuân thủ quy định Hoang Nguyên, bằng không mà nói Tô Diệu một mình tới nơi này cũng cơ bản không có gì nguy hiểm.
Bây giờ coi như gặp lại một đầu Hoang Nguyên cấp Quỷ Vương, ở trước mặt hắn thì cũng chỉ có bị giết trong mấy giây.
Sau ngày thứ ba của năm mới, gia đình của Tô Cẩm Nghị đang chuẩn bị về thủ đô.
Kỳ thật bác trai bác gái ngược lại là cũng không có việc gì, trong thời gian Tết xuân cũng là nhàn rỗi, còn không bằng ở lại chỗ này có thể cùng với bố mẹ hắn bốn người ngồi chung một bàn mà.
Nhưng bên phía anh họ dường như có việc gì đó phải quay lại không thể không về để giải quyết.
Theo lý thuyết, ngay cả các thầy cô hướng dẫn của trường cũng sẽ được nghỉ trong Tết Nguyên Đán, và dù họ có bận thì cũng không có gì để nói đợi sau năm mới rồi tính tiếp.
Nhưng bây giờ Tô Diệu biết ông anh họ mình không phải là sinh viên bình thường, mà ông anh họ hắn sắp trở thành Phó hội trưởng Hội sinh viên, cho nên tự nhiên mỗi ngày đều trăm công ngàn việc.
Thành thật mà nói, hắn ta cũng đã thực sự tưởng tượng qua. Đột nhiên một vài người đàn ông đeo kính râm đen bước vào bàn ăn của gia đình, mặc áo khoác và đeo kính râm cho anh họ của hắn ta, nói rằng thưa ngài Tô đang có nhiệm vụ gọi cho ngài, ngài phải nhanh chóng rời đi.. có vẻ như hắn ta cũng sẽ không quá ngạc nhiên ngay cả như vậy.
Trước khi đi, Tô Cẩm Nghị cuối cùng đã nhắc nhở hắn.
Khi đang thu dọn hành lý ở trong phòng Tô Diệu, anh đột nhiên gọi Tô Diệu lại, đem điện thoại di động của mình đưa tới.
Tô Diệu tiếp nhận và nhìn lướt qua thì thấy trên màn hình có một cô gái tỏa nắng động lòng người, nụ cười dịu dàng trên môi, khóe miệng có hai lúm đồng tiền nhỏ nhàn nhạt, nhìn có vẻ là kiểu vui vẻ hơn.
" Đây là.. "
" Cô ấy gọi là Tống Vãn Tình. "Tô Cẩm Nghị nói," Anh cũng đặc biệt chú ý đến các cuộc thi tuyển chọn năm nay ở thủ đô sau khi anh trở về, sau đó liền chú ý tới cô ấy.
Cô ấy là nhà vô địch của cuộc thi tuyển chọn ở thủ đô và cũng là đội trưởng xuất chiến của đội thủ đô sắp tới. Nếu không có gì khác, cô ấy sẽ là kẻ địch lớn nhất của em trong giải Liên đấu quốc gia. "
Tô Diệu dùng ngón tay vuốt màn hình, cuộn xuống màn hình để xem thông tin chung" Cô ấy rất lợi hại? "
" Cực kỳ lợi hại. "Tô Cẩm Nghị nói, dừng lại một chút," Có nhớ anh đã từng nói với em trước đây rằng có thể sẽ có Dị Năng Giả cấp D trong giải Liên đấu quốc gia năm nay không? "
Tô Diệu động tác cứng lại một chút.
".. Hiện giờ em đang xem là Dị Năng Giả cấp D đấy. "
Tô Diệu"..."
Tô Cẩm Nghị không nói thêm những lời thừa thãi nào khác, cho dù có nói ra thì cũng vô nghĩa.
Tại thời điểm này, Tô Diệu đã biết chính xác mình sẽ phải đối mặt với điều gì, hắn biết chính xác đối thủ của mình khi bước vào cấp D năm thứ ba trung học là thiên tài gì, riêng về khía cạnh này, ngay cả anh họ của hắn cũng có vẻ kém hơn một chút vào năm cuối trung học.
Nhưng ngay cả khi biết điều đó, mọi thứ cũng vẫn vậy không có gì thay đổi.
Hắn ta cũng phải đánh bại tất cả các đối thủ trước mặt, hướng đến chức vô địch quốc gia.. hoặc ít nhất là nỗ lực hết mình vì nó.
Chuyện nên làm từ đầu đến cuối cũng không có gì thay đổi.
Tô Cẩm Nghị rời đi.
Nghe nói năm nay Khương Vũ Đồng dường như chưa quay trở lại thành Lâm Giang để ăn Tết, Tô Diệu vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối, nếu có thể hắn cũng muốn cảm ơn đàn chị một tiếng, dù sao cũng nhận được sự chăm sóc của cô không ít.
* * * Sau đó sẽ tốt hơn nếu bạn có thể nhận được nhiều sự quan tâm hơn trước trận chung kết.
Sau khi gia đình anh họ rời đi, cái Tết ồn ào dường như cũng dần đi xa, những ngày sau đó không người thân, bạn bè đến nhà, bố mẹ hắn cũng không đưa hắn đi chúc Tết nữa.
Tô Diệu cuối cùng cũng có đủ thời gian và không gian để hoàn thành phần còn lại của bộ giáp.
Nguyên liệu thô của thanh kiếm được phân phát bởi cuộc thi tuyển chọn trước đó vẫn còn sót lại sau khi nó được chế tạo thành khẩu súng lục. Lần này, với việc bổ sung thêm bốn thanh đoản đao do Tô Cẩm Nghị tài trợ, nguyên liệu cũng coi như khá dồi dào.
Tô Diệu đã sớm kiểm tra yêu cầu năng lượng của một số thành phần bộ phận khác trong hệ thống. Chi phí tiêu hao bản vẽ của áo giáp tay phải là 1200, mũ giáp là 700 và thân giáp là 1500, và cần tổng cộng 3400 điểm năng lượng.
Bây giờ là lúc để hắn ta phát huy sử dụng năng lượng mà hắn đã tích trữ được trong hệ thống.
Tô Diệu chọn tạo ra tất cả các bản thiết kế trong một lần thở, và năng lượng đã tích trữ được bấy lâu nay sau bao nhiêu lần vào phụ bản trước đó hoàn toàn bị tiêu hao, chỉ còn lại một phần nhỏ số lẻ.
Điều này khiến hắn ta cảm thấy rằng mình chỉ hơi buồn cười khi trước đây hắn thấy mình giàu có với bao nhiêu nghìn điểm năng lượng.
Bất kể là tiền hay điểm tích lũy, những thứ này khi kiếm sẽ không được nhanh cho dù chúng có ở đâu đi chăng nữa, nhưng khi tiêu sẽ càng nhanh hơn.