Chiến Y Của Tôi Có Thể Siêu Thần

Chương 131: Du Đô Và Kiểm Soát Anh



Năm nay ăn Tết xong, Tô Diệu cũng không cần phải vội vàng trở lại trường học.

Năm nay, Bộ trưởng Bộ Giáo dục tỉnh Kinh Sở nhận thấy rằng với lương tâm của mình đã vẫy tay một cái, kỳ nghỉ đông của học sinh trong tỉnh được kéo dài thêm một tháng, học sinh trong tỉnh đột nhiên gọi là lễ kỷ niệm ăn mừng, và họ đã ồ lên cổ vũ nhiệt tình..

* * * Ha ha, trong mơ thì cái gì cũng có.

Loại chuyện này đương nhiên là không thể xảy ra, sở dĩ Tô Diệu có đặc ân không phải vội trở lại trường học hoàn toàn là bởi vì giải Liên đấu quốc gia sắp bắt đầu.

Kỳ nghỉ đông vẫn chưa kết thúc, ba người trong số các thí sinh tham gia cuộc thi năm nay đã lần lượt lên máy bay đến Du Đô.

Hành trình và máy bay do Hiệp hội Dị Năng Giả Kinh Sở sắp xếp. Với tư cách là một thí sinh, Tô Diệu hiếm khi có được trải nghiệm bay trên chiếc máy bay đặc biệt quý giá như vậy trong đời, dường như đây là lần đầu tiên trong cả hai kiếp cộng lại.

Bọn hắn cũng thực sự cảm nhận được sự cuồng nhiệt của người dân trong tỉnh trong ngày cất cánh.

Rất đông phóng viên và những người nhiệt tình vây quanh sân bay ngày hôm đó, và vẫn còn một lượng lớn máy quay camera cho đến khi máy bay cất cánh.

Trước khi bọn hắn lên máy bay, thậm chí có một phóng viên báo lá cải bằng cách nào đó đã thoát khỏi sự phong tỏa và đi vào. Chặn trước mặt bọn hắn, cầm micro và hỏi rằng giải đấu này tự tin đến mức nào, nhưng các thí sinh còn chưa kịp trả lời thì anh ta đã bị nhân viên lôi ra ngoài.

Tư thế như vậy, hoàn cảnh như này, làm cho Tô Diệu không khỏi cảm thấy trên trán có một vầng hào quang, trên trán có hai chữ "Hy vọng của cả thôn" bằng chữ vàng lớn..

Địa điểm tổ chức trận chung kết này là ở Du Đô, và khi đến nơi bằng máy bay thì trời đã tối.

Sau khi xuống máy bay, bọn hắn lên xe đưa đón do ban tổ chức cuộc thi sắp xếp và đến thẳng khách sạn đã được sắp xếp thống nhất.

Ngồi ở quầy lễ tân là một phụ nữ với khuôn mặt tàn nhang, cô ấy kiểm tra thông tin nhận dạng của mọi người một cách khéo léo và tỉ mỉ, sau đó đưa cho bọn hắn phiếu ăn và thẻ phòng mà họ đã sớm chuẩn bị sẵn.

Nam nhân viên phục vụ đã sớm đợi ở đây lịch sự ra hiệu cho mọi người đi theo, mở thang máy quay người lại ra hiệu cho mấy người đi vào trước, cuối cùng vào thang máy bấm nút lên tầng bốn mươi chín.

Người phục vụ này không nói một lời trong suốt quá trình, dẫn ba người đến cửa phòng riêng. Anh ta quẹt thẻ để mở cửa, đưa thẻ vào lấy điện, kiểm tra các vật dụng trong phòng đã đầy đủ mọi chức năng hoạt động bình thường chưa, cuối cùng mới đi ra khỏi cửa.

Rõ ràng đó là một sự sắp xếp có chủ đích của ban tổ chức cuộc thi, và số phòng của cả ba người được sắp xếp liền kề với nhau.

Tô Diệu cất hành lý, cắm vào ấm điện đun chút nước, vừa ngồi xuống không bao lâu liền có tiếng gõ cửa.

Xuất hiện ở ngoài cửa chính là Hậu Tinh Vân.

"Nghe nói rằng có một chợ đêm trong khu phố, và có rất nhiều đồ ăn vặt ở đó vào ban đêm." Hậu Tinh Vân nói, "Tớ chuẩn bị đi xem một chút, có đi cùng không?"

Thành thật mà nói, Tô Diệu có một chút ngạc nhiên khi Hậu Tinh Vân chủ động nói ra như thế, hắn ta vẫn còn nghĩ rằng đối phương sẽ là loại người nắm bắt từng phút từng giây trước trận đấu liều mạng tu luyện để trở nên mạnh hơn đấy.

"Được chứ."

Trước trận đấu, Tô Diệu cùng hai người đồng đội giao lưu rèn luyện ngoại trừ hoạt động tổ chức trải nghiệm rèn luyện trong tỉnh lần trước, có vẻ như cũng chỉ còn lại có trao đổi qua Internet.

Cân nhắc đến việc bọn hắn sẽ sớm phải cùng nhau chinh chiến trên đấu trường cả nước, giao phó phía sau lưng đồng đội lại cho nhau, việc để tăng tiến tình cảm cũng là ắt không thể thiếu.

Vừa đúng lúc cả ngày hôm nay ba người cũng chỉ ở trên máy bay ăn đơn giản chút gì đó, đến lúc này cũng còn chưa có ăn tối. Một số món ăn vặt về đêm ở Du Đô cũng khá nổi tiếng, nếu không ăn gì thì cũng sẽ tiếc.

Thế là hai người lại cùng nhau đi hỏi ý kiến Giang Hiểu Nguyệt.

Phản ứng của Giang Hiểu Nguyệt cũng khá thú vị, chính Hậu Tinh Vân rõ ràng mới là người gõ cửa hỏi, Tô Diệu chỉ đứng ngoài cửa chờ đợi, nhưng phản ứng đầu tiên của cô ấy là ngó qua Hậu Tinh Vân, nhìn Tô Diệu hỏi "Bạn có đi không?"

Tô Diệu hơi sững sờ "Đi chứ."

"Được." Giang Hiểu Nguyệt lập tức đứng dậy, "Tớ thay bộ quần áo khác."

Hậu Tinh Vân có chút bất đắc dĩ.

Cũng vẫn là bán thể diện của cậu ta mới thèm đi? Mình mà đến hỏi chắc cũng không được tốt lắm?

Đi xuống cầu thang đến lối vào khách sạn, cuối cùng Tô Diệu cũng biết tại sao Hậu Tinh Vân lại chủ động rủ đi dạo chợ đêm.

Hóa ra cậu em trai Hậu Tinh Đào đã đợi sẵn ở dưới nhà.

Đúng vậy là Hậu Tinh Đào đã bị loại trong cuộc tuyển chọn, anh ta ngàn dặm xa xôi chạy tới đương nhiên không thể nào là đến dự thi. Thân phận của anh ta bây giờ là đoàn người thân, đặc biệt mua vé bay tới phụ trách hô cổ vũ cho ông anh trai.

Tuy nhiên, Hậu Tinh Đào thực sự đã đến đây để cổ vũ cho anh trai mình, và mối quan hệ giữa hai anh em họ dường như đã tốt hơn trước rất nhiều.

Cho đến nay, mối quan hệ của Tô Diệu với hai người họ vẫn chỉ là hình ảnh đánh đấm nhau bằng nắm đấm, nhất là ánh mắt của Hậu Tinh Đào mỗi khi nhắc đến anh trai ruột đều gần giống như có thù với hai người họ vậy.

"Cái gì? Không, làm gì có!"

Khi được hỏi liệu nó có hòa giải được hay không, thì Hậu Tinh Đào ngay lập tức phủ nhận.

"Tôi đến đây chỉ để tận mắt xác nhận rằng anh trai tôi không bị ai khác ngoài tôi đánh bại mà thôi.. chỉ có vậy!" Hậu Tinh Đào ậm ừ, "Trước khi vượt qua anh ấy, tôi không cho phép anh ấy bị người khác đánh bại."

Tô Diệu chỉ chỉ vào Giang Hiểu Nguyệt, "Thế nhưng mà anh trai bạn trước đây đã bị chị gái này đánh bại rồi."

"Ơ.."

Hậu Tinh Đào trông hơi đau khổ, rõ ràng đã quên mất khoảnh khắc này.

".. Vậy thì những người khác ngoại trừ cô ấy ra.."

Tiếng của anh ta giống như nhỏ đi.

Tô Diệu hiểu rõ gật đầu.

Hiểu.

Dù sao đại khái có nghĩa chính là thái độ kiểm soát anh mà, cũng không có gì ngạc nhiên.

Nói cho cùng khao khát chiến thắng trước đây của Hậu Tinh Đào thực sự là dựa trên sự tôn thờ anh trai mình, và có vẻ bình thường khi nghĩ như vậy.

Nói trở lại, Tô Diệu rất nhanh cũng sớm phát hiện sức ăn của hai anh em tốc độ này thật sự có chút lớn.

Họ mua gần như tất cả đồ ăn vặt ở mọi cửa hàng từ đầu chợ đêm, như thể dạ dày của hai người này là hố không đáy, dù có nhét bao nhiêu đồ vào cũng không bao giờ thấy no.

"Bởi vì bọn tớ là tốc độ hệ, năng lượng tiêu hao vô cùng lớn và nhanh." Hậu Tinh Vân giải thích, "Vì vậy bọn tớ cần bổ sung nhiều năng lượng hơn người thường".

Tô Diệu biểu thị ra đã hiểu.

Điều này có vẻ hợp lý, những người tốc độ trong các tác phẩm giả tưởng khác nhau dường như ít nhiều đều có vấn đề này.

Nói đến đây phải kể đến Quicksilver trong phim Liên minh công lý 2 của Marvel, đoạn quyết chiến cuối phim để cho lũ trẻ chạy thoát, cuối cùng bởi vì thoát lực thành công đã đạt được thành tựu "Người tốc độ bị chết vì đạn bắn đầu tiên trong lịch sử", gần mười năm trôi qua vẫn còn bị đính trên tường nhà người tốc độ xấu hổ nhất..

Điều này cho thấy việc ăn uống đầy đủ là thực sự rất quan trọng.

"Ăn nhiều cũng tốt." Tô Diệu gật đầu đồng ý, "Nghe nói người ăn nhiều nói chung không dễ dàng rớt môn."

Ba người còn lại sững sờ, không bắt kịp được tiết tấu này.

Lượng thức ăn nhiều hay ít thì có liên quan gì đến việc trượt hay không trượt môn?

Cũng không phải là bụng càng to học vấn tự nhiên sẽ càng nhiều. Nếu là theo giả thuyết này, cha của Tô Diệu có thể là người hiểu biết nhất.

Tô Diệu ung dung giải thích "Bởi vì ăn hàng quá nặng, số lượng cao nhìn chung trượt không nổi.."

Ba người khác "..."

Tối nay họ vừa đi lang thang trên phố, vừa mua đồ ăn tối vừa mua sắm.

Hai ngày nay là thời gian thí sinh trên khắp cả nước đổ về báo danh, thiên tài chính thức bắt đầu sau trận đấu, không việc gì phải vội vàng quay về.

Về phần ôm chân Phật kia là càng không cần thiết. Đây cũng chính là lý do mà một số giáo viên khuyên bạn không nên đọc hay ôn tập vào ban đêm trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, lúc này càng ôm chân Phật càng có thể hoảng sợ, tốt hơn hết hãy để thuận theo tự nhiên điều chỉnh tâm lý.

Hơn nữa, Tô Diệu thực ra lúc này cũng không có nhiều chân Phật để ôm.

Nguyên năng của hắn đã tăng lên cấp E, hiện tại hấp thụ đá nguyên năng thạch mỗi ngày cũng chỉ là tích lũy hàng ngày mà thôi, dù sao đi nữa trừ khi hệ thống có chức năng hack nâng cấp nhanh, nếu không thì chắc chắn không thể nâng cấp lên cấp D trong một hơi thở.

Lượng lớn năng lượng được tiết kiệm trước đó trong hệ thống cũng bị tiêu hao hoàn toàn trong một lần thở.

Sau năm mới, hắn làm thêm cả ngày lẫn đêm, cả ngày ngâm mình trong phòng ngủ để lao vào công việc, bằng mọi giá tất cả mấy tấm bản vẽ giấy mới vội vã được làm ra.

Có điều nói là bộ phận mới, trên thực tế chỉ có thân thể của áo giáp thân và chế độ cơ bản là khác nhau, mũ giáp và áo giáp bên tay phải chủ yếu chỉ thay đổi về màu sắc và chỉ có một số thay đổi nhỏ về hình dạng.

Ngay lúc ấy Tô Diệu đã cố gắng thử thay thế ba bộ phận này của bộ giáp cơ bản bằng các bộ phận mới, và mô tả trong cột trang bị hệ thống thực sự đã chuyển từ "Chế độ cơ bản" sang "Chế độ Xạ kích".

Ở chế độ này, màu sắc chính của thân giáp là màu xanh lá cây, sau khi chuyển sang hiệu ứng bộ đồ, thậm chí toàn bộ giao diện hệ thống trước mặt Tô Diệu cũng trở thành một màu tương tự.

Nhìn UI màu xanh lục trong giao diện trước mặt, Tô Diệu luôn có ảo giác "Nhìn mặt trời cũng màu xanh"..

Hiệu ứng của bộ giáp đã được chuyển đổi và các thuộc tính tổng thể của bộ giáp cũng thay đổi theo.

Cho dù áo giáp của chế độ Xạ kích có hiệu quả tăng phúc, lực quyền cũng chỉ có 1.4 tấn, lực chân là 3.2 tấn, thậm chí ngay cả đẳng cấp nguyên năng cũng không bằng áo giáp chế độ cơ bản khi ở cấp F.

Rõ ràng, chế độ mới này đúng như tên gọi, là một loại áo giáp để chiến đấu tầm xa, vũ khí chính là khẩu súng lục xung điện, cũng là thủ đoạn chiến đấu chính. Hiệu suất chiến đấu tầm gần của bộ chiến y này thua xa chế độ cơ bản về mọi mặt.

Chỉ là do sử dụng các vật liệu cao cấp hơn, hiệu suất phòng thủ của các bộ phận mới của bộ chiến y có vẻ tốt hơn so với chế độ cơ bản.

Tuy nhiên, sau khi hoàn thành và kích hoạt chiếc mũ giáp mới, Tô Diệu phát hiện ra rằng chức năng "Tăng cường thị giác" trong chế độ hỗ trợ chiến đấu của hệ thống cuối cùng đã có thể "Đánh dấu mục tiêu".

Có vẻ như lý do tại sao nó không thể được đánh dấu trước đó là vì nó là một tính năng chưa hoàn thiện vào thời điểm đó.

Bây giờ có vẻ như bản thân "Tăng cường thị giác" này nên được sử dụng cùng với áo giáp chế độ Xạ kích. Giờ đây, chế độ cải tiến còn có chức năng cảm biến hồng ngoại, nhìn ban đêm và theo dõi mục tiêu.

Khi chế độ tăng cường thị giác được kích hoạt, một mục tiêu cụ thể có thể được chỉ định để theo dõi. Đối tượng mục tiêu sẽ được đánh dấu màu đỏ dễ thấy trong giao diện phía trước mắt Tô Diệu và sẽ tiếp tục được đánh dấu cho dù nó có bị lẫn vào đám đông hay đang nấp sau chướng ngại vật hay không.

* * * Giống như bây giờ.

Lúc này Tô Diệu vừa thản nhiên đi dạo vừa lấy Giang Hiểu Nguyệt ngay trước mặt mình làm thí nghiệm.

Giang Hiểu Nguyệt người được hệ thống đánh dấu là người dễ thấy nhất trong giao diện hệ thống được kích hoạt trước mắt hắn, dù có hòa vào đám đông hay bước vào cửa hàng, cô ấy sẽ không bao giờ bị mất dấu.

Sau một thời gian ngắn kiểm tra hiệu ứng chức năng, Tô Diệu đã tắt giao diện phụ trợ trong tầm nhìn đi.

Thử một chút là được rồi, không cần thiết cứ luôn phải mở ra.

Nếu chẳng may một lúc sau người ta quay về lại phòng, thấy người ta thay quần áo và đi tắm thì thật tệ.

Mặc dù chỉ có thể nhìn thấy hình dáng màu đỏ trên tường và không thể nhìn thấy hình ảnh, nhưng vẫn có thể nhìn thấy hình dáng đường cong..