Mạnh Đan Chi nghi ngờ bản thân mình bây giờ đang trở thành đề tài cho nhóm bọn Tô Khản bên kia.
Tuy Tô Khản cũng không quen thân với cô lắm, nhưng Tô Khản này vừa nhìn đã biết là người thích ồn ào.
Nhưng mà… Đối mặt với Chu Yến Kinh, cũng không phải đối mặt với cô.
Mạnh Đan Chi cũng dần thả lỏng, tính sẽ lên kế hoạch việc phải làm tiếp theo, gần đây chuyện cô cần làm đã chất thành đống rồi.
Đầu tiên là chuyện bên Trương Sính Vũ, tháng này chắc chắn phải giao xong.
Sau đó lại là chuyện lần trước nói với Hứa Hạnh, tính sẽ làm một video dạy học – thật ra cô cũng đã suy nghĩ rồi, có nên trực tiếp dạy học luôn không?
Như thế sẽ có vấn đề gì, có thể hỏi thẳng luôn, cô cũng có thể trả lời trực tiếp cho mọi người.
Nhưng mà như thế có chút gấp, cho dù là tháng sau cũng làm không kịp.
Hơn nữa tháng sau còn phải bắt đầu viết luận văn tốt nghiệp rồi, đến lúc đó cô còn phải thường xuyên ở trường học hoặc là có mặt trong tiệm thường xuyên.
Nhưng mà, điều quan trọng nhất vẫn là ---
Phải đến nhà họ Trần.
Từ lúc Mạnh Đan Chi về đến Bắc Kinh đã muốn qua thẳng đấy, nhưng mà bây giờ Tô Văn Tâm là người nhà họ Trần.
Tùy tiện đi qua đó cũng không khách quan lắm.
Nhỡ đâu Trần Đạt Hải nổi giận muốn đánh người, tự mình làm khổ mình mất.
Thái độ lần trước của ông ấy đối với Chu Yến Kinh vô cùng rõ ràng, chắc là muốn hối lộ hoặc là kéo quan hệ với Chu Yến Kinh.
Mạnh Đan Chi xì một tiếng.
Đừng nói Chu Yến Kinh làm ở phòng thông dịch, cũng chẳng phụ trách cái gì khác, cho anh thật sự có quyền lực trong ngành này, cũng không thể đồng ý với Trần Đạt Hải.
Nhưng mà cũng bình thường thôi, khi tìm không thấy những người khác, sẽ tìm người có quan hệ.
Ông ta để Trần Nhã Yên đến giải thích, không phải là muốn đánh chủ ý này hay sao?
Chẳng lẽ… lúc trước đám cưới với Tô Văn Tâm cũng là có mục đích thế này sao?
Cho nên, Mạnh Đan Chi mới nghĩ đến chuyện để Chu Yến Kinh đi cùng cô, bởi vì anh trai là anh trai ruột, Tô Văn Tâm đang ở chỗ đó, anh ấy có thể sẽ đau lòng.
Dù sao anh ấy và Tô Văn Tâm cũng đã sống chung với nhau vài năm.
Mạnh Đan Chi nghĩ hồi lâu, cuối cùng đưa ra quyết định ngày mai đi là được rồi.
Chậm trễ nữa cô chờ không kịp!
Bao nhiêu tiền bán đi, đều vào túi của Trần Nhã Yên cả, về phần giá cả tăng gấp bao nhiêu lần cũng là chuyện của cô ta.
-
Khi Chu Yến Kinh trở về căn hộ, trong nhà đã vô cùng im lặng.
Anh liếc mắt nhìn cái thùng đặt trong phòng khách kia, cái thùng có khóa nhìn cũ kỹ, theo như anh đoán chắc đây là thứ gì đó để lại cho Mạnh Đan Chi.
Về phần Tô Văn Tâm, chắc là không có.
Anh đẩy cửa phòng ngủ ra, đèn nhỏ trong phòng đang mở, Mạnh Đan Chi đã vùi mình vào chăn ngủ, chiếm toàn bộ giường lớn.
Rất có dáng vẻ “Trong núi không có hổ già, khỉ con xưng vương.”
Anh tháo đồng hồ xuống, rũ mắt, ánh mắt dừng ở vẻ mặt đang im lặng ngủ của Mạnh Đan Chi, mái tóc đen dày được cô thả rũ xuống giường.
Chu Yến Kinh nhìn một lát, rồi đi vào nhà vệ sinh.
Chờ khi anh đi ra, thấy Mạnh Đan Chi đang ngồi cạnh giường, híp mắt ngủ gà ngủ gật, đầu cũng gật gật một chút.
Có chút buồn cười.
Chu Yến Kinh thấp giọng: “Ngồi dậy làm gì?”
Mạnh Đan Chi hé mắt ra nhìn nhìn anh, “Ngày mai mấy giờ anh tan làm thế?”
Giọng của cô có chút khàn khàn.
“Trừ năm giờ ra còn có khoảng thời gian khác nào sao?” Chu Yến Kinh hỏi lại.
Mạnh Đan Chi đang mơ ngủ, à một tiếng: “Vậy anh đến tiệm tìm em đi… Em muốn đến nhà họ Trần, đừng quên đấy.”
Chuyện này chưa giải quyết, cô vẫn còn nhớ trong lòng.
Chu Yến Kinh nói: “Được.”
Nghe được đáp án, Mạnh Đan Chi lập tức lùi về trong chăn, không mở nổi mắt ra nữa, còn về chuyện Chu Yến Kinh muốn làm cái gì, hay phải làm cái gì…
Cũng không nằm trong phạm vi tự hỏi của cô.
Nếu là bình thường, chắc là cô sẽ nói một câu “Cám ơn Yến Kinh ca ca”, hoặc là “Yến Kinh ca ca, anh thật tốt.” hay đại loại như thế.
-
Ngày hôm sau, Mạnh Đan Chi có cảm giác ngủ thẳng đến giữa trưa.
Cô là bị tiếng chuông cuộc gọi của Trần Thư Âm đánh thức.
“Sao cậu còn ngủ thế, không đến mức đấy đi, chẳng lẽ cậu mới từ Ninh Thành về, Chu Yến Kinh đã xuống tay với cậu sao?”
“A, tên họ Chu kia có chút lợi hại nha.”
Mạnh Đan Chi càng nghe càng thấy không ổn: “Nói bậy bạ gì đấy, tìm tớ làm gì?"
Trần Thư Âm cúp điện thoại, không đến hai giây, bên kia đã gửi lời mời gọi video đến.
“Tớ tìm cậu còn cần lý do sao?” Lúc này Trần Thư Âm mới trả lời vấn đề của cô: “Hôm nay tớ đã đặt du thuyền rồi, cậu cũng đến đi.”
“Không đi.” Bây giờ Mạnh Đan Chi đối với chơi bời gì đấy đều không có hứng thú.
Bây giờ cô đang thầm nghĩ tối nay làm sao để dạy dỗ Trần Nhã Yên cho tốt.
Phải hỏi như thế nào, nếu có đánh nhau, đánh làm sao để có lợi nhất.
Mạnh Đan Chi còn chưa từng làm qua mấy chuyện này, đầu tiên trả lời, dù sao cũng phải diễn thử một chút, nếu không sau đó hối hận lúc đấy mình đã cãi nhau không tốt ---
Đây đều là chuyện Trần Thư Âm phàn nàn.
Cô ấ là con nhà giàu, thường xuyên có những dấu hiệu của một công chúa, lúc ấy thích cãi nhau, sau đó lại oán giận với Mạnh Đan Chi nói mình chưa đủ tốt.
“Không đến thì thôi, cho cậu thưởng thức một chút.”
Trần Thư Âm xoay màn hình lại, đi vòng quanh trên thuyền.
Mạnh Đan Chi nhìn lướt qua, đang định chuyển đề tài, lại thấy trong màn hình xuất hiện một dáng người: “Âm Âm, quay lại đi.”
Trần Thư Âm: “Hả?”
“Hình như tớ thấy Trần Nhã Yên.” Ánh mắt Mạnh Đan Chi híp lại: “Cậu đến gần mũi thuyền đi, tớ nhìn thử xem.”
“Nhìn cô ta làm chi thế, tớ không đẹp sao?” Ngoài miệng Trần Thư Âm nói như thế, nhưng vẫn đến gần.
Mạnh Đan Chi cười lạnh: “Xem ra cô ta ra khỏi chỗ tạm giam rồi, còn vô cùng vui vẻ nhỉ.”
Đi ra rồi cũng tốt.
Chuyện bản thân mình làm, sẽ đến tìm người lớn.
Trần Thư Âm: “Không phải cậu đã khởi tố rồi sao, sắp đến rồi đấy.”
Mạnh Đan Chi: “Bây giờ còn chuyện khác nữa.”
Chuyện này bây giờ không nói rõ được, nhưng nói đơn giản vài câu thì vẫn ổn.
Trần Thư Âm lần đầu tiên nghe được con chồng bán đồ cưới của mẹ kế, không thể ngờ được, đầu óc người mẹ kế này lại dùng không được, nhưng lo là mẹ của Mạnh Đan Chi nên cô ấy không nói ra miệng được.
“Tớ đi đánh cô ta một trận nhé?”
Trần Nhã Yên đang ở trên mũi thuyền nói chuyện với đám bạn học, tuy Trần Thư Âm không biết nhưng đại khái cũng nhìn ra được, đều là con nhà giàu có.
Trần Thư Âm thuận miệng nói: “Cô ta không được, quá nhỏ rồi.”
“Đánh cô ta làm gì, nói không chừng còn bị trả thù.” Mạnh Đan Chi cong môi: “Âm Âm, cậu giúp tớ chuyển lời cho cô ta.”
Trần Thư Âm: “Nói gì?”
Mạnh Đan Chi nghĩ: “Nói cô ta tối hôm nay về nhà sớm một chút.”
Trần Thư Âm: “Ok.”
Cô ấy lại hỏi: “Đêm nay muốn đi đánh nhau à?”
Không hổ là chị em tốt, Mạnh Đan Chi nói: “Đúng.”
Trần Thư Âm: “Có muốn tớ đi cùng cậu không?”
Mạnh Đan Chi nói: “Không cần đâu, tớ gọi Chu Yến Kinh rồi, anh ấy có thể một đấu ba.”
Trần Thư Âm cười phì một tiếng, nói là nói thế, không thành vấn đề, nhưng Chu Yến Kinh nói không chừng sẽ không một đánh ba đâu.
Cô ấy vừa đến chỗ mũi thuyền, không ít người nhìn sang. Tuy cô ấy không biết mấy đứa nhóc này nhưng bọn nhóc lại biết cô ấy.
Trần Thư Âm cố ý đảo mắt một vòng.
“Trần Nhã Yên là ai thế?” Cô ấy cười hỏi.
Ánh mắt đồng loạt lướt qua một vòng rồi chỉ thẳng người cô cần tìm: “Cô ấy.”
Trần Nhã Yên tức điên lên.
Sao cô ấy không biết được chứ, cô ấy và Mạnh Đan Chi quan hệ tốt như thế, hơn nữa trước kia còn vì Mạnh Đan Chi mà mắng cô ta nữa!
Trần Nhã Yên thấy Trần Thư Âm nhìn chằm chằm mình, ngay từ đầu là mất vui sau đó lại nghĩ có phải hôm nay cô ta mới mua được cái váy đẹp hay không.
“Chơi xong rồi, nhớ về nhà sớm một chút.” Trần Thư Âm tủm tỉm cười nói với cô ta: “Buổi tối nhà cô có việc đấy.”
Trần Nhã Yên ngạc nhiên: “Hả?”
Trần Thư Âm mang kính râm vào, xoay người rời đi.
Để lại một Trần Nhã Yên ngây ngốc đứng đấy, vốn dĩ bởi vì gia cảnh nhà cô ta bình thường, lại vào đồn công an khiến ánh mắt của các bạn học đều đổ dồn sang cô ta.
“Có phải nhà cậu có quan hệ thân thiết gì với nhà cô ấy hay không?”
“Đều là họ Trần nói không chừng là thật đấy.”
“Yên Yên…”
Trần Nhã Yên vô cùng ngạc nhiên, có phải Trần Thư Âm muốn đến nhà cô --- Có phải nhà cô ta và nhà họ Trần của cô ấy hợp tác rồi?!
Cô ta muốn nói với ba, tối nay đều phải ở nhà chờ.
Trần Thư Âm đi xa quay đầu lại nhìn, có thể nhìn thấy mấy người đang hỏi thăm Trần Nhã Yên trong đấy, bây giờ đám người đều có vẻ mặt rất đắc ý, vô cùng ngây thơ.
Một chút cũng không nhìn ra được vấn đề gì.
-
[Kinh Chi].
Mạnh Đan Chi và Hứa Hạnh để những đồ thêu này trở về vị trí cũ, cô trỡ về đây tạo ra tiếng động không nhỏ nên chừng mấy phút sau đã có người đến đây.
“Đàn chị, tên trên thông báo người kế thừa di sản văn hóa phi vật thể có phải là chị hay không ạ?”
Mạnh Đan Chi chớp mắt: “Sao thế, tôi không giống hay sao?”
Mấy đàn em lắc đầu: “Giống ạ!”
Bọn họ đã nói là Mạnh Đan Chi, nhưng rất có nhiều người không tin, nói là trùng tên trùng họ, sao lại có chuyện trùng hợp đến như thế chứ.
“Qua khoảng thời gian nữa là mọi người có thể nhìn thấy tôi rồi.” Mạnh Đan Chi cười nói: “Mau trở về học đi.”
Một nhóm ba người đến lại có một nhóm ba người đi.
Tài khoản mạng xã hội của Mạnh Đan Chi không phải là chuyện bí mật trong trường học, bạn cùng phòng ký túc xá hay bạn học cùng trường đều là từng nhìn thấy cô thêu trước kia rồi.
Nhưng những người khác cơ bản đều chưa từng thấy qua.
Trong video quay hình kia không lấy hình bả vai của chủ weibo, vừa thấy dáng người mặc sườn xám còn có chiếc nhẫn trên tay đã khẳng định chắc chắn là cô rồi.
Đàn chị lại còn đeo nhẫn đấy, mọi người muốn không tin cũng không thể được.
Hứa Hạnh biết tối nay Mạnh Đan Chi có chuyện quan trọng phải làm, nên lập tức bày mưu tính kế: “Nếu không mặc màu đỏ đi đi, bị gió thổi một cái vô cùng lớn lối đấy.”
“Trời lạnh thế này.” Mạnh Đan Chi buồn cười: “Tớ cũng chẳng phải đóng phim.”
Hứa Hạnh cũng tự hỏi: “Cũng đúng nhỉ.”
Nhưng mà với nhan sắc của cô ấy thật ra cũng có thể, trong trí nhớ của cô Mạnh Đan Chi có một bộ sườn xám màu đỏ, vẫn là kiểu sườn xám cổ xưa, nhưng hành động rất tiện.
Bây giờ thời tiết có hơi lạnh, mùa thu đều mặc sườn xám có tay, thật ra có đôi khi so với đồ thường mà Hứa Hạnh hay mặc còn tiện hơn nhiều.
Buổi chiều, Mạnh Đan Chi trở về căn hộ một chuyến.
Khi gần năm giờ, cơ bản trời cũng đã tối rồi, có mang theo chút gió thổi mưa phùn đến.
Tưởng Đông trơ mắt nhìn thấy Chu Yến Kinh đẩy bữa tiệc sang một bên, tuy không có gì nhưng anh ấy cứ muốn nói lại thôi: “Cục trưởng, sao lại không đi thế?”
Chu Yến Kinh nói: “Có việc.”
Được rồi, Tưởng Đông cũng vừa tính sẽ lên xe, nhưng phát hiện cửa xe không mở ra được.
“?”
Chu Yến Kinh liếc mắt nhìn anh ấy, “Tự cậu trở về đi, không tiện chở cậu theo.”
Tưởng Đông: “À?”
Anh ấy mơ màng nhìn đuôi xe biến mất hẳn, có thể nào lại đi ăn bữa tối dưới ánh nến không chứ.
Bữa tối dưới ánh nến là không có.
Khi Chu Yến Kinh đến đầu ngõ, Mạnh Đan Chi cũng đứng ở đầu ngõ, đèn bên cạnh vách tường cũng rất cổ xưa, xứng với dáng vẻ của cô, như vừa mới xuyên thời gian, không gian đến.
Anh bị màu sắc của cái váy này làm cho chú ý.
Vải màu đỏ càng khiến khuôn mặt của Mạnh Đan Chi càng trắng hơn, trắng đến khiến người khác hoảng hốt.
Mãnh Đan Chi thậm chí còn không kịp ăn cơm chiều, vừa lên xe đã nói với tài xế: “Đi đến đường Thiên Thủy, ừm, số 19.”
Nhà họ Trần đã thay đổi chỗ ở rồi.
Trước kia là biệt thự nhỏ bình thường, sau này lại đổi thành biệt thự lớn.
“Hôm nay anh là vệ sĩ của em đấy.” Mạnh Đan Chi còn vô cùng nghiêm túc: “Lỡ đâu Trần Đạt Hải đánh người, anh cần phải bảo vệ em đấy.”
Chu Yến Kinh buồn cười: “Ông ta không dám.”
“Nếu người không ở nhà thì sao?” Anh hỏi.
Mạnh Đan Chi mỉm cười: “Không đâu.”
Âm Âm làm việc, cô rất yên tâm.
Xem sự tinh ranh toát ra từ trong mắt của cô, Chu Yến Kinh đoán chắc là cô đã làm chuyện gì đó rồi, chỉ là anh không biết chuyện gì thôi.
Anh chuyển đề tài: “Buổi tối muốn ăn gì?”
Mạnh Đan Chi a một tiếng: “Chờ lúc về lại nghĩ đi.”
Chu Yến Kinh không chút để ý nói: “Lúc ấy em còn tâm trạng để nghĩ muốn cái gì sao?”
Mạnh Đan Chi: “…”
Sao lại không có tâm trạng chứ!
- -
Đường Thiên Thủy này, Mạnh Đan Chi chưa đến lần nào.
Chỗ này cách chỗ mà Trần Thư Âm nói, giá nhà chỗ này không thấp, nhưng bọn họ cũng giống như thế, sẽ không mua chỗ này.
Lúc này đèn đuốc trong nhà họ Trần sáng trưng.
Trần Đạt Hải đang ngồi trong phòng khách, hỏi: “Con xác định là người nhà họ Trần sẽ đến chứ?”
Trần Nhã Yên cười rộ lên: “Ba, ba không tin con sao, con gái lớn nhà họ Trần trực tiếp nói với con đấy, nói với con là về nhà sớm một chút, có việc đó không phải ý muốn nói đến nhà mình sao!”
Nghe thế hình như cũng có chuyện như này.
Nhưng Trần Đạt Hải vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, ông đã sớm nghĩ sẽ đến nhà họ Trần, chỉ là nhà họ Trần kia không thèm để ý đến ông ta.
Hơn nữa không phải Trần Thư Âm và Mạnh Đan Chi có quan hệ rất tốt sao?
Sau khi Tô Văn Tâm lập gia đình đã không còn làm việc nữa, nghe nói có chuyện lớn, đương nhiên cũng sớm tạm biệt bạn bè để trở về nhà sớm rồi.
Ba người ngồi chờ trong phòng khách.
Một tiếng trôi qua, cũng không đợi được ai đến.
Trần Đạt Hải nhíu màu: “Không phải con bị…” Đùa giỡn?
Lời còn chưa nói xong, bỗng nhiên ngoài cửa có người nói: “Thưa ông, có người đến đây.”
Trần Đạt Hải lập tức đứng dậy.
Chỉ là ông ta vừa tới cửa đã sửng sốt, người tới cũng không phải là nhà họ Trần thật, mà là Mạnh Đan Chi và Chu Yến Kinh.
“Chi Chi?” Ông ta kinh ngạc chớp mắt một cái, sau đó lại khôi phục vẻ mặt tươi cười nói: “Hai người tới thật đúng lúc, mẹ con rất nhớ con đấy,”
Tô Văn Tâm vừa kinh ngạc vừa ngạc nhiên đi theo phía sau Trần Đạt Hải, “Chi Chi.”
Ánh mắt Mạnh Đan Chi đảo một vòng trên mặt bà ấy.
Nhìn ra được, bà ấy ở nhà họ Trần ăn uống rất tốt, quả thật rất thoải mái, cho nên không còn quan tâm đến chuyện gì nữa phải không?
Nếu bà ngoại còn sống mà biết được chuyện này, sẽ có bao nhiêu đau lòng chứ.
Chu Yến Kinh mở lời trước: “Dì Tô.”
Tô Văn Tâm cười trả lời: “Mau vào đi, không ngờ hai con sẽ đến đấy.”
Bà ấy trông mong mà nhìn sang Mạnh Đan Chi, có phải thái độ đã dịu đi rồi hay không? Là năm nay muốn bà đến lễ giỗ nên mới đến sao?
“Bà Tô.”
Lời này của Mạnh Đan Chi, làm ý cười trên mặt Tô Văn Tâm đông cứng lại.
“Chi Chi…”
Trần Đạt Hải cũng cảm thấy có gì đó không đúng, hòa giải: “Đừng đứng ở cửa nói chuyện, có chuyện gì vào rồi nói.”
Mạnh Đan Chi đưa mắt nhìn Trần Đạt Hải, nghe nói trước kia quan hệ của ông ta và ba cũng không tệ lắm, nhưng cô nhìn ông ta thấy ông ta vô cùng dối trá.
Tô Văn Tâm đưa tay đến muốn nắm lấy tay cô.
Vừa tiến vào huyền quan, Trần Nhã Yên đã chạy chậm ra, cất cao giọng nói: “Ba, có phải đúng như con nói ---“
Nhìn thấy hai người ngoài cửa, cô ta dừng lại.
Lần trước buộc phải đến giải thích với Mạnh Đan Chi, lại phải ở đồn công an mấy ngày, bây giờ cô ta căn bản không muốn nhìn thấy mặt Mạnh Đan Chi.
Mạnh Đan Chi tránh tay Tô Văn Tâm: “Hôm nay tôi đến không phải để ăn cơm với mấy người.”
Tô Văn Tâm ngạc nhiên: “Mẹ…”
Mạnh Đan Chi hất cằm chỉ Trần Nhã Yên: “Tôi đến là để tìm con gái của bà.”
Xưng hô này làm cho mặt Tô Văn Tâm trở nên gượng gạo.
Con gái ruột thịt của bà ngoại trừ cô ra còn ai nữa chứ? Nhưng bây giờ cô không chịu thừa nhận.
Lúc này Trần Đạt Hải đã hiểu được lời nói của Trần Thư Âm là đang muốn để Trần Nhã Yên hiểu lầm, căn bản không phải là Trần Thư Âm muốn đến là vì Mạnh Đan Chi nên cố ý muốn nói thế!
“Chị, không phải em đã giải thích rồi sao?” Trần Nhã Yên vô tội nói.
Cô ta nghĩ Mạnh Đan Chi đến hỏi chuyện này.
Trần Nhã Yên đi đến sau lưng người lớn, chạm cánh tay Tô Văn Tâm: “Mẹ, có phải chị lại có hiểu lầm gì sao?”
Tô Văn Tâm cảm thấy được nên tránh tay cô ta ra, nhìn Mạnh Đan Chi.
Con gái ruột mình đang ở đây, lại gần gũi với con gái kế, bà ấy cũng không thể nào ngu ngốc đến mức đấy được, tránh một chút đỡ hơn là rước lấy phiền phức.
Hơn nữa, đến bây giờ Trần Nhã Yên cũng chưa từng gọi bà là mẹ, vẫn luôn là gì, trong lòng bà vẫn rõ hơn ai hết.
“…”
Mạnh Đan Chi buông tay đang nắm Chu Yến Kinh ra, đến gần hơn hai bước hỏi: “Trần Nhã Yên, nhà của cô có phải rất nghèo hay không?”
Bọn họ còn chưa từng gặp quá khí thế vênh váo hung hăng này của cô bao giờ.
Vấn đề này hỏi cũng quá đột ngột rồi.
“Nhìn cô bán quần áo và túi xách này kia, hai tay mua đều là sản phẩm xa xỉ, bán cho các bạn học cùng trường rất có mặt mũi nhỉ.”
Nghe thế, Trần Nhã Yên bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ và giận dữ, mặt đỏ lên.
Cô làm sao biết được việc này chứ?!
Mạnh Đan Chi trực tiếp vươn một tay kéo cô ta từ phía sau Tô Văn Tâm ra, Trần Nhã Yên không chuẩn bị, lảo đảo một cái, hoàn toàn không ngờ bị cô động tay, ánh mắt mở thật to.
Cô ta bị nắm lấy, bị bắt ngẩng đầu lên, động tác này khiến cô ta cảm thấy bị sỉ nhục.
“Ba…”
Mạnh Đan Chi từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt quay lại trên người Trần Đạt Hải, cười lạnh: “Ông Trần ở khu nhà thế này, cũng không cho con mình đủ tiền để tiêu vặt hay sao?”
“Để cho con gái phải bán đồ cưới của mẹ kế để lấy tiền thế này?”
Cô hỏi: “Trần Nhã Yên, cô bán có phải rất vui vẻ hay không?”
Không khí bỗng nhiên ngưng đọng lại.
Lời nói này đã khiến cho cả người Tô Văn Tâm mơ màng.
Trần Đạt Hải nhíu mày, nhìn người đàn ông đang đứng cạnh đó, ông ta bắt đầu kéo cửa: “Anh Chu ---“
Giọng Chu Yến Kinh không có chút sợ hãi nào: “Hôm nay tôi là vệ sĩ, quản không được chủ của mình.”