Những người hầu cho khách vào trước đó đứng phía sau thấy tranh cãi cũng không dám ra, cũng không dám đến gần, sợ giây tiếp theo bị sa thải.
“Sao chị có thể nói lung tung thế…”
Bởi vì mặt bị bóp lại nên lời nói của Trần Nhã Yên không rõ ràng lắm.
Cô ta nắm lấy cánh tay của Mạnh Đan Chi, muốn gạt tay cô ra, vốn dĩ nghĩ sẽ rất khó khăn nhưng không ngờ Mạnh Đan Chi lại thả cô ta ra.
Trần Nhã Yên lập tức muốn đánh.
“Ba!”
Phòng khách lại yên tĩnh lần nữa.
Trần Nhã Yên ôm mặt, không tin được: “Mạnh Đan Chi, cô điên rồi!”
Mạnh Đan Chi xoa xoa tay của mình, đánh người đau thật đấy, nhưng cô nhịn không được: “Chỉ điên với cô thôi, đối với người bệnh như cô.”
“Cô!”
“Bán đi mấy món, tôi mua lại hết tất cả.” Mạnh Đan Chi gằn từng chữ: “Nếu không thì cô biết rồi đấy.”
Trần Nhã Yên đau muốn chết, nhưng trong lòng lại thấy sợ.
“Ba! Dì, hai người mặc kệ con gái mình sao?!” Cô ta quay đầu.
Tô Văn Tâm giật mình hoàn hồn lại, “Chi Chi vừa mới nói đồ cưới… Là ý gì, con bán đồ gì của dì rồi?”
Trần Nhã Yên lập tức phủ nhận: “Con không có!”
Cô ta biết mình không thể thừa nhận được.
Mạnh Đan Chi: “YanYan 124, là tài khoản của cô nhỉ.”
Cô vừa mới nói ra cái tên, trong lòng Trần Nhã Yên đã thấy hoảng hốt, cô ta không ngờ tài khoản của bản thân lại có thể bị người khác phát hiện.
“Không phải, tôi không hiểu cô đang nói cái gì…”
“Nghe không hiểu cũng không sao.” Mạnh Đan Chi chợt cười tươi: “Chờ đến khi cô đến cục công an, chắc là nghe hiểu thôi.”
Mới từ trại tạm giam đi ra, Trần Nhã Yên không bao giờ muốn trở về đấy lần nào nữa.
Tô Văn Tâm hỏi: “Có phải sự thật hay không?”
Nghe xong lâu như thế, bà cũng đã đoán được chuyện này là thật hay giả rồi, nhưng bà vẫn muốn xác minh lại thêm lần nữa, xem thử chuyện này cuối cùng là như thế nào.
Trần Nhã Yên cắn môi, không nói gì.
Xem như đã hiểu, lòng Tô Văn Tâm cũng trầm xuống, Trần Đạt Hải thầm cảm thấy không ổn rồi: “Văn Tâm, Văn Tâm, có thể là có hiểu lầm…”
Lời ông ta còn chưa nói xong, Tô Văn Tâm đã lập tức lên lầu.
Đầu óc Trần Đạt Hải nhanh chóng xoay chuyển: “Yên Yên, có phải con làm hay không?”
“Ba---“ Trần Nhã Yên kinh ngạc nhìn ông ta một cái.
Trần Đạt Hải không để tâm đến ánh mắt cô ta, “Nếu như là con làm, vậy hãy xin lỗi chị gái đi, là ba không dạy con tốt.”
“Quả thật không có.” Mạnh Đan Chi chẳng chút nể mặt mà nói thẳng.
Trần Nhã Yên giống như đã trải qua một lần xin lỗi trước kia, “Ba, sao ba lại có thể tin cô ta được, cô ta chỉ nói dối thôi.”
Cô ta chỉ là không muốn thừa nhận chuyện này.
Lại còn ở trước mặt Chu Yến Kinh.
Mạnh Đan Chi im lặng nhìn hai người trước mặt diễn trò, mãi đến khi tay cô bị Chu Yến Kinh nắm lấy, “Vừa nãy em không cần phải ra tay như thế.”
“Em không nhịn được.” Cô nói.
Chu Yến Kinh thở dài.
“Đã nói là không có!” Trần Nhã Yên kêu to: “Nói không chừng là bị ăn cắp đấy ---“
Mạnh Đan Chi cười trêu chọc nhìn cô ta: “Là bị cắp, không phải ăn trộm đang ở ngay đây sao? Nếu bị cắp, thì đúng lúc đi báo án luôn.”
Trần Nhã Yên lập tức câm miệng.
Tiếng bước chân từ trên lầu truyền đến càng to hơn, Tô Văn Tâm đứng trên cầu thang: “Báo án đi.”
Ánh mắt mọi người đều đồng loạt nhìn lên lầu.
Trần Nhã Yên lớn tiếng: “Dì, dì nói gì thế?”
Sắc mặt Tô Văn Tâm có chút nhợt nhạt: “Tôi nói, báo án đi.”
Bà nhìn sang Mạnh Đan Chi, “Chi Chi, báo án đi.”
“Đó là đồ cưới của bà.” Mạnh Đan Chi không trả lời bà, “Ngay cả đồ cưới của mình còn không xem trọng, nếu bà ngoại còn…”
Cô vòng vo một hồi: “Bà cảm thấy tôi là con gái của bà, bà cũng là con gái của bà ngoại.”
Lựa chọn báo án, vậy chỉ có thể tự mình làm.
Muốn bản thân thừa nhận bà, nhưng điều đầu tiên bọn họ vẫn chưa làm tốt.
Cô nói một hơi dài, nhưng không cho Tô Văn Tâm một câu trả lời, nếu không cô có thể sẽ tức chết ở nhà họ Trần.
Mạnh Đan Chi quay đầu nhìn về phía Trần Đạt Hải.
“Trần Đạt Hải, ông có biết chuyện này hay không cũng không liên quan gì đến tôi, tôi chỉ nói cho ông biết rằng, ngày mai tôi muốn nhìn thấy những thứ này đến chỗ tôi.”
Trong quá khứ bọn họ chỉ dùng mấy từ xưng hô khách sáo như ông Trần đến nói chuyện.
Bây giờ lại gọi thẳng họ và tên.
“Nếu trong nhà có người chân tay không sạch sẽ như thế, vậy nên trông cho tốt vào.”
“Cô!”
Trần Đạt Hải lập tức nói: “Tôi sẽ hỏi lại, đều là con gái nhỏ…”
Bỗng nhiên Mạnh Đan Chi muốn cười, cắt ngang lời ông ta nói: “Bà Tô, bà xem này, con gái kế của bà ăn cắp đồ của bà, người chung chăn gối lại dối trá thế này.”
Cô vỗ tay: “Bà ở lại chỗ này đi, trừ hại cho dân.”
Thân thể Tô Văn Tâm run lên, đỡ lấy lan can cầu thang mới có thể đứng vững, cô vẫn không mở miệng gọi bà là mẹ.
“Chi Chi, con có thể đến đây một chút không?” Giọng của bà run lên.
“Không cần.”
Mạnh Đan Chi vuốt tóc, lập tức rời khỏi huyền quan, cô không muốn đứng ở nhà họ Trần này nữa.
Chu Yến Kinh đi chậm hơn chút, lách người tiến vào cạnh cầu thang, thấp giọng nói: “Dì Tô, con nghĩ chuyện này chắc cũng đủ cho dì đưa ra quyết tâm rồi.”
“Nếu vẫn chưa.”
Những lời còn lại anh vẫn chưa nói, xoay người rời đi.
-
Nhà họ Trần chìm vào yên tĩnh.
Tô Văn Tâm nhìn bóng dáng Mạnh Đan Chi và Chu Yến Kinh cùng nhau rời đi, muốn đuổi theo xuống lầu nhưng chưa kịp đã nhìn thấy xe đi xa rồi.
Bà quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của Trần Đạt Hải.
Tô Văn Tâm nhìn ông ta, “Vừa nãy tôi vừa lên phòng, bên trong thiếu rất nhiều thứ, những thứ mẹ tôi cho tôi… đều không thấy.”
Lúc ấy bà mở thùng ra, phía bên ngoài vẫn còn bình thường.
Nhưng số lượng đã hoàn toàn khác trước, mở ra từng tầng một, một chút đồ thêu tay ở phía dưới đều đã chẳng còn.
Tuy Tô Văn Tâm không thêu, nhưng cũng biết chút đồ thêu linh tinh gì đấy, đồ cưới của mình có cái gì bà vẫn biết rất rõ.
Bà hỏi thẳng: “Chuyện này, ông có biết không?”
Lúc trước nhà họ Mạnh chủ động để bà mang theo đồ cưới rời đi, lúc bà vào nhà họ Trần đã đặt những thứ này vào trong phòng, chìa khóa vẫn luôn mang theo bên người, ông ta cũng có.
“Văn Tâm, anh dám chắc mình không biết gì hết.” Trần Đạt Hải cam đoan.
Bây giờ Tô Văn Tâm không tin lời cam đoan này, vẻ mặt đầy sự thất vọng.
“Ba, rõ ràng---“
“Chát!” Trần Đạt Hải đánh Trần Nhã Yên một cái.
Sức lực ông ta lớn, Trần Nhã Yên xém chút nữa đã ngã sấp xuống đất, ngẩng đầu không dám tin ông thế mà có thể ra tay đánh cô, nhất là bản thân vừa mới bị Mạnh Đan Chi đánh.
“Đều là lỗi của đứa con gái bất tài như mày!”
“Con làm sao!” Khóe môi Trần Nhã Yên bị rách ra, tức giận điên lên: “Dì cũng đến nhà của tôi rồi! Tôi lấy chút đồ của gì thì làm sao?”
Cô ta ôm nửa bên mặt, hai bên mặt đều đã sưng lên.
“Cũng không phải đồ quý hiếm gì, không phải là mấy bức tranh thêu thôi sao? Có cái gì ghê gớm chứ! Dì chẳng xem tôi là con gái có phải hay không?!”
Tô Văn Tâm lắc đầu: “Đây là hai việc khác nhau.”
Trước kia bà chỉ cảm thấy Tô Văn Tâm quá kiêu căng thôi, nhưng vẫn không sao cả, tuổi nhỏ mà thôi, nhưng cứ lần này đến lần khác như thế, đến tận lần này lại trộm đồ cưới của bà.
Vẫn là bị Chi Chi phát hiện ra.
Nghĩ đến đây, ngực bà lại phát đau.
Trần Đạt Hải vội vàng tiến lên, “Văn Tâm, thân thể em không tốt, đừng tức giận, chuyện này chắc chắn anh sẽ xử lý tốt…”
Tô Văn Tâm chỉ hỏi: “Cô bán cho ai?”
Trần Nhã Yên cười lạnh: “Không biết, dù sao cũng bán rồi.”
Tô Văn Tâm nhìn thấy dáng vẻ không có chút sợ hãi nào của cô ta, bỗng nhiên hiểu được những lời khi nãy của Mạnh Đan Chi, vì sao cô ta lại dám bán đồ của người lớn ---
Còn không phải bởi vì cô ta không xem trọng bà sao.
“Tôi hỏi cô, cô bán cho ai!” Bỗng nhiên Tô Văn Tâm lại cất cao giọng, bà gạt hai tay Trần Đạt Hải ra: “Cô không nói sao?”
Trần Nhã Yên ngẩn ngơ.
Từ trước đến nay Tô Văn Tâm đều luôn dịu dàng nhỏ nhẹ nói, cơ bản không nóng giận lần nào, cho dù cô ta có khiến bà mất vui, nhưng ba cô dỗ dành một lát là sẽ tốt lại thôi.
Đây là lần đầu tiên cô ta thấy bà tức giận như thế.
Cô ta nhanh chóng liếc mắt nhìn Trần Đạt Hải, tính mở miệng nói gì đấy, Trần Đạt Hải ngạc nhiên một chút nhưng nhanh chóng phản ứng lại.
“Con còn chưa chịu nói, bây giờ ba phải đi mua về.”
Trần Nhã Yên lập tức cắn môi: “… Trong di động có lịch sử ghi lại.”
Trần Đạt Hải lập tức trở mình lấy di động của cô ta.
Bị buông ra Tô Văn Tâm trừng mắt nhìn con gái kế của mình, lại nhìn người chồng đang tích cực của mình, dối trá ra sao?
Nhìn như thật đấy.
Sau một lúc im lặng, bà cầm lấy di động của mình trên bàn trà lên.
“Văn Tâm, cái này ---” Trần Đạt Hải quay đầu, đúng lúc nhìn thấy bà đưa điện thoại đến gần bên tai: “Văn Tâm, em gọi cho ai?”
Tô Văn Tâm không ngẩng đầu.
“110.”
-
Mùa thu tối đến sớm.
Khi từ đường Thiên Thủy ra, trời đất đều đã tối sầm lại, bên ngoài đèn đường đã bật sáng ngời rồi.
Mạnh Đan Chi nhìn thấy bóng đêm ngoài cửa sổ, bà ngoại nói, mấy người già bọn họ chỉ cần nhìn thấy sắc trời ngày hôm nay, đã có thể đoán được ngày mai sắc trời như thế nào.
“Ngày mai thời tiết chắc chắn sẽ rất tốt.” Cô nói.
Chu Yến Kinh liếc mắt nhìn sang cô, “Tay có đau hay không?”
Mạnh Đan Chi đưa tay, “Đau, đánh người thì ra đau như thế.”
Chu Yến Kinh nở nụ cười: “Hối hận sao?”
Mạnh Đan Chi lắc đầu, cong môi: “Bây giờ còn muốn đánh thêm hai cái nữa.”
Đáng tiếc lúc ấy không nhớ đến được.
Sau một lúc lâu nghĩ, cô cảm thấy có chỗ nào đó không tốt: “Trước đó đã nghĩ thật tốt rồi, nên mắng cô ta thế nào, nhưng thấy Trần Nhã Yên đã quên hết rồi.”
Lúc này Mạnh Đan Chi lại vô cùng hiểu rõ những oán hận của Trần Thư Âm.
Loại chuyện rõ rành rành thế này, bây giờ cô quay về đó, chắc chắn có thể mắng thật tốt.
Thật mệt, mệt quá.
Chu Yến Kinh coi như đoán được ý của cô: “Trở về sao?”
Mạnh Đan Chi có chút ngại ngùng: “Quay về đâm kẻ địch thêm cái nữa cũng không tốt nhỉ.”
“Cũng tốt rồi.” Chu Yến Kinh chuyển xe vào làn đường, dừng cạnh đường: “Chi Chi, hôm nay em làm tốt lắm.”
Mạnh Đan Chi ngẩng người.
Đột nhiên anh lại nghiêm túc khen cô như thế, cô cảm thấy có chút kỳ lạ.
Mạnh Đan Chi cảm thấy không tự nhiên, hỏi: “Anh Yến Kinh, nếu là anh, anh cảm thấy thế nào?”
Chu Yến Kinh không nghĩ ngợi gì: “Đưa vào trong tù.”
Được rồi, thật đúng là không giống nhau, tuy rằng Mạnh Đan Chi cũng nghĩ đến bước này, chỉ đánh một cái đã rất tiện nghi cho Trần Nhã Yên rồi.
Hơn nữa trước kia là bịa đặt, cũng không biết Trần Nhã Yên sẽ bị phán bao nhiêu năm nữa.
Chu Yến Kinh nói: “Chuyện này, phải cho anh trai và ông nội em biết, mọi người đều là người một nhà, sau này mới biết sẽ không tốt.”
Mạnh Đan Chi gật đầu: “Được.”
Cô bỗng nhiên nhớ đến dáng vẻ tối nay của Tô Văn Tâm, đầu quả tim như bị đâm một kim, “Bà ấy chắc là đau lòng lắm, đáng tiếc đau lòng cũng không có lợi gì.”
Có thể ăn cơm sao?
Trần Nhã Yên bán đồ cưới, Trần Đạt Hải thật không biết chuyện gì sao?
Cho dù không phải chuyện này cũng còn nhiều chuyện khác.
Ngay cả Mạnh Đan Chi cũng nghi ngờ bản thân mình, cô không tin Tô Văn Tâm không nghi ngờ người cùng chung chăn gối với mình, nhưng bà ấy đã từng sống chung hai mươi mấy năm.
Chu Yến Kinh dịu dàng: “Dì Tô chắc là biết nên làm thế nào.”
Mạnh Đan Chi lắc đầu: “Em không tin.”
Trừ khi kết quả đặt trước mắt mình.
Bà ấy biết nên làm thế sao?
Năm đó bà ấy cũng biết làm mẹ thế nào, không phải cũng tự mình rời đi sao.
Mạnh Đan Chi đã hai mươi hai tuổi rồi, lúc tuổi nhỏ cần mẹ luôn bên cạnh mình, nhưng bây giờ cô cũng đã chẳng cần tình thương của mẹ nữa rồi.
Bất luận là Tô Văn Tâm chọn thế nào, cuối cùng chỉ biết ảnh hưởng cũng ảnh hưởng bà ấy.
Xuất phát từ quan hệ huyết thống, Mạnh Đan Chi hy vọng bà ấy có thể tỉnh táo một lần, mà không phải cứ để bản thân mình mơ hồ mãi, tùy ý để người khác sắp xếp.
Nhưng mà, ai biết chính là dạng gì đâu.
Mạnh Đan Chi lấy lại tinh thần, nhìn Chu Yến Kinh nhoẻn miệng cười: “Anh Yến Kinh, hôm nay anh làm vệ sĩ cho em, rất đúng chỗ.”
Đứng đúng chỗ, khiến cho Trần Đạt Hải không dám động.
“Phải không?” Chu Yến Kinh nói.
“Đương nhiên phải rồi.” Mạnh Đan Chi còn nghiêm túc nói: “Cái này em nói dối làm gì.”
Đương nhiên Chu Yến Kinh biết cô nói thật, từ góc độ của anh nhìn ngọn đèn ven đường đúng lúc hắt sáng vào nửa bên mặt của cô.
Ngay cả những lông tơ nho nhỏ cũng đều có thể thấy được rõ ràng.
Anh nở nụ cười.
Mạnh Đan Chi nghe thấy tiếng anh cười, cảm giác có vấn đề gì đấy, lập tức thúc giục: “Vừa mới động tay, tốn nhiều năng lượng, nhanh đi ăn cơm tối đi.”
Chu Yến Kinh kêu cô: “Bà chủ Mạnh.”
Anh nghiêm túc: “Em còn chưa trả tiền công cho anh đâu.”
Mạnh Đan Chi nghiêng đầu, “Còn muốn nữa à?”
Chu Yến Kinh nhướng mi: “Sao có thể để anh lên sân khấu miễn phí được chứ?”
Mạnh Đan Chi tự hỏi một lát: “Cho… thêu cà vạt cho anh?”
Chu Yến Kinh nhìn cô, thấy cô có chút ngại ngùng mới nhướng mi: “Em cảm thấy, thù lao này đủ để khiến người khác mạo hiểm sinh mạng để bảo vệ em sao?”
“…?”
Làm gì có nguy hiểm đến sinh mệnh chứ? Nói bậy không!
Mạnh Đan Chi trừng mắt nhìn anh: “Vậy anh muốn làm gì?”
Cô nói xong, lại cảm giác bản thân mình có phải không nên dùng từ “làm” này với anh không, anh không nói gì, chỉ là trước mặt cô vẫn là vẻ mặt không chút biểu cảm gì.
Chu Yến Kinh đương nhiên không biết cô đang suy nghĩ cái gì.
Anh nhìn cô chăm chú, cởi bỏ dây an toàn.
Tim Mạnh Đan Chi nhảy lên từng chút một, theo bản năng hỏi: “Anh như thế… Anh không phải muốn làm gì đó chứ?”
Cô vô cùng vất vả mới chiếm được thân phận của mình.
Chu Yến Kinh biết rõ còn cố hỏi: “Chuyện mạo phạm chính là cái gì?”
Mạnh Đan Chi không còn trả lời được gì nữa.
Chu Yến Kinh thậm chí có chút kiên nhẫn chẳng thúc giục hỏi: “Sao lại không nói?”
“Chỉ là…” Vành tai Mạnh Đan Chi từ từ đỏ dần lên, trừng mắt liếc nhìn anh một cái, cũng chẳng khác đang giận dỗi là mấy: “Anh còn không biết sao?”
“Không biết.”
Cô không tin anh không biết đấy!
Con đường này quả thật rất im lặng, thỉnh thoảng mới có một vài chiếc xe đi qua. Ánh đèn đường mờ nhạt khiến mọi thứ như được phủ thêm một lớp kính nhu hòa.
“Anh muốn nghe em nói thôi.” Chu Yến Kinh không biết từ khi nào đã cởi dây an toàn rồi.
Nghe cô nói? Anh nói anh muốn nghe cô nói?
Thế thật ngại nha… Tự kỷ thật đấy, Mạnh Đan Chi tự nhiên nghĩ như thế.
Anh nghiêng người, cách rất gần, hơi thở mùi bạc hà dần xâm lấn lòng cô, hô hấp ấm áp từ từ phả lên mặt của cô.
Đôi mắt anh đen sâu, giống hệt bầu trời đêm.
Mạnh Đan Chi không rời mắt, trong đầu không khỏi kêu ca càu nhàu, nhiều chữ sau đó lại nhảy ra trước, có chút ngại ngùng, lại có chút lớn gan.
“Anh muốn…” Cô đã mở lời.
Mặt Chu Yến Kinh cách cô rất gần.
Cô bị anh nhìn chằm chằm, đầu váng mắt hoa, trong lòng có muôn vàn cảm xúc hỗn độn, đột nhiên không thể khống chế, hôn lên môi của người đối diện.