Chim Cút

Chương 4: Tí tách, tí tách



Nói xong, tay Dương Tiễn vẫn đặt trên vai Lý Bạch, hai ngón tay cái đặt dưới cổ áo, đỡ gáy hắn, chỗ da tiếp xúc vừa thô ráp lại vừa ấm áp. Lý Bạch nâng cằm, nhìn thẳng vào Hồ Thiến, cố gắng kiên trì không chớp mắt né tránh.

So với căng thẳng, chen trong lòng hắn càng nhiều hơn là hưng phấn, nhìn vẻ mặt không thể tin được, luống cuống, hối hận, những cảm xúc đó đang điên cuồng sinh trưởng, phá vỡ gương mặt xinh đẹp này, khí thế hung hăng mất đi, cô đã không còn khí lực mà chửi hắn là đứa dụ dỗ và Tưởng Lâm Tẩu. Lý Bạch có thể thông cảm cho cô nhưng lại chẳng cảm thấy buồn lòng. Hắn nghĩ mình quả thật không nhìn lầm, Dương Tiễn là người như vậy, anh gần như có thể quên mất đứa em trai ở quê, hình như cũng không quan tâm tới nó sống hay chết, cũng có thể nói mấy câu làm bạn gái mất đi tinh thần chiến đấu.

Anh căn bản chẳng cần dùng nhiều sức cũng đủ tổn thương người ta.

Dương Tiễn vừa chăm chú nhìn, vừa đang suy nghĩ thì bị gọi "Tiểu Bạch", Lý Bạch có chút tổn thương. Những lúc da tróc thịt bong ở trong thôn hay ở Nam Kinh bữa đói bữa đủ còn bị ông chủ sai như chó, hắn đều nhẫn nhịn, luôn nhắc bản thân phải tới được Bắc Kinh, đến đó sẽ dễ sống hơn chút, nơi đó có anh chị là người thân của hắn, có lẽ sẽ nhớ đến hắn, có lẽ sẽ đối xử tốt với hắn.

Nửa tiếng trước Lý Bạch nhận ra mình mơ mộng hơi nhiều, cán cân nghiêng ngả, nhưng không gọi là oan, chẳng ai có nghĩa vụ phải nhớ đến hắn. Hắn ý thức được, ít nhất thì sức khôi phục của mình rất tốt, chỉ vài miếng cơm đã khôi phục tinh thần, bây giờ Dương Tiễn ở phía sau hắn, kéo hắn vào trận giằng co này, thậm chí làm hắn sinh ra cảm giác "chúng ta là một phe". Hắn đã thắng, này có tính là "cáo mượn oai hùm"?

Lý Bạch lại nghĩ đến cuốn sách tô màu trong cửa tiệm. Nó là của đứa con trai tám tuổi, con của người chủ đầu. Nếu trộm lấy bị phát hiện, dù chỉ một khoảnh khắc, đứa mập đó sẽ vừa khóc vừa liếc hắn với con mắt sắc bén, nhếch miệng cười, cười lộ ra mấy cái răng trên nỗi đau người khác, bà chủ nghe tiếng khóc mà tới, lau khô nước mắt, ôm nó vào lòng, sau đó, cho dù đang có khách đứng trước mặt, Lý Bạch cũng sẽ bị bắt quỳ một bên, nhặt mớ tóc có mùi hôi trong khe sàn nhà.

Khách đang xếp hàng nhìn thấy cũng chẳng muốn cho hắn dùng đôi tay này cầm kéo chạm vào tóc mình, cắt ít khách, ngày đó đành chịu đói.

Lý Bạch bỗng thấy cuộc sống mình đã tốt hơn chút, đặc biệt nếu so sánh, hắn cũng đâu thảm nhất trong ba người. Cô đi nhanh đi, anh ấy đã không thích, ngay cả lời cũng lười nói, cô không nhìn thấy sao? Sao cô đáng thương quá vậy. Lý Bạch nghĩ thầm trong lòng, quá là hẹn hà mà cũng thật vui.

Lúc này Hồ Thiến đã tránh né ánh mắt hắn, hai tay phủ ngang hông, đang bất an chà xát. Đây là lần đầu Lý Bạch thắng trong ánh nhìn với cô. Hắn càng nhìn càng không dừng được, lúc này Hồ Thiến xoa mí mắt đến đỏ hồng, như đọc thơ, cố sức để lại một câu "Dương Tiễn chúng ta hậu sẽ không kỳ", xoay người giậm chân bỏ đi.

Lý Bạch thấy sau cửa kính căn tin có bóng người, rất cao lớn, ôm vai cô, là người đang chờ cô.

"Hậu sẽ không kỳ là sau đó không bao giờ gặp lại sao?" Hắn hỏi, cảm thấy từ này có vẻ nho nhã, như trong phim Hoàn Châu Cách Cách.

"Ngày mai còn gặp lại trong phòng thi." Dương Tiễn ngồi về chỗ của mình "Bạn cùng lớp."

Lý Bạch bỗng nở nụ cười.

"Sao?". Nhìn hắn cười ngây ngốc, khóe miệng Dương Tiễn cũng từ từ kéo lên.

"Sinh viên các anh hài thật." Lý Bạch chớp mắt.

"Ừ, tôi cũng thấy vậy" Dương Tiễn gắp một đũa nấm mèo vào đĩa Lý Bạch "Làm ngài chê cười rồi."

Lý Bạch cũng gắp một miếng huyết vịt đáp lại, nhưng hắn dáng thấp tay tay ngắn, phải rướn người đứng lên, mới đặt được nó an toàn vào đĩa Dương Tiễn "Em nghĩ anh đang cười nhạo em." Hắn nói.

Nghe vậy Dương Tiễn che mắt lại, trên mu bàn tay là những vết thương, bị ánh sáng lạnh chiếu lên. Khó khăn mà nhịn xuống, bả vai giật giật, lúc này là cười thật, xen lẫn chút giọng mũi, nghe như ho khan, giống như muốn khóc. Lý Bạch liếc nhìn mấy sinh viên đang nhìn lén bên ngoài, chạy đến chỗ dì lấy đồ ăn lấy cho anh một bát nước nóng.

Đồ ăn không còn nóng, ăn xong có vẻ nguội hơn chút, mà hai người vẫn chăm chú ăn, không hề lãng phí.

Sau khi ăn xong Dương Tiễn còn phải đi làm, làm ở trạm hậu cần cạnh tòa nhà Hải Long, giúp phân chia dỡ hàng hóa, ngày cách một lần, từ mười một giờ tối đến ba giờ sáng. Còn phải đi một đoạn nữa, anh trực tiếp đưa Lý Bạch đến trạm xe buýt.

Lý Bạch hỏi: "Anh một ngày ngủ mấy tiếng?"

Dương Tiễn nói: "Cộng lại được bốn, năm tiếng."

Lý Bạch nói: "Em cũng gần vậy."

Dương Tiễn đứng dựa vào cột điện, cúi đầu châm thuốc. Anh tự nhiên hút thuốc, là Lợi Quần, không phải loại thuốc lá tốt, bán một gói hai tệ ở quầy báo Nam Kinh. Ánh đèn cam ấm áp, nếu có thể thấy được gió, hẳn là sắc xanh lạnh lẽo, anh vò lộn xộn tóc mái không còn đen, trong mắt Lý Bạch có một tầng sương mù trắng đục.

"Anh có thể thử tìm mấy việc bớt mệt lại?"

"Cậu quan tâm?" Dương Tiễn hỏi ngược lại.

"Em đang kiếm việc làm" Lý Bạch ngước cổ lên nhìn đèn đường thở ra một hơi màu trắng "Trao đổi chút kinh nghiệm ấy mà."

"Cũng có, như làm gia sư cấp hai, cấp ba, hoặc làm trợ giảng ở lớp tiếng anh Tân Đông Phương." Dương Tiễn nhướng mày nhìn chuyến xe 982 cuối cùng cách đó không xa đang lái tới, bảng đèn màu đỏ nho nhỏ giống như tàn thuốc của anh "Nhưng mới năm nhất, không ai nhận dạy."

Năm hai đại học có phải tốt rồi không? Học sinh Bắc Đại rất được săn đón. Lý Bạch cũng yên tâm.

"Em chẳng tham khảo được gì cả, nhưng em có thể đến quét dọn ở mấy lớp tiếng Anh." Hắn giẫm lên cái bóng của Dương Tiễn.

"Trên người có đủ tiền không?" Dương Tiễn không tránh, chậm rãi nhả khói.

"Vừa đủ, em cất tiền lớn trong phòng không mang theo, sợ bị cướp." Lý Bạch thốt lên, nói xong có chút hối hận, thật ra hắn muốn nói mình không đủ tiền định xem thử phản ứng của Dương Tiễn.

Nhưng hắn không nói. Dương Tiễn quả nhiên không nói.

Khoảng mười phút sau, khi xe buýt sắp đến gần trạm, Lý Bạch lại nói: "Em cũng muốn hút."

Dương Tiễn không nói gì, hai ngón tay kẹp nửa điếu thuốc, kéo Lý Bạch đến trước người, lưng quay về phía mình. Anh thuận tay trái, Lý Bạch nửa người trái bị cánh tay anh vòng lấy, hơi khói từ sau lưng bay đến trước mặt, ngón tay anh chạm lướt qua tai Lý Bạch, lành lạnh, làm vành tai hắn muốn rụt lại. Nhưng hắn không có khả năng đặc biệt này, hắn chỉ rụt cổ lại, chờ hắn duỗi thẳng cổ, bình tĩnh lại, mở miệng muốn cắn điếu thuốc kia, đầu môi chạm vào ngón út anh, Dương Tiễn mới đột ngột nâng tay lên.

"Nhóc con hút cái gì mà hút!" Anh đẩy nhẹ bả vai Lý Bạch "Được rồi, về đi."

Lý Bạch bị hớ, hơi giận, vừa bước lên bậc đầu tiên đã quay đầu lại nhìn. Khi hắn bỏ tiền vào, giữ chắc xà ngang trước xe để đứng vững, cơn giận đã tiêu tan, cửa xe cũng đóng lại. Hắn quay mặt lại, thấy Dương Tiễn đã đi rồi, từ sân ga đi qua một con đường hẹp toàn tuyết và bùn bẩn, đi tới một con đường rộng đẹp hơn. Chỉ có mình hắn đi trên đường, xe buýt chạy cùng hướng, giẫm qua những dấu chân của hắn.

Hắn còn muốn đến xem ký túc xá ở Bắc Đại, còn muốn hỏi liệu rằng cuối tuần có thể đưa hắn đi Thiên An Môn không, Lý Bạch trong lòng nghĩ thầm, nhìn Dương Tiễn từ phía sau, rồi lại nhìn từ phía trước, anh quay đầu lại như một bông hoa hướng dương, đem một ngày tại hai phút bên trong qua đi, nhìn anh từ phóng đại đến nhỏ dần. Nhưng bây giờ chuyện đó không thực tế cho lắm.

Tuy cuộc sống này khó mà sống, nhưng ít nhất chúng ta đều còn sống. Người anh biến thành điểm nhỏ, cuối cùng chẳng thấy được nữa, hai mắt Lý Bạch nhắm chặt lại.

Trước khi đến Bắc Kinh, Lý Bạch mang theo toàn bộ tiền tích góp được trong những năm qua – hai ngàn tệ, trước mắt chỉ tốn một khoản nhỏ, nhưng chỉ tiêu chứ không có thu nhập, tiền thuê nhà, tiền đi lại, tiền ăn mấy khoản liền. Tựa như trơ mắt nhìn chiếc bánh vừa lớn vừa thơm bị đàn kiến gặm nhấm, làm người ta phải nao lòng. Sau hôm nay, Lý Bạch không còn lang thang quanh Trung Quan Thôn nữa, với quyết tâm đi tìm Dương Tiễn, hắn bắt đầu truy quét các tiệm cắt tóc.

Người Bắc Kinh ở phương diện này hình như không quá quan tâm so với Nam Kinh, Lý Bạch thuê một phòng đơn, tìm kiếm một vòng xung quanh, không gặp được các tiệm làm tóc như dự đoán, xem ra lúc trước đồng sự nói người phương Bắc không quá quan tâm đến làm đẹp cũng không phải nói quá. Xui hơn nữa là, dù kĩ thuật Lý Bạch luyện mấy năm nay nhưng cũng gặp nhiều trở ngại hơn so với lúc vừa đến Nam Kinh. Tay nghề qua cửa nhưng tiền lương trả thấp, nguyên nhân chủ yếu do tuổi tác, tức nhất là có một gia đình đã nhận hắn, hắn cũng yên ổn làm được ba ngày, ông chủ đột nhiên đưa hắn một trăm tệ, nói gần đây rất nghiêm trị, thật sự không dám thuê hắn, còn nói mình sắp về quê, còn chúc hắn một năm tốt lành.

Lý Bạch nghĩ mình như một cái cây vừa mới cắm rễ đã bị người ta nhổ lên làm đồ ăn.

Hắn cũng hiểu được, quy tắc ở đây khác với những gì hắn trước đây học được. Không ai vì hắn nhỏ tuổi mà bắt nạt, cũng không ai muốn hắn vì hắn nhỏ tuổi.

Ngày lễ mồng tám tháng chạp, Lý Bạch vừa lạnh vừa đói về nhà, nằm trên tấm phảng cứng, đắp kín chăn còn đắp thêm một tầng áo bông, cầm tờ một trăm tệ nhìn nó chằm chằm. Chán nản một lúc, hắn mò dậy nấu cháo, bỏ nhiều đường trắng, uống vào thì lưỡi ngứa ran, ở Thạch Cảnh Sơn không ổn, hắn quyết định sau năm mới đến Hưng Thịnh thử vận may.

Bên kia còn là vùng ngoại thành, lao động vị thành niên không quá khắt khe như trong thành phố.

Chẳng mấy chốc hắn lại ngủ, không gian tĩnh lặng, hắn ngủ gần hai ngày. Trời còn chưa kịp sáng, hắn bị cái lạnh làm tỉnh dậy, vừa mở mắt đã thấy trần nhà góc Đông Nam của nhà trọ sụp xuống một mảng lớn, chiếm khoảng một phần tư căn phòng, mảnh nhỏ vụn đất rơi xuống phòng, xuất hiện một mảnh trời đen ngòm, gió lạnh cũng lập tức tràn vào, tuyết cũng thuận thế rơi xuống, một số động thành đống ở mép đã tan không ít, không ngừng nhỏ tí tách xuống dưới.

Dù thuê tạm nhưng Lý Bạch cũng thấy có chút kinh hãi, thu dọn hành lý, lau sạch sẽ, mở cái lò sưởi nhỏ hong khô, đợi đến chừng tám rưỡi sáng, thời điểm mà mọi người đều rời giường, mới cẩn thận gọi cho chủ thuê.

Chủ thuê ngược lại không yêu cầu hắn trả tiền, còn nói với hắn thật ngại quá, nói mình không ở Bắc Kinh, để mình gọi người đến sửa.

Lý Bạch chờ ba ngày cũng chẳng thấy ai đến.

Hắn tự đi tìm người, hoặc là quá đắt, hoặc đã nghỉ rồi.

May mà giường không ở dưới chỗ trống, chỉ lạnh hơn chút, Lý Bạch cũng không đến mức chán nản. Ban ngày buồn chán, hắn sẽ đi tới cửa hàng, chẳng mua gì cả, chỉ là muốn đi nghe Vương Phi Ca. Lại qua vài ngày, cách giao thừa càng lúc gần, Lý Bạch lại bị cảm lạnh, nửa đêm phát sốt, ngày hôm sau bò dậy bọc mình như củ cải, không có bảo hiểm y tế, hắn tìm đại tiệm thuốc dọc phố, ví tiền vẫn đang tổn thương nghiêm trọng, hắn thấy rất tủi thân, tự cảm thấy bản thân thật thê lương.

Hắn mua chai nước khoáng, mà hắn lại rất muốn uống nước ấm, một bên nuốt viên thuốc lạnh lẽo một bên lại rơi nước mắt, hắn uống cả bụng nước lạnh no đến mức vừa đi vừa nghẹn. Sợ có người lẻn vào phòng trộm đồ nên hắn mang theo đồ có giá trị bên người, cũng chỉ là giấy kraft làm bì thư bỏ tiền vào và một cái đồng hồ bỏ túi có chìa khóa, cứ vậy mang theo toàn bộ tài sản đến nhà ga.

Hai mắt ngấn nước nhìn vào biển báo dừng, hướng chỉ màu đỏ, ký hiệu màu xanh cây thông, địa danh Bắc Kinh đều có những hình thù kì lạ, có một ít không nhận ra được, nhưng Lý Bạch biết bốn chữ này, Đông Môn Bắc Đại, đến đường bộ, hắn bước lên xe buýt.

Nếu muốn tìm Dương Tiễn, Lý Bạch chỉ biết đến viện vật lý và căn tin Học Ngũ. Hắn thấy người phía trước có vẻ đáng tin, chôn mặt vào bên trong áo bông, chạy chậm tới, lại có bảo vệ giữ cổng, còn kéo kéo tấm biểu ngữ "Cấm gian lận trong kì thi, cần phải học tập một cách nghiêm túc."

Đang thi cuối kì sao? Cả tòa nhà và sân trường đều yên tĩnh, Lý Bạch biết lúc này mình không thể đi vào, hắn đứng ở con đường nhỏ mà bảo vệ không thấy, đợi hơn nửa tiếng, sắc trời đã vô cùng am đảm, bên tai vang lên âm thanh mà suy nghĩ không tỉnh táo lắm, hơn mười giây phản ứng, Lý Bạch mới nhận ra đây là tiếng sinh viên trò chuyện.

Theo tiếng nói, dòng người tràn ra, như sắp nuốt chửng hắn, Lý Bạch nghĩ sẽ tìm thấy Dương Tiễn trong đó, vừa đúng dịp, nhưng hắn lại thấy, đi đằng trước là người mặc một cái áo khoác dài, trái phải khoác tay bạn bè, người kia là Hồ Thiến.

Hồ Thiến hiển nhiên cũng thấy hắn, vỗ vỗ bạn gái bên cạnh, chỉ về phía hắn, chắc là đang nói gì đó.

Lý Bạch lùi hai bước, đột nhiên, hắn hoàn toàn mất hết khả năng đối đầu như lúc Dương Tiễn đứng phía sau, cũng không muốn đi vào trong dòng người, lề đường được bao quanh bởi bức tường cây nhựa ruồi, hắn dựa vào tường, sau đó, co chân ngồi xổm xuống.

Lý Bạch ngồi bên trong cây nhựa ruồi.

Lúc trước hắn cũng thích ngồi như vậy, ngồi trong cây chỉ lộ ra một phần cơ thể nhỏ, hắn cảm thấy an toàn, nhưng đó là ở Nam Kinh, rất ít người đến phía góc công viên, hắn cầm tiền lương có thể nghỉ ngơi một lúc. Giờ đây là ở sân trường đại học xa lạ, bên cạnh biển người không ngừng tuôn ra. Những người kia nói gì hắn nghe cũng chẳng hiểu, hắn cũng nghi ngờ chẳng biết mình đến đây làm gì.

Trên thực tế, có đôi lúc Lý Bạch không kiểm soát được hành vi của mình, càng là chuyện kì quái hắn càng không ngăn được, điều này làm hắn rất phiền não. Hắn có dự cảm – nếu lại làm ra chuyện lộn xộn, chỉ khiến Dương Tiễn mất mặt. Vì vậy lui vào càng sâu, ôm cánh tay ngồi ngẩn người, mặt chôn ở đầu gối, không dám nhìn ra bên ngoài, cũng chẳng muốn người đi qua nhìn thấy.

Điều này vẫn có thể làm được, Lý Bạch rất gầy, thân hình mềm dẻo, có thể chui vào giữa phía cuối hai thân cây mà không lộ chân.

Dần dần Lý Bạch bình tĩnh lại. Hắn ngửi thấy được mùi ẩm ướt của bùn đất, bụi trên lá ướt đẫm hơi thở, lớp tuyết cũ dưới quần hắn đã tan, hắn dường như đã thành một phần của cái khe hở này, không ai có thể ép buộc hắn mà đem hắn kéo đi. Hắn cũng có thể thấy rõ một ít tình huống bên ngoài, không còn biển người dày đặc, khả năng một lúc lại hết, hắn có thể tự ra ngoài.

Hắn thấy có bóng đen tới gần, có người đang đứng trước bức tường cây nhựa ruồi.

Lý Bạch hơi thở như bị treo lại, phản ứng đầu tiên hắn nghĩ Hồ Thiến đến tìm mình trả thù, mang theo đám bạn của cô, sẽ dùng lời lẽ xấu xa hơn cả hồ ly để chửi hắn, chạc cây trước mặt bị đẩy ra, Lý Bạch cảm thấy mình như một con trai bị mở vỏ, răng hắn cắn mạnh vào môi đến mức ứa máu.

"Cậu ở đây hả." Nhưng nghe đến là một giọng nói quen thuộc.

Dương Tiễn cong người đứng trước cây, dang hai tay, như đang ôm cây, tựa như ôm hắn vào lòng.

Dương Tiễn tìm thấy hắn, vừa nãy hắn còn không dám nghĩ "Mau đến tìm em đi."

Đầu óc Lý Bạch trở nên trống rỗng, thấy phía sau Dương Tiễn, nền trời giữa những cành khô vẫn xám xịt, chim khách kêu dữ dội, có vài ngọn đèn sáng lên, có không ít sinh viên dưới ánh đèn đi qua.

Dương Tiễn cũng quay đầu lại nhìn, Lý Bạch giờ mới để ý sau lưng anh còn một nam sinh đang đứng, mặc đồ đen, khuôn mặt rất trắng, vừa cao vừa gầy, nét mặt dưới ánh sáng điện thoại hơi mơ hồ, nhưng nhìn rất thanh tú.

"Cậu đi trước đi, lão Triệu chắc đang chờ, buổi tối tụ họp chắc tôi không đi được, mấy người cấp ba kia cũng phiền, hai ngày nữa tôi đến tìm hai người đi riêng."

"Tạm biệt". Người kia gật đầu, bấm điện thoại rời đi, cũng không tò mò chuyện bất thường này.

Chẳng hiểu sao Lý Bạch lại thở phào nhẹ nhõm. Sau đó thấy Dương Tiễn ngồi xổm xuống, vẫn đem cành lá kéo sang hai bên, cứ như chẳng có ai, đối mặt nhìn hắn. Mặt Dương Tiễn đã hết sưng, vết bầm chỗ lông mày cũng đã khỏi, giữa sắc trời tối đen và ánh sáng của đèn đường, mặt anh rất sáng.

Sau một lúc trầm mặt, hắn mới cau mày nói: "Cậu bị cái gì vậy?"

Lý Bạch hít sâu một hơi, nhắm mắt lại. Tí tách. Chẳng biết từ bao giờ, có một cái chén không, bằng thủy tinh, nhìn thế giới qua nó có chút biến đổi. Lý Bạch chỉ cần nhắm mắt là có thể thấy nó. Thế giới của hắn hình như cũng chẳng có hình dạng gì. Thế nhưng tí tách, tí tách tí tách, vừa rồi có vài giọt nước rơi vào.

Nước rất trong.

Chén chẳng còn trống không nữa rồi.