Lý Bạch bị Dương Tiễn kéo cổ tay lôi ra khỏi cây nhựa ruồi, nhấn ngồi trên lề đường. Hắn "Ai" một tiếng, cái mông bị đau, rồi thấy Dương Tiễn để ba lô xuống đất, cùng ngồi xếp bằng cạnh hắn.
"Em cũng không biết em bị cái gì". Lý Bạch rũ mi xuống, nhìn Dương Tiễn chống tay trên mảnh cỏ khô.
Dương Tiễn "Ừ" một tiếng, không hỏi nữa, cũng không quay mặt lại, yên lặng nhìn nhóm bạn học lướt đi trên lối đi bộ phía trước, kiểu quan sát này khá dễ chịu. Người dần dần thưa thớt, có người nhận ra anh, hất cằm nói "Này!"
"Em trai tôi." Dương Tiễn hỏi một đằng trả lời một nẻo, vỗ vỗ sau lưng Lý Bạch, nhìn nam sinh kia cười cười.
"Xin chào." Nam sinh nhìn Lý Bạch gật đầu, lại nói: "Ngày mai mau dọn dẹp kí túc xá." Dứt lời liền quấn chặt khăn quàng cổ, nói lớn: "Vậy tôi đi trước!"
Dương Tiễn vẫy tay chào cậu.
"Lớp trưởng lớp tôi." Anh giải thích.
"Hôm nay các anh thi môn cuối sao?" Lý Bạch hỏi.
"Đúng vậy."
"Sao anh tìm được em thế?" Lý Bạch lại hỏi, dư quang liếc nhìn sườn mặt Dương Tiễn một cách cẩn thận.
"Hồ Thiến nói cho tôi biết."
Anh thản nhiên trả lời, mà Lý Bạch trước mặt gần như tối sầm. Hành động vừa nãy của mình phải diễn tả thế nào... Cho dù có tả thế nào, không cần thêm mắm dặm muối, nó cũng đủ kì dị rồi. Vậy giờ thế nào? Hắn hận không thể thu mình lại dưới gốc cây lúc nãy, làm gì có khả năng Dương Tiễn để ý đến hắn. Ở mức độ nào đó, hắn còn phải cảm ơn cô gái kia, không để hắn đến đây một cách vô ích, chờ không còn ai sẽ tự mình chui ra, rồi ỉu xìu trở về căn trọ.
Mà bây giờ, Dương Tiễn lại ngồi ở đây, gió thổi lạnh, ngồi cạnh hắn cùng quan sát đoàn người qua đường.
Lý Bạch thấy mình cần nói gì đó.
"Chuyện kia, em không tìm được chỗ làm, người ta nói em còn nhỏ tuổi quá, mấy ngày trước mái nhà của phòng thuê bị sụp, tuyết tan làm ướt hết đồ của em, tìm không được người sửa lại, hai ngày nay em cũng không biết muốn làm gì." Nói xong, Lý Bạch dừng một chút, ý thức được mình đang kể khổ. Hắn không muốn làm vậy, nhưng hắn đến tìm Dương Tiễn đến cùng là vì cái gì? Chỉ là khi vừa đi vừa khóc hắn liền quyết định mà chẳng có lý do gì cả.
"Cũng không có gì đâu." Hắn lại nói, "Em không có gì làm thường thích đi lung tung, giống như con đà điểu ấy, chính là tật xấu này, kết quả lại bị bạn anh nhìn thấy, đúng là – "
"Cậu thấy xấu hổ không?" Dương Tiễn ngắt lời hắn, cuối cùng cũng quay mặt sang, nhìn hắn.
Lý Bạch hỏi "Gì cơ?"
"Ngồi trước lề đường nhìn người ta đi qua, để người ta tò mò nhìn mình, xấu hổ không?"
"Ừm" Lý Bạch thành thật nói "Xấu hổ chết người."
"Cậu chết?"
"Là anh xấu hổ!"
"À, vậy tôi chết." Dương Tiễn nghiêm túc nói.
Lý Bạch có vẻ không theo kịp được, trong lòng quýnh lên, người cũng đứng lên, hắn đứng trước mặt Dương Tiễn, hai tay siết chặt áo, cúi đầu nhìn vào mắt anh, lớn tiếng nói: "Mới đầu năm anh đừng có mà nói lung tung, chúng ta đi thôi!"
"Không đứng lên nổi, phiền ngài giúp tôi một tay!" Dương Tiễn đưa tay trái ra, rũ cổ tay, anh đã bắt đầu thực hiện bộ dáng như người chết, chờ Lý Bạch nắm lấy cổ tay mình, cách một lớp áo dày cầm cánh tay anh, cố gắng ôm lấy anh, kéo anh đứng lên từ mặt đất, anh bật cười, như thể đây là một trò đùa rất vui. Cầm ba lô lên, anh dựa nằm vào người Lý Bạch, còn muốn dựa cả người vào vai hắn.
"Anh đừng dựa đè em, sẽ không cao lên được." Lý Bạch bước nhanh.
"Cậu không nên cõng tôi sao?" Dương Tiễn bắt lấy cổ áo kéo người trở về "Tôi chết rồi mà!"
Lý Bạch không phản kháng nữa, còn chống đầu gối ngồi xổm xuống, quay đầu nhìn chằm chằm vào anh nói:"... Anh lên đi, nhưng anh phải thừa nhận mình còn sống tốt."
Dương Tiễn chỉ treo ba lô lên vai hắn, với trọng lượng kia, Lý Bạch đoán bên trong nhiều nhất chỉ có một quyển sách.
"Vậy thì không sao đâu." Dương Tiễn không còn loạng choạng nữa, đút tay vào túi dẫn hắn rẽ vào một con đường "Làm chút chuyện kỳ quặc thì sao, không mất tiền cũng chẳng mất mạng, người khác chưa từng làm cậu cũng không dám làm? Không nghĩ cậu lại lo thái quá như vậy."
Lý Bạch suy nghĩ một chút, nhất thời không tìm được lời phản bác. Nhưng hắn thấy dễ chịu hơn rất nhiều, Dương Tiễn nói không sai, anh căn bản không coi là chuyện to tát, anh cũng không có gì phải sợ. Nghĩ lại lần nữa, hắn không cảm thấy khó chịu nữa.
Dạo quanh sân trường hơn mười phút, hai người đến dưới tòa nhà sáu tầng màu xám, là kí túc xá của Dương Tiễn. Dương Tiễn dẫn theo hắn lên, phòng ở tầng ba, phòng gần cầu thang nhất, cửa đang mở, hai người bạn cùng phòng đang dọn dẹp hành lí, trên đất dàn đầy vali, chiếm hết cả lối đi. Lý Bạch cẩn thận bước qua nó, như đang bước trên thảm hoa, đứng trước giường tầng dưới gần ban công nhất.
"Giường của anh à?" Hắn nhìn cái chăn dày kia.
"Ừm." Dương Tiễn lôi ra cái vali to dưới giường, mở nó ra. Vali của anh rất đơn giản, một nửa không gian để quần áo, trên bàn học có vài chồng sách đem tới, chiếm hết nửa không gian còn lại. Sau đó, Dương Tiễn nhìn cái vali méo mó trên mà rầu rĩ.
Lý Bạch hỏi: "Muốn mang đi hết sao?"
Dương Tiễn nhìn hắn chảy nước mũi, đưa khăn giấy cho hắn "Không muốn đi hai chuyến."
Lý Bạch lau mũi, hắn đem khăn giấy nhét vào túi mình, ôm chăn lên rồi giũ ra "Có thể nhét vào". Hắn nói rồi đem chăn gấp lại hai lần, kiên nhẫn chỉnh lại đồ đạc trong vali, khi hắn xếp đến cái bản vẽ cuối cùng bị quần jean đè lên, mặt vali đã thấp đi vài tất, dù hắn có để chăn bông vào cũng có thể kéo lại được.
Dương Tiễn cho hắn vài tiếng vỗ tay, sau đó đi ra ban công không biết làm gì, Lý Bạch vừa định đi tới thì nghe sau lưng có người gọi, là bạn đối diện giường Dương Tiễn, lại còn gọi hắn "bạn học", nói mình nhét vào không được, hỏi hắn có thể giúp mình được không.
"Được, để tôi xem thử." Lý Bạch nhìn cái chồng bừa bộn kia, rồi lại nhìn sương mù sau cánh cửa sổ, trời đã tối rồi, cũng không thể nhìn thấy được cái bóng của anh "Mười tệ một lần."
Nam sinh đeo kính kia sửng sốt, vừa bực mình vừa buồn cười lắc đầu xua tay với Lý Bạch, Lý Bạch khó hiểu nhìn vào mắt cậu, hắn ngồi xổm xuống, lấy tay áo lau đi bụi trên vali Dương Tiễn, thử cầm lên, nhưng chỉ có thể đẩy kéo, không thể nhấc được nó lên. Lúc này trước người có tiếng động, là Dương Tiễn từ ban công quay về, còn ôm theo cái lồng chim to bằng cái vali.
Trong lồng có một con cú mèo, lông xám pha đen, mắt vàng như đồng xu, móng vuốt sắc bén bấu chặt trên thanh ngang, nhỏ nhỏ xinh xinh, đầu còn không to bằng nắm tay người.
"Tháng trước nhặt được, bị rơi bên ngoài máy điều hòa không khí." Dương Tiễn nói "Vết thương chỗ cánh còn chưa lành."
"Nó đẹp quá!" Lý Bạch mê mẩn nhìn, trước đây hắn chỉ thấy loại động vật này trên báo phổ cập khoa học, luôn nghĩ nó lạnh lùng và giảo quyệt, không nghĩ đến nó lại dễ thương như vậy, giống như mèo con.
"Cầm lấy." Dương Tiễn khóe miệng cười cười, đưa cái lồng cho Lý Bạch cầm, tay trái nhấc vali nặng như cục đá, đi qua hành lí bày đầy dưới đất như mê trận. Anh nói mình thuê phòng cách trường không xa, hai người một chim từ Tây Nam Môn đi ra ngoài, vòng qua Vườn Trường Xuân, đi bộ khoảng chừng hai mươi phút, đến bên ngoài một khu nhà cũ.
Con cú mèo kia không ngừng bay nhảy, lồng cũng bị gió thổi lung lay, Lý Bạch dứt khoát ôm lồng vào ngực, có chút nhìn không rõ con đường phía trước, cũng may Dương Tiễn cản hắn lại, hắn mới không bị vấp ngã chỗ lối vào cầu thang.
Bọn họ mua đồ ăn bên trong siêu thị nhỏ cạnh chỗ đậu xe. Lý Bạch vắt vẻo xung quanh kệ hàng được đóng gói chặt chẽ, chọn con gà vàng trong tủ lạnh, một bì nấm hương khô, cuối cùng là hai quả khoai tây cùng một cái ớt xanh, lần trước đã được mời ăn ở căn tin, lần này hắn định mời lại, Dương Tiễn thì lại lấy một chai yanjing và một lon nước ngọt.
Tổng tiền hết ba mươi hai tệ chín xu, Lý Bạch lấy tiền trong ví ra, thấy Dương Tiễn thay một tờ mười tệ bằng tiền của anh.
"Ủa?" Lý Bạch đưa chín xu cho chủ tiệm.
"Một lần mười tệ." Dương Tiễn cầm theo đồ ăn.
Nhà Dương Tiễn ở tầng trên cùng, phải leo lên chín tầng lầu, hai người đem theo đống đồ lớn lên lầu. Cửa không có câu đối tết, cũng không có chữ Phúc, phòng ở đơn giản chỉ một phòng khách hai phòng ngủ, thoạt nhìn không rộng lắm, nhìn tốt nhất là gạch lát nền phòng khách, như gạch lát ở công viên, khi mặt trời chiếu lên, sẽ như cát trôi dưới sông sặc sỡ màu.
Dương Tiễn đứng dưới dòng sông, trán rịn mồ hôi, quay đầu nói với Lý Bạch "Mời vào."
Lý Bạch vốn tưởng Dương Ngộ Thu sẽ ở nhà, một câu "Chào chị" treo bên miệng, lại không nói tới. Một đôi dép ở của cũng không bày, không phải thường có người ở nhà, đồ vật trong phòng được bày rất có không khí sinh hoạt, nói cách khác, rất lộn xộn. Lý Bạch nghĩ mình có thể ở đây vài ngày đổi lấy việc quét dọn hay không. Dương Tiễn đặt con cú mèo xuống, vào phòng mình dọn dẹp đồ, hắn không thể cứ nhìn anh chằm chằm, đi dạo quanh phòng, phòng khách có một cái bàn ăn, có thêm TV trông càng chật, bên cạnh có một cánh cửa khép hờ, Lý Bạch nghĩ, chắc là vị trí nguyên bản của phòng ăn.
Hắn còn ngửi thấy một mùi kì lạ, như đang đốt vật gì đó, từ khe cửa bay đến. Hắn mạnh bạo đẩy cửa ra, lại sững sờ không bước vào, chỉ thấy trong phòng rất tối, rèm dài từ trần đến sàn, phía trên cũng không có đèn, chỉ có hai điểm đỏ thẫm của hương nến. Sau hương nến là một cái điện thờ, bày trên là hoa quả và rượu, có tấm đệm quỳ gối trên sàn, mà điện thờ tối om, không thấy rõ bức tượng bên trong.
Trên tường còn treo vài bức họa, ánh nến âm thầm chiếu sáng, Lý Bạch trong lòng mờ mịt, lờ mờ nhận ra bức họa kia cũng là thần hay hình vẽ kì lạ nào đó, ngoài ra trong phòng chẳng còn gì khác.
"Là chị ấy làm." Dương Tiễn đột nhiên xuất hiện sau lưng anh, kéo Lý Bạch lùi về sau, đóng cửa lại "Không cần phải để ý."
"Là Quan Thế Âm à? Hay thần tài?" Lý Bạch cứ cảm thấy quỷ dị.
Dương Tiễn lại không trả lời, ngồi vào sô pha, mở tivi, không ngừng chuyển kênh. Lý Bạch cũng không dám hỏi lại, vào nhà bếp nấu ăn. Chẳng qua đây chỉ là việc nhỏ xen vào, họ vẫn tự nhiên mà cùng ăn bữa cơm chiều. Lý Bạch lần đầu dùng nồi áp suất, hầm gà với nấm hương, sau đó Dương Tiễn chỉ hắn dùng đũa cạy van để thoát khí, vừa mở nắp nồi, hắn nghĩ không cần đến nửa giờ đã có thể hầm ra con gà vàng óng ánh, thầm nghĩ định mua một cái nồi áp suất, liệt nó vào danh sách những thứ cần mua sau khi hắn đi làm.
Còn xào ớt xanh thái nhỏ, khoai tây, luộc trứng. Lúc đang bới cơm, Dương Tiễn bỗng xuất hiện, đem nồi đặt lên bếp, nói rằng mình muốn trổ tài.
Lý Bạch ngỏ ý muốn xem, bị Dương Tiễn đuổi ra ngoài, đợi ở bàn ăn không nhịn được ăn lén, bới một nắm cơm bỏ vào miệng, rồi chột dạ đến sô pha ngồi vào chỗ Dương Tiễn vừa ngồi lún xuống, coi một chút chính sách kinh tế vĩ mô trên đài trung ương.
Cơ bản xem cũng chẳng hiểu, Dương Tiễn học vật lí coi cái này làm gì? Rồi coi có hiểu không? Lý Bạch suy nghĩ miên man, mí mặt hơi trùng xuống, ở bên tai gì mà thuế với không thuế, ngược lại hắn muốn đi ngủ hơn.
Dương Tiễn bưng một cái đĩa sứ trắng, lần thứ hai đột nhiên xuất hiện, đuổi con sâu ngủ Lý Bạch. Có mùi cay nồng xộc vào mũi, Lý Bạch hào hứng chạy đến, thấy một tô nước màu nâu, còn đang bốc khói.
Nước gừng giảm cảm sốt.
"Cậu bị cảm, giọng nói hơi khàn." Dương Tiễn lại tới chỗ TV lấy ra hộp thuốc con nhộng "Mang thuốc này về uống trước khi ngủ, ngày mai là đỡ."
Mang về? Nói cách khác là hắn không thể ngủ lại đây sao? Lý Bạch có chút buồn lòng.
Nhưng anh biết hắn bị bệnh, hắn nghĩ lại, trong lòng lại vui trở lại.
"Thật ra em bị sốt." Hắn cúi lưng ngửi nước gừng, ngẩng đầu nhìn Dương Tiễn với vẻ mặt đáng thương.
"Vậy à?" Dương Tiễn sờ trán hắn "Chắc là cậu không muốn ăn, vậy húp chút cháo được không?"
Lý Bạch lập tức thẳng người: "Em ăn! Húp cháo không đủ no!"
Lý Bạch bật cười: "Có thuốc hạ sốt. Ăn cơm trước đi."
Lý Bạch thở phào. Để thể hiện mình không phải không biết gì, đầu tiên hắn uống hơn nửa lon nước ngọt, ăn cay đến hít hà, từ cổ họng đến dạ dày đều nóng, lúc này mới để chén xuống, nhìn Dương Tiễn như thể hắn đang nhận công.
Dương Tiễn không vội ngồi xuống động đũa, bỗng đè lại vai phải của hắn, tay trái chạm vào mí mắt Lý Bạch, "Ngồi im." anh nhẹ giọng nói, hạ thấp người, hai trán kề gần nhau, gừng cay theo hơi thở của Lý Bạch thoát ra giữa hai người bọn họ, chừng khoảng năm giây, Dương Tiễn buông hắn ra, ngón trỏ ấn chặt vào ngón cái, quơ quơ trước mắt hắn.
"Lông mi cậu rụng rơi vào trong mắt." Anh nói
Lý Bạch ngơ ngác nhìn anh, đôi môi vì ăn nóng mà đỏ lên, hai má cũng ửng đỏ. Gừng cay và vị nóng còn đang bốc lên trong người hắn.
"Muốn đưa lại sao?" Dương Tiễn cầm tay phải hắn duỗi thẳng, đặt cái lông mi hơi cong cong vào lòng bàn tay đẫm mồ hôi. Lý Bạch rũ mắt nhìn, một sợi lông nhỏ, cũng không phải sợi dài nhất, Dương Tiễn ánh mắt nhìn thật rõ. Lúc này, ngoài cửa có tiếng động, cửa bị mở ra, giày cao gót giẫm hai tiếng trên nền gạch như con sông kia.
"Có khách đến à?" Dương Ngộ Thu đem túi ném lên sô pha, mỉm cười bước đến trước mặt hai người.