Chim Cút

Chương 6: Xe đạp chạy bằng mô tơ



Thấy hai người sững sở, cô cười híp mắt bắt chuyện: "Cứ tự nhiên!". Nói xong treo áo khoát lên ghế dựa, đi về phòng, khép cửa, còn chừa lại khe hở bằng chiều rộng nửa người.

Đứng ở góc độ của Lý Bạch, có thể thấy rõ ánh đỏ mờ của ngọn nến phản chiếu trên tường, hình như có bóng người di chuyển, Dương Ngộ Thu có lẽ đang trông coi điện thờ.

Dương Tiễn như đã quen với việc này, yên lặng ngồi xuống, cắn nắp chai bia, từ miệng bia uống xuống hai ngụm. Để lại cho Lý Bạch là cái áo treo trên ghế ngồi, sau lưng thoang thoảng hương hoa, chắc là nước hoa. Làm hắn không dám dựa lưng vào ghế, ngồi thẳng lưng, duy trì khoảng cách với cái áo kia, hắn hỏi Dương Tiễn: "Em nấu nhiều cơm, anh có muốn lấy thêm chén đũa cho chị ấy không?"

"Buổi tối chị ấy ăn kiêng giảm béo." Dương Tiễn tự mình múc canh.

"À." Lý Bạch gật đầu, bưng chén lên, quay đầu lại nhìn, thấy Dương Ngộ Thu đẩy cửa đi ra, đóng cái cửa gỗ thần bí kia lại, đến trước bàn ăn.

Cô đứng cạnh Lý Bạch, một tay vịn lấy lưng ghế, mùi hương càng nồng hơn, còn lẫn mùi của nến hương cháy, đôi mắt đào hoa lộ ra sự kinh ngạc: "Đồ ăn do em nấu à? Lần đầu Dương Tiễn dẫn bạn về nhà, trong tủ lạnh còn có hoa quả, chị đi tắm chút, các em đừng ngại, ăn ngon vào nhé."

Lý Bạch thấy người đối diện cũng không có ý muốn giới thiệu giúp, như gần đây cũng không nhắc đến mình với Dương Ngộ Thu, đành phải tự giới thiệu: "Cái đó... chị ơi, em không phải bạn học." hắn để chén xuống, ngước mặt nhìn vào đôi mắt cong cong ý cười của Dương Ngộ Thu "Trước đây trong thôn có đứa bé tên Lý Bạch, chị còn nhớ không?"

Dương Ngộ Thu chớp chớp mắt, phấn mắt hơi lóe lên, trước khi ý cười trên khóe miệng, cô phản ứng lại: "Tiểu Bạch!",cô gọi một cách thân thiện, sở đỉnh đầu Lý Bạch "Nhớ chứ, dĩ nhiên là nhớ, hai anh chị còn bàn ngày nào về tìm em mà! Nhiều năm không gặp, em cao bao nhiêu thế?"

Lý Bạch còn hoài nghi với câu nói này.

Hắn vẫn nở nụ cười với Dương Ngộ Thu, ngoan ngoãn đứng lên để Dương Ngộ Thu so sánh chiều cao của mình "Em đến Bắc Đại tìm anh ấy, còn thật mà tìm được, hai năm trước em – "

Hắn kể lại đơn giản mấy năm gần đây, Dương Ngộ Thu nghe đến hứng thú, Dương Tiễn không nói gì, đi đến phòng mình lấy ghế cho cô ngồi. Dương Ngộ Thu không động đũa, rửa sạch hộp cà chua nhỏ gần héo, chỉ ăn ba bốn quả.

Như cảm động không ít, cô đỏ mắt hỏi Lý Bạch:"Đừng lo về việc làm trước, em sống ở đâu, có gần đây không?"

Lý Bạch nuốt xuống sợi khoai tây, nói: "Em ở Thạch Cảnh Sơn, tiền thuê một tháng một trăm."

"Vậy còn tốt." Dương Ngộ Thu thở phào nhẹ nhõm "Vừa hay Dương Tiễn cũng nghỉ, ngày mai em dẫn chúng ta đến thăm nhé!"

"Không có gì đẹp đẽ, một mình em ở phòng đơn." Lý Bạch nở nụ cười "Bên cạnh là xưởng thép, mỗi ngày khói bốc tối om, giao thông cũng không tiện."

"Chúng ta thuê xe đi, chị mời." Dương Ngộ Thu lấy ra một điếu thuốc trong hộp thuốc lá đỏ, đưa mắt hỏi Lý Bạch, thấy hắn lắc đầu tỏ ý không ngại, cô châm thuốc chậm rãi hút, đầu thuốc từ từ cháy đen thành bột vụn "Sang năm mới rồi, em có đi làm thì cũng được nghỉ chứ?" Cô hỏi Dương Tiễn.

"Em không có việc gì" Dương Tiễn nói "Mà chị, người ta không định mời, chị cũng không nên đến chứ, có chút ngang ngược mà."

Dương Ngộ Thu giẫm dép anh dưới bàn: "Này, hơn cả tháng không gặp, lại bắt đầu võ mồm với chị à."

"Ăn ngay nói thật." Dương Tiễn nhún vai.

Dương Ngộ Thu không nài nỉ nữa, lấy muôi súp khuấy canh gà, giúp hai người vớt thịt lên, im lặng một chút, cô lại nói: "Ở Thạch Cảnh Sơn làm tóc chẳng được mấy đồng, như em nói, xung quanh không phải nhà xưởng cũng là vùng ngoại thành, giao thông không tiện, mấy hộ gia đình cũng chẳng quan tâm, công nhân cái gì, tự mình mua dao cạo giải quyết rồi, ai còn chạy đến tiệm cắt tóc mà làm kiểu này kiểu nọ? Em tìm việc cũng không tìm được. Chị nói em vẫn nên chuyển sang bên này, nhân viên này, học sinh này, có rất nhiều, bên này chắc chắn thoải mái hơn bên kia, huống chi em còn nhỏ, trong nhà không phải không có chỗ cho em ở."

Lý Bạch suýt nữa nghĩ mình nghe nhầm, đây là mời mình ở lại sao? Ngủ trên ghế sô pha sao? Nếu được, muốn hắn trả tiền phòng và phụ quét dọn hắn cũng bằng lòng. Hắn lặng lẽ nhìn Dương Tiễn, nhưng Dương Tiễn chỉ im lặng uống bia, trên mặt không nhìn ra thái độ gì.

Suy nghĩ kỹ một phen, khi chén cơm đã thấy đáy, Lý Bạch ăn sạch mấy hạt cơm cuối cùng, đặt đũa xuống, hơi xoay người ngồi ngay ngắn trước Dương Ngộ Thu: "Em nghĩ vẫn là thôi, chị ơi, em biết chị cũng vì muốn tốt cho em, mà em còn muốn tự mình thử, xem thử không dựa dẫm vào ai, em có thể đi đến đâu" nói xong, hắn xoa hai má ngây ngô cười "Em còn thuê rẻ hơn nửa năm, còn phải nộp phạt nếu hủy hợp đồng ấy."

"Aiz, em từ nhỏ không ai chăm sóc, tự mình đơn độc mà lớn mà." Dương Ngộ Thu thở dài, lông mày khẽ cong lên "Cũng được, tết này cũng nên cùng nhau chứ? Ở bên này mấy ngày đi, mỗi năm Dương Tiễn nghỉ hè ở nhà, suốt ngày đấu võ mồn, càng lớn càng châm chọc, giờ có thêm em ở đây, coi thử nó còn bắt nạt được chị không"

"Ánh mắt của quần chúng luôn sáng như tuyết." Dương Tiễn chống cằm mỉm cười "Vừa nhìn cũng biết ai mới cần người hỗ trợ."

Anh nói rất tự tin, hình như cũng rất có lý, ít nhất theo Lý Bạch nghĩ, sau khi ăn xong, việc rửa chén, lau bàn, lau nhà bếp dành cho Dương Tiễn, Dương Tiễn vừa ngâm nga vừa chăm chỉ dọn dẹp, trong khi đó Lý Bạch bị Dương Ngộ Thu kéo đến ghế sô pha ôn chuyện, dần dần bọn họ cũng nói tới chuyện trong thôn cũ, còn có người cha ở lại trong thôn.

"Em không biết." Lý Bạch nói qua đơn giản "Em chưa từng về lại đó nữa."

"Tụi chị cũng vậy." Dương Ngộ Thu nhìn Lâm Tâm Như khóc trong tivi, như có điều suy nghĩ. Cô đã chuyển kênh tin tức kinh tế mà Dương Tiễn mở đổi thành tình yêu sâu đậm trong mưa, cô mặc cái áo khoác len cao cổ màu xám bạc có đính kim cương giả và mặc một bộ đồ ngủ màu tím đỏ, lấy hai khăn tẩy trang, lau môi mình "Liên hệ đều bị đứt đoạn, một chút tin tức cũng không có, này đã mười năm rồi."

Lý Bạch cúi đầu nhìn đầu gối, uống cạn ngụm nước gừng đã lạnh, không nói gì. Nếu Dương Ngộ Thu đề nghị thừa dịp Tết này về thăm nhà, hắn nhất định sẽ từ chối. Dương Ngộ Thu lúc rời đi mới hơn mười tuổi, mà Dương Tiễn lúc đó còn chưa tới mười tuổi, lúc đó, Lý Bạch chỉ có một mình, ngay cả một người bạn để giảm đi sự khổ cực cũng không có, có lúc cũng sẽ hung ác mà nghĩ, tất cả đều sai, là không công bằng, tại sao chỉ có mình ở lại, mãi đến cuối hè năm hắn mười hai tuổi, cuối cùng hắn cũng nắm bắt được cơ hội, tự mình rời khỏi đó.

Đến nay hắn vẫn cảm thấy nỗi khổ mà mình phải chịu đựng tại mảnh đất đó chắc chắn nặng nề và ghim sâu hơn nhiều so với bọn họ. Hắn tuyệt đối sẽ không quay lại dù chỉ một lần.

Dương Ngộ Thu cũng không nhắc lại chuyện cũ nữa, vỗ vỗ mu bàn tay hắn, cô tẩy trang còn chưa sạch, môi còn có chút đỏ, cùng hắn nói về các kiểu tóc thời trang của phụ nữ Nam Kinh.

Đến khi Dương Tiễn dọn dẹp xong đi ra, lau tay trên quần jean, xem Gu Juji trên tivi, Lý Bạch đứng lên, ôm lấy áo bông của mình ở góc sô pha "Em về trước nhé, sợ chút nữa lại không có xe."

"Về dọn dẹp chút đồ, mai phải nhớ tới đây đó." Dương Ngộ Thu nhét thuốc hạ sốt cho cậu "Cùng chị mua ít đồ tết. Nuôi hai đứa to xác này, cần phải mua thêm thịt."

Lý Bạch đồng ý, lén nhìn Dương Tiễn, thấy người nọ quay về phòng mình, nửa phút trở ra, trên người mang theo áo khoác dài màu đen, vai đeo balo đỏ sẫm, là cái balo mà anh mang đi thi hồi chiều, cũng đã nhét căng phồng rồi.

"Tôi đưa cậu đi." Anh xỏ đôi giày ngắn, cánh tay lướt qua Lý Bạch, lấy chìa khoang treo trên cái gương trước cửa.

Hai người im lặng đi xuống chín tầng.

"Sao lại không chịu?" Dương Tiễn đẩy cái xe đạp đang chặn chỗ cổng đơn "Chị tôi nói cậu đến ở mà."

"Em nghĩ anh cũng không muốn lắm." Lý Bạch thành thật trả lời.

Dương Tiễn cười cười, cũng không phủ nhận.

"Em nghĩ ở cũng không thoải mái lắm." Lý Bạch xiết chặt hộp thuốc trong tay "Anh thường ở ký túc xá, em và chị ấy ở chung cũng không tiện, lúc anh về nhà, còn phiền em làm ầm ĩ với anh, về sau đừng để ý đến em nữa, em không có người thân ở Bắc Kinh, điều đó không đáng."

Nói xong, hắn cũng không biết Dương Tiễn đang nghĩ gì, có đồng ý với lời lý lẽ của hắn không, thừa nhận việc mình làm phiền anh. Chỉ thấy người nọ tìm trong chỗ để xe một hồi, chùm chìa khóa lenh kenh cạch một tiếng, chừng một phút sau, dưới ánh đèn yếu ớt của lầu một cách đó mấy mét, anh dắt một chiếc xe đạp 28 đến, phủi phủi bụi, ngồi lên xe, quay đầu vẫy tay với Lý Bạch: "Đi thôi!"

"Đến trạm ga à?" Lý Bạch nâng bước.

Dương Tiễn đạp bàn đạp, bắt đầu đạp về phía trước, vì tốc độ quá chậm, chiếc xe lảo đảo trên nền tuyết, anh giơ tay phải lên, búng một cái, như là rung chuông, đặc biệt như muốn thông báo cho Lý Bạch nghe thấy. Lý Bạch như chú chó nhỏ hoảng hốt đuổi theo, hét lớn: "Anh chậm chút đi!", hắn chỉ sợ anh hay mình trượt ngã.

Chờ đuổi kịp được, hai người cũng đã đến cầu thang của khu nhà trước mặt, Lý Bạch nắm lấy vòng sắt ở yên sau lấy đà nhảy lên, dạng chân ngồi vững, hơi nghẹt mũi, hắn ôm ngang hông Dương Tiễn bắt đầu hắc xì, thở hổn hển, Dương Tiễn vẫn không giảm tốc độ, bánh xe cán qua bậc thang, cứ thế chạm đất.

Tổng cộng bảy lần, Lý Bạch nghĩ mông mình sắp tách thành bảy mảnh rồi, hoặc cái xe này cũ nát một nửa rồi, nhưng hắn lại ngừng không được cười to.

"Anh ơi, Dương Tiễn, anh ơi!" Hắn hít gió, nói lớn: "Anh điên rồi!"

"Chơi vui đi!" Dương Tiễn đạp còn nhanh hơn.

Đi qua con đường hẹp của khu dân cư, là một con phố ẩm thực bị bỏ hoang sau bệnh viện, vầng trăng sáng chiếu qua cửa, lại đến một con đường thẳng lớn khác, người khác vì lạnh mà ở trong nhà, còn con đường này chỉ thuộc về hai người bọn họ.

Đến trạm xe buýt, khóe miệng Lý Bạch đều đau, mũi hít gió lạnh giờ chẳng còn cảm giác gì, nhưng hắn vẫn rất vui, cũng chẳng còn phát sốt hay đầu đầu nữa. Hắn nhảy xuống yên sau, chắp hai tay, nói đùa chào Dương Tiễn: "Ngài vất vả rồi, bái bai."

Dương Tiễn chỉ đang tập trung khóa xe, tách ra cái khóa cao su bị đông cứng, anh khóa chặt cái xe đạp vào cột trạm xe "Bai gì mà bai" Nói xong, anh sờ đầu ngón tay dính rỉ sắt.

"Anh không về sao?" Lý Bạch kinh ngạc "Anh cũng chờ xe à? Muốn đi đến chỗ em ở sao?"

"Nhiều lời." Dương Tiễn đá văng khối tuyết bên chân.

"Anh đi làm à?" Lý Bạch nghiêng đầu, vẻ mặt mờ mịt.

"Không phải hiện giờ cậu đang ngủ trong căn nhà ngửa mặt là thấy trời sao sao?" Dương Tiễn nhìn hắn nói: "Tôi đi xem thử. Ngộ nhỡ đêm nay có trận tuyết lớn đổ xuống, ngày mai lỡ cậu bị chôn vùi thì sao?"

Lý Bạch vẫn không hiểu rõ ý anh, Dương Tiễn đến giúp mình dọn tuyết sao, hay giúp hắn sửa mái? Thuê đội sửa mái cũng cần tám trăm tệ, liệu anh ấy sửa được không? Nhưng bất kể thế nào, chỉ cần Dương Tiễn đến xem một chút, lại cùng ở với hắn qua đêm lạnh này, Lý Bạch đều rất vui.

Bọn họ cùng nhau chen vào chiếc xe buýt đang chở những người còn đi làm, cùng nhau tìm chỗ ngồi gần nhau, lúc bấy giờ trong xe chỉ còn vài hành khách. Lý Bạch dựa vào vai Dương Tiễn híp mắt một cái, nằm nghịch cái cổ áo bằng lông mềm mại của áo khoác, ngón tay xoắn vòng rồi thả ra, làm cho người ta ngứa ngáy. Lúc trước Lý Bạch chỉ có thể bí mật sờ khi không ai để ý ở cửa hàng thương mại, nhưng giờ đây hắn ngược lại có thể vân vê tùy thích, hắn rất thích loại xúc cảm này, mặc dù ngủ nhưng rất lộn xộn, Dương Tiễn đều chỉ nhìn ngoài cửa sổ, Lý Bạch không biết anh đang nghĩ gì, chỉ có thể nhìn thấy đuôi lông mi hơi cong của anh, đôi lúc vừa vặn có ánh đèn chiếu đến, có thể nhìn thấy đôi môi mỏng của anh qua cửa kính, má trái phía trên có một nốt ruồi, cùng đôi mắt tĩnh lặng.

Gần mười một giờ rưỡi, hai người xuống trạm xe, đi dọc một đoạn đường lớn mới đến nơi ở của Lý Bạch.

Gian phòng nằm cuối của dãy nhà trệt nhỏ, trên tường có hàng chữ "Phá bỏ" hình như đã nhiều năm, chuyện trước mắt, Lý Bạch vẫn cảm thấy khó coi, nhưng hắn cũng chỉ có thể đem lò sưởi đốt lên, đi đến phòng nước cộng cộng ở đầu kia, lấy nước nóng rửa mặt.

Dương Tiễn ngược lại không có ý chê cười, nhìn trên mái nhà một hồi, còn khen hắn dọn dẹp nhà ngăn nắp. Đêm đó hai người cùng mặc quần áo mà ngủ, nằm chen chúc trong góc giường đơn, Lý Bạch nằm trong, Dương Tiễn nằm ngoài, nghe gió thổi vù vù, giống như quát bên tai. Mãi dến khi Lý Bạch buồn ngủ đến mức không thể mở mắt được nữa, Dương Tiễn cũng chưa tắt đèn nằm xuống, cắn bút cầm một cuốn sổ, dựa ngồi ở bên kia, lẳng lặng nhìn cái lỗ trên mái nhà, thỉnh thoảng lại vẽ vài nét trên sổ, hình như đã cùng lỗ đen đạt thành một loại giao lưu tinh thần nào đó.

Sáng hôm sau, đồng hồ báo thức của Lý Bạch không reo, làm hắn hơn chín giờ mới tỉnh. Khi tỉnh dậy eo mỏi lưng đau, vì chân tay lạnh cóng không dám cử động, mà Dương Tiễn cũng không ở cạnh hắn, chỉ có cuốn sổ đặt trên gối. Trước đây hắn đều dùng bút máy, đêm qua anh dùng bút chì vẽ vài bản phác thảo, viết đầy hai trang.

Còn có hàng chữ lớn với vẻ tung bay được khoanh tròn nổi bật: Làm cho tôi bữa trưa.