Bách Lê Vân phát sốt lúc nửa đêm, Thẩm Yến Thanh bế anh vào bồn tắm ngâm nước lạnh hạ nhiệt rồi vào phòng khách lấy nhiệt kế và thuốc hạ sốt. Sau trận giày vò này, ngay cả Thẩm Yến Thanh cũng thấy tay chân nhũn ra. Bách Lê Vân nói mê sảng trong mơ, Thẩm Yến Thanh không nghe rõ lời anh nói, chỉ cảm thấy một Bách Lê Vân như vậy thực sự không có khí phách của đại ca, thậm chí còn sinh lòng thương tiếc.
Bách Lê Vân tỉnh lại thấy mình đang được Thẩm Yến Thanh ôm vào lòng, hai tay ôm eo, vùi đầu vào vai anh. Anh hơi quay đầu làm Thẩm Yến Thanh tỉnh, hắn thỏa mãn hôn nhẹ lên vành tai, sờ trán anh mới khàn giọng nói: "Hạ sốt rồi, anh còn khó chịu ở đâu nữa không?"
Thân dưới Bách Lê Vân tê liệt, không có sức xoay người đẩy Thẩm Yến Thanh ra. Tối hôm qua anh rên lớn đến mức thanh quản trở nên khàn khàn, nghe như đĩa nhạc tạm ngừng: "Con mẹ nó em chịch tôi hết bao nhiêu lần rồi tiểu súc sinh!"
Dẫu bị mắng, Thẩm Yến Thanh không giận mà còn cười, tựa đầu vào cổ anh, tóc cọ vào phần da sau gáy: "Bốn lần rưỡi, lần cuối cùng em chưa kịp bắn thì anh ngủ mất tiêu. Cho nợ nhé!"
Bách Lê Vân nghẹn một hơi trong cổ họng, cúi đầu thấy những vết roi trên người đã được bao phủ bởi dấu hôn do Thẩm Yến Thanh mổ. Ngay cả bẹn đùi cũng là dấu hôn xanh tím mới, lúc nhấc chân lên, đau đớn khiến anh hít một hơi lạnh: "Em tìm được tôi bằng cách nào, không phải tôi đã xóa phần mềm định vị rồi sao?"
"Đó là phần mềm giả, phần mềm chỉ có thể được gỡ khi có sự cho phép của máy chủ." Thẩm Yến Thanh với tay lấy điện thoại của Bách Lê Vân, tắt nó và khởi động lại trước mặt anh, phần mềm đã xóa thực sự xuất hiện trong thư mục trên máy chủ lưu trữ, giấu kĩn kẽ, "Nếu em không tìm tới, anh định tìm ai giải thuốc hả?" wpchonyenbinhsautatca
Bách Lê Vân mặc kệ Thẩm Yến Thanh cố tình gây sự, anh chậm rãi chống người ngồi ở đầu giường, lót quanh eo ba bốn cái gối êm ái, sờ gói thuốc lá phía trên, châm một điếu, kẹp ở bên môi. Thẩm Yến Thanh bị cảnh tượng này mê hoặc, người đàn ông trần nửa thân trên khẽ nheo mắt trong khói thuốc, hắn đã ngậm đôi môi căng mọng này vô số lần đêm qua, từng làn khói phả ra từ đôi môi mọng nhìn qua vừa mê người vừa âm tà. Hắn từng nghĩ phong thái hút thuốc của Bách Lê Vân rất đẹp, giống như Aphrodite trầm ngâm trong tranh sơn dầu phương Tây. Nữ thần điều khiển tình yêu, sắc đẹp và dục vọng khiến mọi người xung quanh không thể dứt ra được.
"Em có từng nghe lai lịch của đại gia sau lưng Lý Diêu Dạ chưa?" Bách Lê Vân hút vào phổi, phả ra một ngụm sương trắng thật dài, dùng ngón tay xoay điếu thuốc, thản nhiên hỏi thăm.
"Có nghe vài điều, gã là ông chủ của một công ty bất động sản. Gã bao nuôi y ba hoặc bốn năm, đã cho y rất nhiều hợp đồng." Thẩm Yến Thanh nhận lấy điếu thuốc từ Bách Lê Vân, không hề ghét bỏ nhấm nháp đầu thuốc ướt đẫm nước bọt. Nhấp một ngụm, hắn phả ra một vòng khói về phía cằm anh, "Em chưa từng nghe gã có liên kết gì với thế giới ngầm. Em đoán gã dùng tiền mời bọn côn đồ không chuyên nghiệp ra tay, thủ đoạn quá bẩn thỉu."
Thẩm Yến Thanh nghiền nát tàn thuốc lên đầu giường, ấn một lỗ đen trên gỗ đàn hương, ánh mắt hung tợn như chim ưng, giọng nói lạnh lùng tàn nhẫn: "Em sẽ không bỏ qua cho y. Có em ở đây, không ai có thể chạm vào anh." wattleonidasmini
Bách Lê Vân nghe thấy, khóe môi nhếch lên lộ ra nụ cười khổ. Anh khoác áo che dấu vết khắp người, trong giọng nói không có một tia cảm xúc.
"Không phải em muốn chịch tôi sao? Chịch xong rồi còn không mau cút."