Chim Hoàng Yến Dám "Mổ" Tôi

Chương 15: Cứu tôi với!



Chim hoàng yến dám "mổ" tôi | Hoan Hỉ An Niên

Editor: Leonidas – chonyenbinhsautatca

Chương 15: Cứu tôi với!

Bảy năm trước, trong con hẻm sau hội sở Nguyệt Dã.

"Thằng nhóc thúi, không muốn chết thì xéo ngay!"

Thẩm Yến Thanh bị người nắm cổ áo ném tới con hẻm phía sau, con hẻm vừa mưa đầy vũng nước. Hắn ngã rầm xuống đất, xương cốt rã rời nhưng hắn chậm rãi đứng lên bằng cách vịn tường, ánh mắt sáng quắc như mắt sói trong bóng đêm.

"Lừa đảo, tụ tập ẩu đả, dâm uế sắc tình, hội sở này chẳng thiếu cái nào. Nếu tôi báo cáo những chuyện thất bại chưa được xử lý này, các người sẽ phải đóng cửa hơn nửa tháng." Thẩm Yến Thanh thẳng lưng, trên người đầy vết bẩn nhưng lại không chút chật vật, chết không sợ súng nói.

"Mày nói mình là sinh viên, làm mất thẻ sinh viên thì về làm lại là được. Sao cứ phải đến đây gây chuyện làm gì?" Đám đàn em trong hội sở giận quá hóa cười, tối nào Thẩm Yến Thanh cũng ngồi xổm ở đầu con hẻm sau lặng lẽ chờ đợi, níu từng người ra hỏi chỉ vì một tấm thẻ sinh viên chưa ai thấy qua. Ngày nào bọn họ cũng phải ra đuổi, đuổi mãi thì nảy sinh tình cảm, không hung tợn nổi với hắn. Nhiều lắm là kéo cả người lẫn quần áo tới đầu hẻm.

"Các người gọi Vân hay gì đó ra đây, nhất định anh ta đang giữ thẻ sinh viên và ví của tôi." Thẩm Yến Thanh không phục, chỉ vào bọn họ hét lên, "Chó đội lốt người, ngay cả tiền sinh hoạt của sinh viên cũng không tha. Đồ súc sinh già khú đế!"

Nghe hắn mắng Bách Lê Vân, sắc mặt bọn họ trầm xuống, thu hồi vẻ trêu chọc. Một người đàn ông gầy đi tới xô hắn, đè hắn vào tường, khiển trách: "Giữ cái miệng cho sạch, muốn chết cũng đừng kéo tụi tao theo. Vân gia đang bàn chuyện kinh doanh bên trong, nếu muốn sống sót mau xéo về trường đi." wattleonidasmini

Những ngày qua Thẩm Yến Thanh đã điều tra rõ kết cấu của hội sở, chờ bọn họ bước vào, hắn leo lên sân thượng tầng hai nhảy qua cửa sổ. Hắn đi đến phòng trải giường tìm thấy một bộ quần áo sạch của người phục vụ. Bả vai lỏng lẻo, ngay cả ống quần cũng dài hơn một đoạn. Thẩm Yến Thanh nghênh ngang đi ra từ bên trong, học theo bọn họ bưng một cái khay, còn giúp người trong hai phòng riêng thêm đá viên và đồ uống. Hắn đi vòng quanh dưới mí mắt bọn họ vài lần cũng không có người nhận ra khác biệt.

Thông qua tiếng cười của đám đàn em mấy ngày nay, Thẩm Yến Thanh đã đoán được ai là đồ súc sinh già khú đế, có lẽ anh ta là thủ lĩnh. Phòng của Bách Lê Vân không khó tìm, chính là Lăng Vân Các lớn nhất hội sở trên lầu ba tận cùng bên trong. Ngoài cửa là những gã đeo kính đen mặc âu phục, vừa nhìn đã biết đang có chuyện mờ ám diễn ra ở bên trong.

Thẩm Yến Thanh không liều lĩnh, hắn muốn canh cửa. Hắn không tin Bách Lê Vân sẽ ở trong phòng riêng cả đêm. Bây giờ không phải vì muốn lấy lại thẻ sinh viên, mà là đánh một canh bạc. Hắn luôn có cảm giác không phục sau khi bị Bách Lê Vân dạy dỗ như trẻ con, cũng không ai có thể thuyết phục được hắn tránh xa.

Nhưng Thẩm Yến Thanh không ngờ cánh cửa phòng kia mở từ bên trong, một người tóc vàng bước ra nhìn xung quanh. Sau khi bắt gặp ánh mắt của Thẩm Yến Thanh, y vẫy tay nói: "Vào đây."

Đèn trong phòng rất mờ, nhạc không đủ lớn, không rõ mặt người. Bọn họ đang ngồi hai bên bàn dài, Thẩm Yến Thanh sợ Bách Lê Vân nhìn thấy nên ôm khay che gần hết khuôn mặt. Bầu không khí ngột ngạt làm bóng lưng hắn tỏa sáng, tóc vàng dẫn hắn đi thu dọn bình rượu ngã dưới đất. Thẩm Yến Thanh nửa ngồi xổm cẩn thận lau sạch vết nước, nghe động tĩnh trong phòng.

Bách Lê Vân ngồi ở giữa, lười biếng cầm nửa điếu thuốc, tàn thuốc tắt ngúm trong bóng tối, một làn khói bay lượn trên đầu khiến khuôn mặt anh hiện lên vẻ u ám trong màn sương trắng. Ngồi bên cạnh anh là một người đàn ông thanh tú với cặp kính gọng vàng, y đang nghịch dao găm trên tay. Ánh bạc của lưỡi dao dưới ngọn đèn khiến người ta lạnh sống lưng.

Gã tóc xoăn ở phía đối diện phá vỡ sự im lặng, chậm rãi nói: "Thanh Hổ hợp tác với CLB Tam Á bắt đầu từ thế hệ cha anh, cho tới bây giờ vẫn nhận 30% lợi nhuận. Con số này đã kéo dài hơn 20 năm, không phải Bách Lê Vân mày nói đổi là đổi."

Bách Lê Vân không lên tiếng, kính vàng thay anh trả lời bằng giọng lạnh lùng: "Mày cũng nói con số này được định từ hai mươi năm trước nhưng vị trí hiện tại đã thay đổi, bởi thế phải thương lượng lại chuyện làm ăn này."

Gã tóc xoăn hừ lạnh: "Thế này mà gọi là thương lượng mua bán hả, gọi là ăn cướp trắng trợn mới đúng!"

Tàn thuốc vụt tắt, Bách Lê Vân hơi nhướng mắt, chống hàm dưới suy nghĩ một lúc mới chợt hiểu ra: "Nói không sai, đã gọi là ăn cướp trắng trợn sao phải để lại cho kẻ lắp bắp như mày. Nếu không phải nể tình nghĩa trước đây, tụi tao có nhiều địa bàn ở Đông Nam Á như vậy, chúng mày không thể húp được chút nước canh nào đâu.".

||||| Truyện đề cử: Linh Vũ Thiên Hạ |||||

Gã tóc xoăn tức giận đứng dậy, đàn em bên y ngăn lại ra hiệu đừng hấp tấp. Y nhìn tư thế ngạo nghễ của Bách Lê Vân, chỉ có thể hạ giọng: "Người ngoài không thể lấy được lô hàng của chúng tôi, ngài cứ thử là biết." wpchonyenbinhsautatca

Bách Lê Vân hừ lạnh nói: "Tao không muốn dính dáng tới thứ đó, tìm ai thử cho mày."

Thẩm Yến Thanh càng nghe càng sợ, cầm giẻ muốn lẻn ra khỏi phòng riêng lúc không có ai chú ý. Vừa định ra cửa thì nghe thấy Bách Lê Vân nói lời này, tò mò nhìn anh một cái nhưng không ngờ bắt gặp ánh mắt của gã tóc xoăn. Sau khi được gã nhướng mày ra hiệu, hai gã vạm vỡ bước nhanh tới, mỗi người một bên đè hắn xuống bàn.

Thẩm Yến Thanh giãy giụa kịch liệt nhưng bị hai gã khống chế chặt chẽ, áp mặt xuống mặt bàn lạnh lẽo nhìn gã tóc xoăn lấy một lọ thuốc tiêm từ trong vali. Y rút nửa lọ, lạnh lùng nói: "Gặp may đấy, thứ tốt như vậy lại tiện nghi cho loại thấp hèn là mày."

Đau đớn như kim đâm xuyên qua da thịt không thể che giấu được nỗi sợ hãi trong lòng, đôi mắt tròn xoe của Thẩm Duyên Thanh đầy nước mắt. Hai tay bị người đè chặt, trên cổ có thêm một bàn tay nhấn đầu khiến hắn không thể ngẩng lên. Lúc tuyệt vọng nhất, hắn bất lực nhìn về phía Bách Lê Vân nhưng vẻ mặt của người đàn ông kia không hề dao động, anh không có nửa điểm đồng tình với chuyện mà người phục vụ sắp phải đối mặt.

Gã tóc xoăn đẩy thuốc trong ống tiêm lên, đầu kim cắm sâu vào mạch máu, Thẩm Yến Thanh tuyệt vọng hét vào mặt Bách Lê Vân: "Vân gia cứu tôi với!"

Bách Lê Vân khẽ nhếch môi, phất tay ra hiệu cho gã tóc xoăn dừng lại, cúi người nhéo cằm Thẩm Yến Thanh. Hắn ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn anh giống như một chú cún đáng thương: "Tụi tao đã nhận được hàng, Lam Phong sẽ bàn với mày vấn đề lợi nhuận. Đừng tùy tiện động vào người trong địa bàn của tao, mau thả ra."

Thẩm Yến Thanh được thả, ngã xuống đất, hai chân vẫn còn run rẩy. Bách Lê Vân vượt qua bàn dài bước tới bên hắn, nửa ngồi xổm nhìn hắn nở một nụ cười vui đùa chỉ có hai người mới nghe thấy: "Sinh viên đại học lại tới hội sở làm việc ngoài giờ à? Dáng dấp đẹp thế này rất dễ bị xem là trai bao bị người ngủ đấy."

Trước khi Thẩm Yến Thanh kịp tỉnh táo từ trong nỗi sợ hãi vừa rồi, Bách Lê Vân rút bóp từ trong túi áo, lấy thẻ sinh viên của hắn ném xuống đất: "Nghe nói cậu đang tìm thứ này, nhặt nó rồi cút nhanh."

*

Đi vào ký ức là góc nhìn của Thẩm Yến Thanh.