Hữu Chính tỉnh dậy đã là buổi trưa, đầu đau như búa bổ, sau gáy lại cảm thấy ê ẩm. Hữu Thành ngồi trên bàn âm trầm nhìn hắn, đôi lông mày sắc bén như hai lưỡi kiếm đang dần nhíu lại.
- "Huynh có vẻ đã tỉnh táo hơn rồi nhỉ? Chúng ta nói chuyện cần nói thôi!" Thành nói.
Hữu Chính nhìn hắn đầy vẻ khó hiểu, sao thấy mơ hồ quá.
- “Có vẻ huynh còn chưa tỉnh táo hẳn, để ta nhắc lại cho huynh nhớ!”
Hữu Thành kể lại toàn bộ chuyên hôm qua lúc hắn chứng kiến anh trai mình đã ra tay với Quỳnh Chi như nào.
Chính chết lặng, lẩm bẩm:
- “Ta thế mà lại tổn thương nàng ấy, thật may vì không xảy ra chuyện gì tồi tệ. Ta phải tìm nàng ấy, ta phải xin lỗi nàng!”
Hắn toan đứng dậy đi ra cửa thì bị Thành kéo lại, đấm vào mặt khiến hắn lảo đảo.
- “Ta trước giờ luôn cho rằng huynh đọc sách thánh hiền, học rộng tài cao, tính tình nho nhã, không sỗ sàng như ta. Giờ thì huynh tự nhìn lại bản thân mình xem, có xứng đáng được nàng tha thứ hay không?...”
Thành bước lại túm cổ áo hắn nhấc lên, cười chế giễu nói tiếp:
- “Quan trọng hơn là...nàng đã rời đi rồi, đừng tìm nàng làm gì nữa!”
Hữu Chính hốt hoảng nắm lấy bả vai hắn hỏi:
- “Nàng đã đi đâu? Đệ biết nàng ở đâu mà phải không?”
Thành không trả lời, "hừ" một tiếng rồi rời đi. Hữu Chính tâm hoảng loạn, chạy đến phòng Phan thị, hắn quỳ xuống cầu xin mẹ nói cho hắn biết nàng đã đi đâu.
Bà tức lắm, đập bàn quát:
- “Con thật giỏi, mới đổ Trạng nguyên đã làm ra những chuyện khiến ta không thể chấp nhận được. Lúc đầu nó đến cầu xin ta, ta chỉ nghĩ nó không muốn làm chúng ta khó xử, càng không muốn con phải vì nó mà mang tội với triều đình. Ta nào có ngờ con lại rượu chè bê tha, thế mà lại ngang nhiên muốn cưỡng đoạt người ta!”
- "Con cầu xin mẹ, hãy nói con biết nàng ấy ở đâu, con sẽ chuộc tội với nàng!" hắn đáng thương nói.
- "Chuyện quan trọng bây giờ là hôn lễ của con với công chúa, ba ngày sau sẽ diễn ra, con nên chuẩn bị tốt cho ta. Con đã là người có thê tử, đừng tơ tưởng đến nàng nữa!!" Phạn thị nhấn mạnh câu cuối, nhắc nhở hắn nên biết dừng lại ở đâu.
- "Vâng, thưa mẹ!" hắn cúi đầu đáp lời.
Khoảnh khắc này, đâu đó trong tâm hắn vẫn hi vọng có thể nhìn thấy Quỳnh Chi lần nữa.
Hữu Thành nói với tôi rằng ngày mốt cả nhà hắn sẽ lên kinh rước công chúa. Tôi nghe thế cũng chỉ nói chuyện qua loa, trong lòng cảm thấy khó chịu quá. Tại sao miệng nói không thương người ta nhưng lại đau lòng đến như thế. Có phải là tôi đang ích kỷ không? Tôi biết mình không phải là nữ chính ngôn tình, không phải là một thứ quý giá để ai cũng ao ước muốn có. Bản thân cũng chỉ là người bình thường thôi, không yêu thương gì thì nên từ bỏ ảo tưởng đấy.
- "Tôi sẽ nghe anh, nên hãy cứ làm tốt mọi việc đi!" tôi nói.
- "Nhưng nàng..." Hữu Thành như lo lắng điều gì đó, là sợ tôi không ổn hay sao?
- “Tôi bình thường mà, nên anh không cần lo lắng quá! À phải rồi, có một thứ tôi cần anh đưa lại cho anh ấy!”
Tôi lôi từ trong rương ra một chiếc hộp nhỏ, bên trong là cây trâm hoa mà Hữu Chính đã tặng cho tôi.
- “Bây giờ tôi đã biết nó có ý nghĩa là gì rồi, thứ này tôi không thể giữ lại, phiền anh đem trả giúp tôi! Chúc họ trăm năm hạnh phúc! Mong anh ấy hãy sớm quên tôi đi...Còn ơn cưu mang và cứu giúp tôi lúc hoạn nạn, có duyên gặp lại thì sẽ đền đáp!”
- "Được, ta sẽ chuyển lời giúp nàng!" Thành nhận lấy, nhét vào tay áo, nói vài câu với tôi rồi rời đi.
Hữu Thành thấy nhẹ nhõm lắm, hắn đã không cần phải tranh dành nàng với ai, ít nhất là trong khoảng thời gian này. Hắn vào đến thư phòng Hữu Chính, đã thấy mùi rượu nồng nàn. Anh ta ngồi trên ghế, cổ ngửa ra sau, nốc từng ngụm rượu lớn. Chỉ mới vài ngày mà Hữu Chính như biến thành một người khác, râu ria xồm xoàm, tóc tai tơi tả, quần áo xộc xệch.
- "Đệ vào đây làm gì?!" Chính hỏi, giọng bất cần.
- "Ta thay Quỳnh chi tới đưa cho anh một vật!" Hữu Thành rút chiếc hộp gỗ ra đặt trước mặt anh ta.
Nghe đến tên Quỳnh Chi, Hữu Chính như có ánh sáng, mừng rỡ đưa tay cầm hộp nhỏ mở ra, hắn đứng hình khi thấy vật bên trong.
- "Nàng chúc huynh trăm năm hạnh phúc, mong huynh sớm quên nàng đi...." Thành nói.
Hữu Chính triệt để suy sụp, ngồi lỳ trong phòng ôm cái hộp gỗ ấy đến sáng hôm sau, ai khuyên cũng không được.
Sáng sớm, mọi người đứng đầy sân nhưng im lặng không nói gì. Quan ngẫm nghĩ, nếu hắn k ra sẽ phá cửa, vào trong lôi hắn ra ngoài.
Nói là làm, quan sai mấy người gia đinh khỏe mạnh toan đạp cửa thì cửa phòng bật mở, Hữu Chính từ bên trong bước ra. Phạn thị nhìn con trai mình mà cũng giật mình, dụi mắt xem có đúng là hắn không.
- "Con à, sao thành ra thế này rồi?" bà hỏi.
- “Con không sao, bây giờ con sẽ chuẩn bị theo cha mẹ lên kinh!”
- "Ha ha, cuối cùng cũng suy nghĩ thông suốt rồi à? Thế là tốt rồi..." quan cười ha hả vỗ vỗ vai hắn.
Hữu Thành vẫn trầm ngâm, khoanh tay đứng dựa cột nhìn toàn cảnh.
Tôi mang tâm trạng nặng trĩu bước từng bước đến chùa Viên Sơn, chùa tọa lạc trên một ngon núi, từng bậc đá dài ngoằn nghèo phủ một lớp rêu xanh mỏng, hai bên là cây cối cao chót vót. Quanh cảnh thanh tịnh khiến lòng người nhẹ nhõm, giữa sân là một cây bồ đề cổ thụ, tỏa bóng xum xuê.
Tôi thành tâm quỳ trước tượng Phật cầu khấn, mong cho mọi người đều bình an…
Lúc tôi về, trời xẩm tối, người qua lại thưa thớt, những con đom đóm bay lập lòe, sáng cả một khoảng rộng. Gió thổi qua gáy khiến tôi rùng mình, cảm giác có nguy hiểm. Cẩn thận nhìn xung quanh, bắt gặp một cặp mắt sáng quắc từ trong bụi cây đang di chuyển theo tôi. Tôi hơi ngồi xuống, nhặt một khúc cây chắc chắn cầm trên tay, một tay cầm đèn lồng, một tay cầm gậy.
Soi gần hơn, một con chồn lông xám bạc nhìn tôi, bóng mờ ảo, miệng nó mở rộng phát ra những tiếng kêu ghê rợn, cặp mắt biến đổi đỏ ngầu, đúng hơn là nó đang cười với tôi. Tôi căng thẳng đến nỗi nghe tiếng trống ngực đập mạnh mẽ, hai tay đã toát mồ hôi. Tôi từng đọc về yêu quái dân gian trong cuốn "Lĩnh Nam Chích Quái" của Việt Nam, đây là lần đầu tận mắt chứng kiến.
Nó lấy đà, nhảy vồ về phía tôi, đám khói bay vào thân thể, là chồn yêu nhập hồn. Tôi không thể chống đỡ, đèn lồng trên tay rơi xuống tắt ngúm, cảm giác kỳ lạ bao trùm. Lúc ấy chỉ biết ra sức chạy nhanh về nhà, đường trơn trượt khiến tôi bị ngã mấy lần, khi về đến thì quần áo đã lấm lem, tóc tai rũ rượi.
Tôi thở hồng hộc, uống ngụm nước để lại sức. Lần mò theo ánh trăng chiếu vào, tôi thắp cái đèn cầy lên. Làn khói trắng đó thoát ra, tạo thành một cô gái mặc áo tấc đỏ, tóc xõa dài, ngồi vắt vẻo trên xà ngang. Tôi nhìn cảnh ấy thì sợ khiếp hồn khiếp vía, muốn hét lên nhưng môi đã dính chặt, mãi không mở miệng được. Con chồn yêu ấy cười khúc khích, nhe những chiếc răng nhọn hoắt, nhìn tôi như nhìn một miếng mồi béo bở.
- "Quả là xinh đẹp, hợp ý ta!" nó nói giọng lanh lảnh.
- "Cho ta mượn thân xác của ngươi để báo thù, ta sẽ trả công hậu hĩnh!" nó nói tiếp.
Tôi nhìn nó đề phòng, dùng suy nghĩ truyền đạt:
- “Ta không cần, ngươi mau cút khỏi đây đi!”
- "Vậy thì đáng tiếc, ngươi không muốn cũng phải muốn!" Nó lại lần nữa nhập vào xác tôi.
Nó đứng trước một căn nhà lớn, đoán trừng là của một địa chủ, tôi trong tiềm thức nhìn khó hiểu. Nó tính làm gì? Nhìn thì ở đây cũng canh gác nghiêm ngặt, làm sao mà vào?
Nó lựa chỗ vắng vẻ, nhảy phốc qua tường, vào bên trong nhanh gọn, thân xác tôi bị nó khống chế, nhẹ nhàng lẻn vào một căn phòng cách đó không xa. Tôi thấy mình đu trên xà ngang, hệt như chơi trò chơi mao hiểm. Từ trên nhìn xuống ánh sáng mập mờ, có một tên béo đang nằm ngáy o o.
Nó nhẹ nhàng đáp đất, tôi cảm thấy ngón tay mình đau nhói, những chiếc móng sắc nhọn dài ra, nhanh chóng đâm vào ngực hắn ta.
- "Á hự!" hắn rên lên một tiếng rồi tắt thở, quả tim nóng hổi ấy nằm gọn trong lòng bàn tay tôi.
Tôi trợn mắt nhìn, mùi máu tanh tưởi khiến tôi buồn nôn. Sau đấy, nó nhảy qua chỗ cũ rồi rời đi, tôi vẫn còn ám ảnh lắm. Vì áo đã dính máu, nó nhanh nhẹn nhảy trên những nóc nhà về phòng tôi. Cũng biết ý đấy chứ, nhưng mà...tôi thành kẻ giết người rồi.
Ngày mai là ngày phủ Trần lên kinh rước dâu, có án mạng, chắc chắn sẽ làm kinh động đến chúa thượng.
Con chồn ấy lại bay ra, lần này nó không đu trên xà ngang nữa mà ngồi nghiêm túc trên chiếc ghế gỗ, nhìn mặt trông vui sướng biết bao.
- "Bây giờ chúng ta đã cùng hội cùng thuyền, ngươi còn muốn la làng cho mọi người biết hay không?" nó hỏi.
- "Phủ đầu ta bằng chuyện tày trời này, mi quả là ranh ma!" Tôi tức giận quát.
- "Mau đi thay bộ đồ ấy ra đi, máu của hắn ngửi thôi cũng thấy ghê tởm!" Nó xua tay tỏ vẻ chán ghét.
Tôi phải đi đun nước tắm rửa, kỳ cọ bằng xà bông nhiều lần mới hết mùi máu tanh.
Nó kể:
- "Cha hắn là thương nhân giàu có, hắn lại có sở thích sưu tầm lông của các loài động vật làm trang phục. Lông chồn bạc của chúng ta là loại quý hiếm nhất và khó tìm nhất. Tộc chúng ta hơn một ngàn con vì thế đã bị giết sạch sẽ không chừa một mống, ngay cả ta cũng không ngoại lệ..." nói đến đây, nó bật khóc thương tâm.
- “Hắn đem bộ da lông của chúng ta khoác lên người, khoe khoang với bàn dân thiên hạ, chỉ cần là có chút lỗi nhỏ trên đó, hắn không thương tiếc ném vào lò lửa!”
Tôi sững sờ khi nghe đến đoạn ấy, thật tàn ác, quá kinh khủng.
- " Ác giả, ác báo! Hắn tự khắc sẽ nhận được báo ứng, mi làm sao phải trả thù bằng cách tàn độc như thế?" tôi hỏi.
- "Báo ứng? Ta chờ hắn nhận báo ứng đã 8 năm rồi! Hắn vẫn còn nhởn nhơ làm điều ác, ta nhờ hấp thụ tinh hoa đất trời mới có thể giữ lại thể hồn, chính là chờ ngày tiễn hắn xuống âm ti địa phủ nhận quả báo!" Nó gào lên.
- "Nhưng mi cũng sẽ vì thế mà hồn phi phách tán, không bao giờ được đầu thai! Ta đây còn bị mi liên lụy đến..." tôi bực bội nói.
- "Khi trình diện diêm vương, ta sẽ nhận hết lỗi lầm, xin ngài tha cho ngươi!" nó ủ rủ đáp.
- "Thế còn tên béo ấy thì sao? Mai là ngày ân nhân của ta cưới vợ, ta không muốn vì chuyện này mà phá hỏng buổi lễ!" tôi lo lắng hỏi.
Nó bĩu môi đáp:
- “Chuyện đó có khó chi, cùng lắm ta chịu bẩn thỉu, nhập vào xác hắn, trình diễn một ngày cho đám người ấy xem ( Chỉ gia đình của tên béo kia)!”
Nó làm thế cũng coi như đã trả ơn cho tôi rồi, tôi thở phào nhẹ nhõm. Nó nói xong liền biến mất, chắc là đi giải quyết "hậu họa" mà nó gây ra, thôi thì xem như cũng có chút lương tâm.