Chín Đợi Mười Chờ

Chương 13: Đám cưới và vụ án da thú



Sáng hôm sau, chuyện rước dâu rất thuận lợi, Hữu Chính mặc đồ tân lang, cưỡi con ngửa trắng kết hoa vải đỏ, đằng sau là kiệu hoa chở công chúa, hai bên là đoàn lính cưỡi xe ngựa chở đầy những chiếc rương vàng, theo sau là nhà quan cùng rất nhiều người.

Dân chúng ở phía sau đi theo chúc mừng, khung cảnh thật giống như đám cưới chuột trong tranh Đông Hồ.

Tôi đứng lẳng lặng ở một góc tối, nhìn về nơi đó, rõ ràng là đám cưới linh đình nhưng lại mang nét buồn khó lý giải được. Người buồn là Hữu Chính, cũng là tôi...

Từng nụ hoa gạo đỏ thắm theo gió rơi xuống, tạo nên một khung cảnh tráng lệ.

Hữu Thành trông thấy tôi thì ngạc nhiên lắm, tôi khẽ gật đầu đáp lại. Hắn hôm nay mặc một bộ giáo bạc rất anh tuấn và chững chạc.

Tôi nhìn thấy một gương mặt rất quen thuộc đi bên cạnh hắn, là vị vương gia ấy, hắn ta cũng tham gia hôn lễ. Hắn nhìn theo ánh mắt Thành về phía này, tôi vội vàng nép vào góc cột trốn tránh.

- "Là người quen của ngươi à?" Cảnh Điền hỏi Hữu Thành.

- "Dạ phải, đúng hơn là người thầm thương!" Hữu Thành dịu dàng nói không chút e ngại.

- "Ngươi chưa thổ lộ với nàng ấy sao?"

- "Dạ bẩm, nàng ấy vẫn chưa chấp nhận thuộc hạ!" hắn gãi đầu ngại ngùng.

Cảnh Điền cười ha hả, nói:

- "Thế thì ngươi phải cần cố gắng hơn!"

- "Ngài nói chí phải ạ!" Thành vui vẻ cung kính đáp lời.

Sau khi Hữu Chính miễn cưỡng hoàn thành hôn lễ, đoàn người trên kinh sẽ ở lại một ngày.

Tiếp khách khứa xong xuôi thì trời cũng đã tối. Công chúa lúc này ngồi trong phòng, bộ váy đỏ cùng nhiều trâm vàng lấp lánh ánh lên vẻ mỹ miều, diễm lệ.

Thường Xuân đem đồ đạc đặt lên bàn, hài lòng nhìn quanh phòng. Nàng ta vốn đang lo chỗ này không hợp ý công chúa nhưng xem xét bài trí cũng khá tốt. Phủ quan cũng khá to lớn và rộng rãi, xem qua chả thiếu thứ gì.

Bên ngoài, Hữu Chính say nhèm, loạng choạng đi đến. Thường Xuân biết điều, lặng lẽ lui ra cửa. Phòng của nàng ta ngay bên cạnh phòng ngày trước tôi ở.

Từ ngày tôi rời đi, Hữu Chính đã sai người khóa cửa căn phòng ấy, không cho phép ai bước vào.

Bọn Hạnh, Hà nhìn nàng ta đã thấy gai mắt, khó chịu ra mặt, cả ngày nay ả cứ sai sử họ tới lui, bộ dáng hống hách đến phát ghét.

Ngọc Hân đem một bụng tức giận nói:

- "Đúng là chủ nào tớ nấy!"

Hạnh vội vã bịt miệng em, không cho nói nữa: "Be bé cái mồm thôi, ả mà nghe được đem tâu với công chúa thì chúng ta toi mạng!"

Trong phòng tân hôn, Hữu Chính lạnh lùng nhìn công chúa đang ngồi e thẹn trên giường.

Hắn vứt đai lưng xuống đất, đem công chúa mạnh bạo ném lên giường khiến nàng sững sờ lại có chút hoảng hốt. Hữu Chính cúi người xuống, hơi rượu phả vào mặt Hoa Nguyệt khiến nàng ngăn nhó quát:

- "Chàng thật không có phép tắc!"

- "Phép tắc?? Ha ha, thật buồn cười! Ta làm công chúa thất vọng rồi sao?" hắn dùng giọng điệu chế giễu nói.

Nàng ta lập tức im bặt, nghĩ lại khoảnh khắc lúc nhìn thấy hắn lần đầu tiên so với bây giờ quá khác biệt.

Hữu Chính thì thầm vào tai nàng ta:



- "Ta có thể làm tròn bổn phận của một vị lang quân, mọi thứ vật chất người muốn...ta sẽ cố gắng đáp ứng! Nhưng tình yêu của ta thì không thể, đây là cuộc hôn nhân không đồng lòng, ta sẽ không bao giờ yêu công chúa..."

- "Ngươi..." Nàng ta đã cực kỳ giận dữ.

Không để nàng ta nói hết, hắn đã xé toạc bộ đồ trên người nàng, dùng hết sự đau khổ và tức giận đáp trả. Hoa Nguyệt đau đớn hét lên, cố chống cự nhưng vô ích.

Sáng sớm dậy, người công chúa đã đầy những vết bầm tím, khó nhọc bước xuống giường mặc quần áo. Nhìn Hữu Chính đang nằm ngủ say trên giường, ả ấm ức chạy khỏi phòng, kiếm Cảnh Điền cáo trạng.

- "Vương huynh, ta không muốn ở lại đây nữa, huynh mau mang ta đi đi!"

Cảnh Điền nghe xong nhíu mày hỏi:

- "Hắn mạo phạm hoàng muội sao?"

- "Hắn..." công chúa ấp úng mãi không nói nên lời.

Đây là nàng nàng nặc đòi hoàng huynh ban chiếu chỉ gả cho Hữu Chính, chuyện thế này mà nói ra chỉ thêm mất mặt.

Con chồn yêu cùng tôi ngồi trên cành cây Hòe vươn ra ngoài tường đã chứng kiến tất cả. Nó mỉa mai nói:

- "Nhìn ả làm ta thấy chướng mắt quá, hay...ta giết ả nhé?" nó liếm môi, nhe những chiếc răng nhọn hoắc.

- "Mi giết nàng nhưng họa ta gánh, nàng là công chúa đấy, mi nghĩ ta ngu xuẩn à?" tôi liếc mắt, cảnh cáo.

Nó ở đây thì chuyện ở chỗ tên béo đã bị lộ rồi. Lão thương nhân họ Lý tên Thiều đang quỳ rạp ở công đường, khóc lóc cáo trạng với quan:

- "Nhà con chỉ có một thằng con trai độc đinh, nó hiền lành nhu nhược, chẳng gây dám gây sự với bất kỳ ai. Hôm qua còn cười nói vui vẻ, nay đã thành một cái xác lạnh lẽo, xin ông lớn điều tra vụ án này, lấy lại công đạo cho gia đình chúng con ạ!"

Con chồn yêu ở trong thân thể tôi, ẩn vào trong đám đông, vừa nghe đã nghiến răng kèn kẹt.

Cảnh Điền vì chuyện này mà ở lại, cùng theo quan đến hiện trường. Trong phòng tên béo không hề có dấu tích xô xát, chỉ thấy hắn nằm đấy, mặt chuyển xanh, cởi áo hắn ra xem, một cái lỗ sâu hoắm, trái tim đã bị moi ra. Trần Lâm kinh hãi nói:

- "Kẻ nào lại ra tay tàn độc như thế? Hạ quan chưa từng thấy vụ án nào như vậy cả!!!"

- "Chưa từng thấy không hẳn là chưa từng xảy ra! Nghe nói huyện Hương Hà đã từng xuất hiện một vụ án như vậy, tuy nhiên vẫn chưa tra ra được hung thủ!"

Quan nhíu mày quan sát, sau đó như chợt hiểu bèn hỏi lại:

- "Ý ngài là cùng một hung thủ gây án?"

- "Cũng có thể như thế!" hắn gật đầu đáp.

Cảnh Điền bảo chuyện này không phải là chuyện nhỏ liền điều động thêm binh mã giúp sức.

Đêm nay, chúng tôi sẽ đến căn nhà lớn ở phía Tây, chồn yêu nói đây là nơi tên thợ săn ở. Phương pháp ra tay không khác gì lần trước, quả tim kia moi ra bị nó chê bai ném cho chó hoang ăn.

Lúc đi qua chuồng gà, nó đứng im bất động, ánh mắt sáng rỡ, tôi cảm nhận như nó đang thèm thuồng chảy nước dãi.

- "Những con gà kia béo mập quá, ta muốn!!!"

- "Nhưng mi đâu có ăn được!" tôi đắc ý nói, lần này để nó thèm chơi cho bõ tức.

Nó như hiểu được ý tôi, cười ranh mãnh đáp:

- "Vậy thì để ngươi nếm giúp ta đi!"

- "Ấy khoan..." tôi vừa la lên là thấy nó đã vồ tới một con gà béo nhất, nhe răng nanh cắn một cái. Mùi máu tanh nóng hổi nồng đậm trong khoang miệng.



- "Trời đất ơi, kinh chết đi được! Ông trời nhìn xuống mà xem, tôi tạo cái nghiệp gì mà để đến nông nỗi này..." tôi trong tiềm thức cuộn tròn khóc huhu.

Tưởng nó chỉ dừng lại ở vài con gà, nào ngờ nó hăng quá, đánh chén sạch sẽ không chừa một mống.

Sau khi xử gọn bầy gà, như thường lệ, nó dễ dàng nhảy khỏi tường trốn thoát, một phần cũng nhờ tôi tập võ, thân thể linh hoạt.

[ Hôm sau tại công đường ]

Cảnh Điền ngồi trước mặt lão Lý, lão bị quân lính áp giải đến công đường, chân run như cầy sấy.

- "Bẩm ngài, ngài vời con đến có chuyện chi ạ?!" lão cung kính hỏi.

Cảnh Điền tựa vào ghế, đôi mắt lạnh lùng nhìn lão một lượt. Lão như dấu diếm điều chi mà chột dạ, không dám nhìn thẳng vào hắn.

- "Ông khai báo thành thật cho ta nghe, nhà ông đã làm điều gì phạm pháp phải không?" hắn hỏi.

- "Dạ, dạ bẩm! Nhà con không có ạ!" lão Lý lắp bắp.

- "Có vương gia ở đây mà lão còn giám nói dối trắng trợn như thế ư?" quan huyện sai người khuân mười chiếc rương lớn vào công đường, mở ra bên trong là những bộ da lông của các loài động vật quý hiếm.

Một rương phát ra ánh sáng bạc lấp lánh, con chồn yêu mượn thân xác tôi đang ẩn trong đám đông, nhìn thấy liền xúc động chỉ vào nói:

- "Toàn bộ trong rương ấy chính là của tộc chồn bạc ta!"

Lão nhìn thấy mấy cái rương mình cất giấu đều được mang đến đây thì sợ hãi, ngã lùi ra sau.

Quan lại cho người khuân cán đến, đặt trên đấy là xác tên thợ săn - người bị chúng tôi moi tim tối qua, mắt gã trợn trắng, như thấy điều gì đáng sợ lắm. Lão Lý sợ xanh mặt, liên tục dập đầu trước Cảnh Điền và quan huyện nói:

- "Con đã biết tội của mình, con xin khai thật ạ!"

Lão Lý thành thật kể về cách thức thu mua những tấm da lông đó ở đâu và làm như thế nào từ đầu đến cuối khiến người dân nghe xong phải tức giận, đứng phía ngoài la hét, chửi bới ỏm tỏi.

Hành động của lão cùng đồng bọn đúng là không bằng cầm thú, tôi cũng muốn lao vào đánh lão một trận.

- "Ngươi cứ tình tĩnh đi, còn một kẻ nữa đang còn sống sờ sờ đấy, ta phải xử lý triệt để bọn chúng!" chồn yêu nói.

- "Là ai nữa? Mi không sợ chúng ta sẽ bị sập bẫy của bọn họ à?" tôi lo lắng hỏi.

- "Nếu thật sự ta bị bắt, trước khi hồn phi phách tán, ta sẽ cầu xin cho ngươi được an toàn rời đi!" nó thành khẩn đáp lời.

Quan cho người ghi chép lời khai xong xuôi, bảo cần bàn bạc thêm nữa vì vẫn chưa bắt được hung thủ. Người lần này nó nhắm đến là một vị công tử họ Hoàng tên Lễ.

Qua lời nó kể, chị của nó hóa người thành công, lấy tên Vân Ánh, làm kỹ nữ ở khách phường Tân Lai. Sau khi bị hắn phát hiện nàng ta là yêu quái thì không sợ hãi mà càng ngày càng cưng chiều nàng ta hơn.

Ai ngờ Hoàng Lễ đã sớm liên hệ với lão Lý, bày mưu dụ dỗ, lén theo sau Vân Ánh tìm đến hang. Lão Lý với gã thợ săn gài bẫy rồi giăng lưới cửa trước, cửa sau cho người đốt lữa.

Chúng nó không chịu được làn khói dày đặc, kéo nhau chạy thoắt thân, thế là bị tóm gọn sạch sẽ, cả tộc bị đập chết rồi lột da lấy lông. Chị Vân Ánh của nó bị bọn hắn moi tim, róc xương nấu cao, Hoàng Lễ chẳng biết nghe từ đâu, bảo rằng tim của chồn yêu đã hóa hình ăn vào có thể cải lão hoàn đồng, cao xương sẽ làm hồi phục nhanh chóng những vết thương chí mạng.

Tôi nghe kể toàn bộ quá trình cũng rợn cả người, quá tàn ác, quá mất nhân tính.

- "Thế còn vụ án ở huyện Hương Hà thì sao?" tôi đã thắc mắc từ hôm qua, nhân tiện đây hỏi luôn.

- "Đấy là do một con cáo xám thành tinh vì yêu sinh hận, sử đẹp tên chồng bội bạc mà thôi! Có khi giờ nó lại thành bộ lông trong những cái rương đấy cũng nên..." nó dửng dưng đáp.

Đợi Hoàng Lễ tắt đèn đi ngủ một lúc, nó nhảy vào từ cửa sổ, đưa tay về phía lồng ngực hắn. Điều không ngờ tới là chưa chạm vào ngực đã bị một bàn tay khác chộp được vật ngược xuống đất. Tay chân nhanh nhẹn thế này...tôi trong tiềm thức hét lên với nó: “Không xong rồi, có mai phục!”
— QUẢNG CÁO —