Chín Đợi Mười Chờ

Chương 14: Tại sao lại là nàng?



Nó nhanh nhẹn thoát khỏi sự chế ngự, đánh cho vài tên lính bị thương, ban đêm là lúc nó nhìn thấy rõ nhất. Toan bỏ chạy bằng cửa sổ thì một ánh sáng lóa lên từ đằng sau, thân thể tôi bị đâm xuyên bằng một cây kiếm sắc bén.

Khi đèn được thắp lên ngay lập tức, tôi ngoái đầu lại nhìn, Cảnh Điền sững sờ đứng chôn chân tại chỗ, môi mấp máy không thành lời. Hắn rút kiếm ra, tôi như bị rút hết sức lực, rơi tự do từ lầu trên xuống.

Hữu Thành đã bao vây bên dưới từ lâu, vững vàng đón được tôi. Hắn không giám tin nhìn tôi hỏi:

- "Tại sao lại là nàng?"

Tôi không kịp trả lời thì rơi vào hôn mê, con chồn yêu thoát ra khỏi người tôi, nhập vào một tên lính đứng gần chỗ Hoàng Lễ, điều khiển hắn vung kiếm cứa cổ, giết chết Lễ ngay lập tức.

Cảnh Điềm không ngờ quyết tâm trả thù của nó lại cao đến thế, phải giết chết kẻ đầu sỏ gây ra vụ thảm sát mới chịu đầu hàng.

Hắn đã sai người tìm một vị sư thầy đến bày bố trận bắt yêu nhưng vẫn chậm trễ một bước, chồn yêu bấy giờ mới bị hút vào trận pháp, càng ra sức dẫy dụa thì càng bị dây chỉ đỏ trói chặt.

- "Tại sao ngươi lại chiếm đoạt thân xác nàng ta gây ra chuyện như vậy? Họ sai đã có luật pháp trừng trị, ngươi làm như thế chỉ mang thêm oán khí, nghiệp chướng đầy mình, không thể đầu thai.." vị nhà sư ấy lên tiếng.

- "Đợi đến khi chúng được trừng trị sao? Ta đã đợi quá lâu rồi, chúng vẫn nhởn nhơ ở đấy! Thù giết tộc ta khi nào mới trả được? Chúng ta bị đập chết, lột da xẻ thịt, đau đớn khôn cùng, như thế đã là nhẹ tay lắm rồi!" nó giận dữ hét lên.

Cảnh Điền nghe xong, nhớ đến vụ án ở huyện Hương Hà, lại hỏi:

- "Vậy vụ án ở huyện Hương Hà thì sao? Cũng là ngươi làm à?"

- "Không phải ta, là do một con cáo xám thành tinh làm ra, nó hóa hình người, cưới một tên thư sinh làng ấy, hắn không lo học hành đoàng hoàng để tham gia thi cử, suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt nên đã bị con cáo ấy giết chết! Ta đã từng gặp nó nên nghe kể lại." Nó đáp.

- "Ngươi hành động bốc đồng, còn hại thêm cả nàng, nàng có tội tình chi?"

Nó nhìn về phía tôi nằm hôn mê ở đó, rơi nước mắt giải thích:

- "Ta thật sự không cố ý, chính các ngươi  đã ra tay giết nàng ấy! Nhưng bây giờ...chỉ có ta mới có cách cứu nàng!"

- "Cách gì?" Hữu Thành vui mừng hỏi.

Nó vung tay kéo hồn tôi khỏi xác, tôi lơ lững giữa không trung, kinh ngạc nhìn mọi người.

- "Quỳnh Chi, ta xin lỗi vì đã ép ngươi cùng ta gây ra những chuyện này, xin lỗi vì đã đẩy ngươi vào nguy hiểm! Lần nữa cảm ơn ngươi đã lắng nghe câu chuyện của ta, hi vọng sau này ngươi có cuộc sống thật tốt đẹp, thay ta nhìn ngắm thế gian này, đây là sự trả ơn của ta dành tặng ngươi lần cuối!!"

Sau đấy nó rồi lại mỉm cười, biến thành một vệt sáng rực rỡ bay vào cơ thể tôi, hồn phách của tôi cũng bị kéo trở lại. Khi tôi mở mắt ngồi dậy, vết thương đã tự động lành lại. Hữu Thành thấy thế thì mừng lắm, ông trầm lấy tôi.

Cảnh Điền vội vàng chạy đến, tay hắn còn cầm thanh kiếm dính máu của tôi. Hắn không giám tin vào mắt mình, hỏi tôi:

- "Nàng là Quỳnh Chi phải không?"

Tôi cùng Hữu Thành bàng hoàng nhìn hắn, nhìn thấy thanh kiếm kia vừa xiên mình, thủ pháp ra tay không chút lưu tình của hắn. Tôi lùi ra sau lưng Thành, miệng lí nhí hỏi:

- "Ngài quen biết tôi sao?"

- "Nàng còn nhớ đứa trẻ đã tặng cho nàng cái ấn ngọc ngày bé hay không? Chính là ta - Cảnh Điền đây!"

Hắn vui mừng tiến lại, còn tôi thì nhìn thấy là sợ, lại lùi ra phía sau vài bước. Cảnh Điền giờ mới hiểu ra, đưa kiếm cho thủ vệ đem cất.

Hữu Thành không hiểu gì lắm nhưng cảm nhận được mình lại có thêm một tình địch mới. Mà người này, cho hắn mười cái mạng cũng không giám đụng vào.

- "Ta xin lỗi, ta không nghĩ ả ta lại mượn thân xác nàng! Nếu ta biết người đó là nàng, ta sẽ không..." Cảnh Điền áy náy nói.

Tôi tức giận, chống nạnh, bĩu môi phản bác:

- "Nếu không phải tôi thì sao? Là người khác chắc giờ đã sớm thăng thiên rồi đúng chứ? Ngài chọn thà giết nhầm còn hơn bỏ sót đấy thây?!!"

Tôi xoay người, tức giận bỏ đi, Cảnh Điền muốn đi theo thì bị Hữu Thành ngăn lại.



- "Vương gia, ngài tạm đừng tìm nàng, dù sao thuộc hạ cũng dễ nói chuyện với nàng hơn. Thuộc hạ xin cáo lui!!!" Thành cung kính nói. Câu này chẳng khác gì  Hữu Thành đang thể hiện chủ quyền với hắn.

Tôi bước vào nhà, Hữu Thành theo sau chưa kịp bước vào cửa thì bị tôi ngăn lại đuổi về. Mệt nhọc lê lết tấm thân tàn tạ đi thay quần áo. Đang tính leo lên giường đắp chăn ngủ một giấc thì tay chạm vào vật gì đấy cứng cứng, lật dưới chăn lên thì nhìn thấy những thỏi cứng tỏa ánh sáng vàng lấp lánh.

- "Là vàng khối nguyên chất ư?"

Tôi đưa một cục lên răng cắn thử, cảm giác ê mà vui sướng, đây đích thị là hàng thật. Gom lại cũng được 20 thỏi vàng, tôi sốc toàn tập, thời kỳ đỉnh cao của tôi tới rồi sao?!!

Bên dưới đống vàng còn có một chiếc lo nhỏ, tôi mở nắp ra xem thì một luồng sáng hiện ra mờ ảo, chính là bóng dáng của con chồn yêu đó.

- "Quỳnh Chi cô nương, ta cảm ơn ngươi đã cho ta mượn thân báo thù, số vàng này là trong lúc ngươi ngủ, ta đã đến hang động tại núi Bạch lúc trước trú ngụ lấy về. Ta hứa đền đáp xứng đáng, giờ đã làm được, mong nhận lấy!" nó nói xong thì tan biến.

Nhận, nhận chứ!!! Vàng mà không lấy thì tôi là đồ ngu. Tôi vui vẻ chất hết số vàng xuống đáy rương quần áo, phải kiếm một cái rương đồ bảo mật tuyệt đối mới được.

Sáng hôm sau, quan mở phiên tòa xét xử, tống giam lão Lý chờ ngày tử hình. Toàn bộ những rương da thú kia, quan cho người đem đốt bỏ, số vàng được tìm thấy trong nhà những kẻ thủ ác kia sẽ được giao nộp cho triều đình.

Vì vụ án này là do oán hồn yêu quái trả thù nên cũng khá hoang đường, đành thu thập lời khai của toàn thể những người chứng kiến, tạo thành một sớ dài dâng lên nhà vua.

Hữu Thành vác một cái rương lớn đến chỗ tôi, đây là toàn bộ da lông của chồn bạc mà tôi đã nhờ hắn giữ lại. Đem lọ cao xương của Vân Ánh thu thập được trong nhà Hoàng Lễ cùng ít đồ cúng đến trước cửa hang ấy, đem toàn bộ châm dầu hỏa đốt sạch, như thế mới làm tôi thấy nhẹ nhõm hơn.

- " Dăm bữa nữa ta lên kinh làm công vụ, nàng có muốn rời đi không?" Thành ghé đầu hỏi nhỏ.

- "Đi sớm thế ư? Tôi còn chưa kịp hưởng thụ hết cảnh đẹp nơi này..."

Mấy hôm trước, tôi đã bàn với Thành việc sẽ lên kinh đô. Đợi nào hắn có việc thì sẽ theo cùng, đoán tầm 1 tháng nữa, ai có ngờ vài ngày tới đã đi.

- "Quan trên vừa lệnh ta lên kinh gấp, lần này triều đình thống nhất cải cách lại chế độ quân sĩ, ta không thể chậm trễ..." Hữu Thành áy náy giải thích.

- "Tôi đã rõ rồi, sẽ lập tức thu xếp!" Tôi gật đầu đồng ý.

Đường xuống núi khó khăn, Hữu Thành đưa tay áo cho tôi nắm, theo sát hắn.

- "Quỳnh Chi, chuyện vừa rồi làm ta cảm thấy lo sợ lắm!" hắn nói.

- "Anh sợ điều chi?" tôi vẫn ngây thơ hỏi.

- "Sợ nàng như lời huynh trưởng từng nói với ta, nàng sẽ biến mất!" lời nói chất chứa muộn phiền.

Tôi nghe đến thì dừng lại, lẳng lặng nhìn Hữu Thành.

- "Nếu như một ngày, tôi quay trở về nhà, không bao giờ gặp lại anh nữa thì anh hứa với tôi phải sống thật tốt, phải thật vẻ vang ghi danh sử sách đấy nhé!?" tôi mỉm cười nói.

Hữu Thành kéo tôi lại, ôm chặt vào lòng, đầu hắn tựa lên vai tôi, cả người run run.

- "Ta sẽ không níu kéo nàng đâu, sẽ không..."

Tôi ngậm ngùi cười, vỗ vỗ lưng hắn nói:

- "Là đấng nam nhi mà lại yếu mềm đến thế? Sơ hở là khóc, anh còn khóc nữa là tôi sẽ đổi xưng hô gọi anh là nhị cô nương đấy nhé?"

- "Nào đi tiếp thôi, cẩn thận nhé!" Hắn buông tôi ra, mặt đỏ bừng, cười ngốc nghếch, nhẹ nhàng nhắc nhở.

Cảnh Điền sáng nay vì không gặp được tôi nên đã miễn cưỡng theo đoàn đưa dâu trở về kinh thành.

Tôi ở trong túi xách, lấy ra túi nhỏ đựng ngọc ấn. Tôi vẫn chưa kịp đưa lại cho hắn, là do tôi trốn tránh, nỗi sợ hôm qua vẫn còn đấy. Nào có ai trong tình cảnh ấy đủ dũng khí gặp người đã suýt tiễn mình chầu trời bao giờ.

Nghe bảo vị công chúa kia ở trong phủ cũng không mấy yên ổn. Nàng ta ỷ mình cao quý, mở miệng ra là sai sử hạ nhân, bọn cái Hạnh sắp bị đầy đọa đến phát điên với Thường Xuân. Các nàng hình như có vài lần gây gổ đánh nhau với ả nhưng bị công chúa dùng thân phận ra lệnh phạt gậy.

Tuy ấm ức lắm nhưng chỉ là phận tôi tớ hèn mọn, chỉ giám âm thầm đến cáo trạng với bà huyện. Phan thị nhìn cả phủ loạn cào cào, gây nhau đến gà bay chó sủa thì không nhịn được gọi Hữu Chính đến trách cứ:

- "Con làm phu quân kiểu gì thế hả? Không thể quản được nàng ta hay sao? Ta đã già cả rồi, không muốn phải trực tiếp đứng ra giải quyết những chuyện ồn ào như thế nữa!"



Công chúa đang vui vẻ mang trà đến kính mẹ chồng thì đã nghe những lời này, trực tiếp hắt đổ khay trà nói lớn:

- "Nếu mẹ chồng đã không ưa gì ta, ta sẽ lập tức lên kinh xin chúa thượng xây một cái phủ trên đấy ở, không làm phiền đến sự yên tĩnh của người!" Nói xong thì tức giận bỏ đi.

- "Được, công chúa cành vàng lá ngọc, chỗ ta chật chội không thể hầu hạ người. Nếu người muốn thì cứ thế mà làm!!!"

Phan thị tức giận đến tăng huyết áp, Hữu Thành phải túc trực bên cạnh khuyên giải mong bà đừng tức giận. Mỗi Hữu Chính là nãy giờ vẫn đứng im nhìn mọi chuyện xảy ra, hắn đã quá mệt mõi vì những chuyện gần đây, không còn hơi đâu để quản nàng ta nữa.

Hôm nay là ngày chúng tôi cùng lên kinh, Hữu Thành mang một chiếc xe ngựa đến, dừng ở trước cửa.

- "Anh trực tiếp đánh xe ngựa lên kinh hả?" tôi hỏi.

Hắn gật đầu, đem cho tôi một bọc giấy nhỏ, bên trong có hai cái bánh gai, vỏ ngoài bánh ngọt dai, bên trong là nhân đậu xanh thơm phức.

- "Ta biết nàng chưa ăn sáng nên lén nhờ Hạnh gói đem tới!"

Tôi nhìn cái bánh được gói tỉ mỉ, lại nhớ đến dáng vẻ hoạt bát của các em khi còn ở phủ.

- "Tính tình của công chúa không được tốt, chắc các em ấy cũng phải chịu khổ không ít!" tôi nói.

- "Sau nàng lại biết?" Thành tròn xoe mắt, ngạc nhiên hỏi.

- "Lúc trước tôi cùng con chồn yêu ấy hay ngồi ở trên cành cây Hòe để quan sát tình hình, đã nhiều lần trông thấy!" tôi đáp.

Hữu Thành có hỏi tại sao tôi đang yên đang lành thì bị nó nhập thể, tôi đem từng chuyện kể lại một lượt.

- "Cũng thật đáng thương!" Thành đồng cảm.

Đang ngồi trò chuyện thì tôi bỗng thấy một bóng dáng nhỏ nhắn, quen thuộc hì hục chạy tới. Hạnh xách trên tay túi lớn, túi nhỏ, đến nơi đã thở không ra hơi.

- "Sao em lại đến đây?" tôi hỏi.

Hạnh uống cạn một ly nước, đưa tay áo lên lau mồ hôi nhễ nhại đáp:

- "Em cũng không tính rời đi nhưng chuyện là ban nãy, cung nga của công chúa làm đổ dàn hoa Lan của quan ông! Lại đổ tội cho chúng em đang đứng gần đấy làm, công chúa một mực bênh ả nên đã cãi nhau một trận. Em không muốn nhà quan vì chuyện này mà đắc tội với công chúa nên đã tình nguyện nhận hết lỗi lầm rồi khăn gói rời đi!" Hạnh nói xong ngồi khóc hu hu, tôi dỗ dành mãi mới chịu nín.

- "Thế thì cùng theo chúng ta lên kinh nhé?" tôi vui vẻ hỏi.

- "Em được đi thật ạ?" Hạnh mừng rỡ hỏi lại.

- "Phải, phải! Cùng lên kinh lập nghiệp thôi!" tôi đáp.

Chúng tôi cùng đi xe ngựa đến một con đường khác không giống như lần trước, tôi nghi hoặc hỏi hắn:

- "Chúng ta đang đi đâu vậy?"

- "Đi bắt cướp!" Hữu Thành trả lời bình thản.

Lại nữa rồi, cùng lên kinh, người ta đi thì không sao nhưng cứ đến lượt tôi đi là không chuyện này cũng chuyện kia.

Được nữa đường thì có một toán người âm thầm cưỡi ngựa từ trong bụi cây đi ra, tôi cảnh giác cầm trên tay cây gậy sắt rút gọn mà hôm trước đã nhờ người thợ rèn lão luyện trong làng hoàn thành, thủ thế sẵn.

- "Nàng yên tâm đi, đấy là người của ta!" Thành từ bên ngoài xe nói vọng vào.

Tên thuộc hạ xuống ngựa tâu:

- "Bẩm Vệ Úy, chúng thuộc hạ đã mai phục sẵn, chỉ chờ đám cướp xuất hiện!"

- "Cứ theo như kế hoạch mà làm!" Hữu Thành gật đầu đáp.
— QUẢNG CÁO —