Chín Phong Thư Tình

Chương 2: Bức thư tình thứ hai



Bức thư tình thứ hai

Đồng chí Tiểu Tống!

Trăng đêm nay thật đẹp, tròn tròn trắng trắng giống như một cái bánh nướng treo lơ lửng trên không trung vậy.

Anh còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?

Lần đầu tiên em nhìn thấy anh là hồi cấp hai, khi ấy anh đã để lại ấn tượng sâu đậm cho em.

Mọi chuyện trôi qua đã mười năm rồi, lúc đó em còn rất nhỏ, giờ có cố nghĩ lại cũng không nhớ rõ hoàn cảnh lúc ấy thế nào, chỉ nhớ một vài hình ảnh đều liên quan tới anh.

Từ cấp một em đã học ở ngôi trường đó, nhưng tới khi lên cấp hai dường như cac bạn học cũ đều được phân khác lớp. Hôm khai giảng em không đến sớm lắm, khi em đến hơn nửa lớp đã ngồi rồi em mới phát hiện ra không thấy ai quen cả. Chỗ ngồi đều là chỗ đơn, nửa cuối lớp đã gần đầy còn nửa trên trống, em chọn bừa ngồi vào hàng ghế thứ hai, quanh em chẳng có ai ngồi. Nhân lúc thầy giáo chưa đến em lén lút nghịch điện thoại trong ngăn bàn. Hồi khai giảng cấp hai em vẫn dung Nokia loại bàn phím, ngoài nhắn tin gọi điện thì cũng chỉ có thể chơi Rắn.

Lúc ấy em chán muốn chết đi được, cúi đầu chơi rắn, rắn còn chưa cắn đuôi đã quyết định dừng cuộc chơi. Khoảnh khắc vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy anh đi ngang qua, lúc ấy trong đầu em chỉ có một suy nghĩ, dáng cậu bạn này đẹp thật.

Có người cao gầy, có người béo lùn, có người chân dài miên man cũng có người gầy như que củi. Anh không phải kiểu hoàn hảo, không đẹp hoàn hảo nhưng so với các bạn khác thì đẹp hơn một chút, không thể không khen người anh rất cân đối, dù sao cũng là người khiến em “sáng mắt” lên trong đám đông mà.

Em vẫn luôn cảm thấy anh có một loại khí chất khác biệt. Hồi cấp hai mặt anh còn phúng phính trẻ con (trẻ con thì gọi là phúng phính nhỉ?), da rất trắng nhưng không phải kiểu nhợt nhạt mà kiểu khỏe mạnh (giờ anh vẫn trắng hơn em), nhìn anh rất đơn giản. Mọi người mặc quần bò đủ kiểu dáng (em cũng mặc một cái quần bò vô cùng bình thường) anh thì mặc quần thể thao kết hợp sneaker cổ cao rất là đặc biệt đấy đồng chí Tiểu Tống à. Ngày ấy em nào thấy ai mặc như thế bao giờ, em cảm thấy anh chính là cậu nhóc đặc biệt nhất lớp chúng mình. Sau đó em nhìn anh thêm vài lần nữa rồi quyết định quay lại chơi rắn.

Lúc thầy giáo trao đổi với lớp em lại nhìn anh, những chuyện khác em không nhớ rõ lắm mà hình như cũng không có gì đặc biệt, chỉ nhớ rõ em từ chỗ ngồi của mình nhìn sang anh cạnh lối đi nhỏ, đôi mắt là kính ngắm chụp lại anh trong khoảnh khắc đó. Mọi thứ thật dịu dàng, cuối hạ gió nhẹ nhàng mơn man thổi, không khí vẫn hơi khô nóng ngồi lâu lại hóa mát mẻ. Gió thổi qua tán lá khiến lá phát ra âm thanh xao động hòa cùng tiếng ve ngân vang, âm thanh ồn ào trong lớp học như bản đồng ca cuối hạ.

Hôm ấy cho tới tận khi về nhà chúng ta cũng chẳng nói câu nào với nhau, một câu chào hỏi cũng không. Chỉ là trong giây lát ánh mắt chạm vào nhau, có chút bối rối sau đó khẽ mỉm cười. Sau đấy em cũng không coi đây là việc quan trọng gì, cùng lắm cũng chỉ là chút ký ức. Khi đó em không biết cảnh tượng này sẽ khiến em nhớ lâu như vậy, người trong hồi ức sẽ trở thành người em yêu nhất.

Anh còn nhớ rõ em không? Nhớ rõ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy em không?

Thật hạnh phúc khi gặp được anh, bạn học Tống Đình Thanh, thật may mắn khi trở thành bạn cấp hai với anh.

Đồng chí Tiểu Bạch bây giờ có một đống giày cao cổ và quần thể thao.