Chào buổi sáng, hôm nay em viết thư cho anh khi chúng ta sắp được sống chung dưới một mái nhà.
Em không còn nhớ rõ khi tình cảm này bắt đầu là ai chủ động trước. Nhớ lại hồi ấy chúng mình bắt đầu tiến triển từ bạn học trở thành bạn bè, sau lại còn là bạn tốt của nhau. Một quá trình không hề vội vã.
Nói về thân phận “bạn tốt”, hai từ này cũng chỉ được nhắc tới một hai lần gì đó. Em cảm thấy thân phận này mập mờ không rõ ràng gì cả. Cấp hai, chúng ta đều chỉ chơi với những người bạn cùng lớp quen từ hồi cấp một. Nhà anh ngược đường với nhà em, tuy chẳng xa nhưng lại không cùng lối. Ngày nào anh cũng về nhà ăn cơm, em thì hôm ăn ở trường hôm ăn ở nhà. Chẳng có lúc nào là ở bên nhau cả. Cấp hai không phải tự học buổi tối, người bên em đọc tiểu thuyết không phải anh, người giữa trưa gặm đùi gà uống nước có ga cũng không phải là anh. Người tan học về nhà cùng em chẳng phải anh, người mỗi tối nhắn tin chúc em ngủ ngon vẫn chẳng là anh. Em không nghĩ ra hồi cấp hai em và anh có giao lưu qua lại gì luôn. Chúng mình đều không phải kiểu học sinh ưu tú nổi bật thu hút sự chú ý của người khác, ai cũng như ai chẳng có gì đặc biệt. Em chỉ nhớ trong lớp anh là người khiến em cảm thấy ở bên dễ chịu nhất, cứ như là loại nước thanh mát ngọt ngào uống vào dư vị thoải mái dài lâu. Có thể nói đến bây giờ thì bạn bè cấp hai người em vẫn liên hệ chỉ có anh (em với anh Triệu không hay liên lạc anh cũng biết mà).
Nhưng em vẫn nhớ hồi cấp hai hay cấp ba gì đó, giáo viên cho phép tự chọn chỗ ngồi. Em đương nhiên là muốn ngồi cạnh anh rồi, thế mà lúc em bảo với anh anh lại từ chối. Anh bảo sợ làm ảnh hưởng tới việc học của em, định ngồi với anh Triệu. Em nói không sao, anh vẫn quyết tâm từ chối. Nói thật lúc ấy em thấy hơi quê, không ngờ anh từ chối em hai lần liền. Cảm xúc em lúc ấy vừa không hiểu lý do, bất mãn với một chút tủi thân nữa. Không thể trách anh, nhưng em hoang mang: Chúng ta không phải bạn tốt sao? Sao anh lại không muốn ngồi cùng bàn với em?
Em cũng có kiêu ngạo của bản thân, anh không muốn ngồi cùng bàn với em em cũng chẳng thèm. Em nói em muốn đi tìm anh Triệu ngồi cùng.
Cuối cùng đôi ta vẫn ngồi cùng bàn với nhau, giờ nhớ lại lúc ấy em thật sự là vừa ranh ma vừa buồn cười. Sau chúng mình chẳng còn ai nhắc lại tới chuyện này, lý lo anh nói với em có chỗ hiểu chỗ không, nhưng em vẫn cảm thấy là vì muốn tốt cho em. Thời gian chúng ta ngồi cùng bàn với nhau đã làm gì nói gì, đi học thế nào trong đầu em không có một chút ký ức. À không em mới nhớ ra thời cấp hai có một thời gian rất thích nói chuyện bằng cách viết ra giấy em với anh còn có ám hiệu riêng. Một lần em còn bị giáo viên bắt được giáo viên muốn thu tờ giấy của em em không chịu đưa ra bởi vì trong ấy có những câu từ không nên để giáo viên nhìn thấy. Cuối cùng em bị phạt nhưng em không nhớ là đã bị phạt như thế nào, trí nhớ em kém quá.
Nhưng em nhớ rõ một chuyện thành tích nhảy xa của em không tốt lắm cho nên đổi thành bóng ném cho nên em chọn môn ném bóng. Tế bào vận động của anh rất tốt nhảy xa cũng rất tốt đúng là người khai giảng mặc đồng phục thể dục có khác. Thật ra tế bào vận động của em cũng không kém, anh chạy bền giỏi em chạy nhanh cũng không kém là bao. Anh chơi bóng chuyền tốt, em là cao thủ bóng chày. Chúng ta luôn ăn ý như thế bổ sung phần khuyết thiếu cho nhau. Em nhớ như in cảnh tượng lúc tan học chúng ta cùng ra sân chạy bộ. Bố mẹ em không cho em mua sách nên em lén lút đặt mua để địa chỉ là nhà anh sau đó đi xe đạp đến lấy sách, nhớ cả lúc anh và anh Triệu tới nhà em cùng làm bài tập thí nghiệm về nhà. Không quên những giờ thể dục chúng ta ngồi dưới gốc cây nói chuyện, rồi ra chơi rủ nhau đi vệ sinh. Hahaha từ lúc em quen anh, anh lúc nào cũng mang theo một bình nước, bình nước ấy siêu to, ngày nào anh cũng uống bao nhiêu là nước nhưng lại không thấy đi vệ sinh. Thần kỳ quá!
Bao nhiêu năm trôi qua đi nữa em vẫn không thể quên lần đầu tiên anh viết thư cho em. Em vô cùng ngạc nhiên nhưng cũng rất trân trọng, về nhà mới mở ra đọc rồi đi mua giấy chuyên để viết thư và phong thư hồi âm cho anh. Chúng ta bắt đầu quá trình liên hệ qua thư như vậy. Thư từ qua lại không phải quá nhiều, không phải quá thường xuyên nhưng rất đặc biệt. Anh là người đầu tiên viết thư cho em, cả đời này gần như tất cả những bức thư anh nhận được đều đến từ anh.
Thuở ấy nhớ lại thấy đã quá xa xôi, chớp mắt 10 năm qua đi. Anh bây giờ vẫn thích uống nước như vậy, vẫn thích vận động như trước, càng lớn càng trưởng thành càng đẹp trai và cao ráo.
Em không nhớ rõ anh của những năm trung học nhưng cũng không sao cả, ít nhất từ lúc ấy em đã coi anh là người bạn tốt nhất của em.