Chỉ còn 1 tuần nữa là em với anh sẽ dọn đến sống chung. Hôm nay là chủ nhật, mai là thứ hai. Em tiếp tục viết thư cho anh trong niềm hân hoan vui vẻ.
Anh là người bạn tốt nhất của em, sự thật này không ngừng được củng cố nhấn mạnh.
Có một chuyện khiến em tiếc nuối đó chính là cấp ba chúng ta không được học chung trường. Em từ cấp một tới cấp ba vẫn học ở đó còn anh thì hết cấp hai chuyển sang học ngôi trường gần nhà cho tiện. Chúng ta tạm rời xa nhau cơ hội nói chuyện cũng ít. So với thời cấp hai mỗi ngày đều có thể gặp nhau, trong hồi ức cấp ba của em anh xuất hiện ít ỏi mờ nhạt.
Em vẫn luôn cảm thấy anh không quá nhớ nhung em. Nhưng cũng không sao vì lúc đấy em cũng đâu quá thương nhớ gì anh.
Năm lớp 10 vội vã trôi qua, mỗi ngày 9 tiết học, 7 đến 8 bài tập về nhà. Em đam mê viết tiểu thuyết ngày nào cũng thức đến 12h quá là mệt mỏi. Lớp 11 chia lớp, bạn học trong lớp thay đổi một nửa. Hai năm trôi qua em đã biết thêm rất nhiều bạn học mới. Cậu bạn hồi cấp 2 gặm đùi gà cùng em lên cấp 3 vẫn học cùng trường, tuy khác lớp nhưng bọn em vẫn ăn cơm trưa, thỉnh thoảng cùng đi về nhà. Có lúc em còn đi về nhà cùng các bạn học lớp chọn, thảo luận đủ chủ đề với nhau. Bạn học mới có đủ kiểu người, có bạn chủ động làm quen với em, cũng có người là em tới kết bạn trước, em cũng quan tâm đến những bạn khác. Lớp mới bạn học mới, bạn bè mới, một thoáng thiện chí nhưng mà vẫn cảm thấy thiếu cái gì đấy cho nên thỉnh thoảng em vẫn nhớ đến anh.
Anh thật sự là người đặc biệt nhất trong cuộc đời này. Em luôn cảm thấy anh thật bình thản và lặng lẽ, từ ánh mắt đầu tiên đã cảm thấy anh là người đơn giản, sau này có thời gian ở bên anh cùng ăn cơm nói chuyện… làm rất nhiều thứ mà dường như em chưa từng thấy anh chưa từng tức giận. Thành tích anh cũng tốt, điều kiện gia đình anh cũng tốt, anh chưa từng bực tức với em lần nào, không mắng mỏ người khác, giống như trên thế giới này không có chuyện gì có thể khiến anh bùng nổ cảm xúc. Em thích nói với anh về những điều kỳ lạ trong cuộc sống, ai nói gì với em và em đối xử lại với họ như thế nào, em lại kể cho anh em thích gì một lần nữa, phản ứng của anh sẽ là tò mò và an ủi khiến em cảm thấy thoải mái. Anh quá dịu dàng giống như ánh mặt trời soi sáng sinh mệnh của em, giống bông hoa rực rỡ nở rộ giữa bụi cỏ dại, giống như quả ngọt đơm hoa kết trái trên ngọn cây cao. Em nghĩ là anh chắc chắn lớn lên trong một môi trường tốt nên mới có tính cách tốt đến vậy. Khi anh cười tươi càng giống ánh mặt trời rực rỡ hơn, là loại ánh sáng có thể khiến băng tuyết ngàn năm tan chảy.
Nếu em nói không nhớ anh chắc chắn là em đang giận dỗi, anh tốt tới như vậy sao em có thể không nhớ thương anh?
Anh biết không em bắt đầu rung động với anh từ năm lớp 11. Anh hỏi em sau này nếu chúng ta lạc mất nhau thì phải làm sao? Em trả lời chúng ta sao có thể không tìm thấy nhau chứ. Nhưng thật sự có khả năng ấy, khi đó địa chỉ nhà anh em không nhớ rõ mà em lại thường xuyên chuyển nhà. Lớp 11 anh không dùng di động nữa, WeChat không dùng, QQ quên mật mã. Lần thứ 2 anh hỏi em vấn đề này em không thể đưa ra đáp án.Vấn đề này được đưa ra lại bị một vấn đề khác bao trùm. Chúng ta cùng nhau chơi bóng, nói chuyện, đi bộ cuối cùng ai về nhà nấy, sau anh gửi tin nhắn cho em nói nếu anh không thể liên lạc với em chúng ta mỗi năm vào 8h ngày 31 tháng 07 tại ngõ nhỏ ở cổng quảng trường Đông Nam gặp mặt, nếu 8h không gặp có nghĩa là đằng kia không đến( hình chụp tin nhắn này em vẫn lưu trữ trong cloud).
Khi nhận được tin nhắn này tâm trạng em rất khó miêu tả lại, cảm giác tim đập mạnh không ngừng khiến em hiểu rõ bản thận đã rơi vào lưới tình si mê anh.