Chó Dữ Lâu Năm

Chương 34



Chiếc ghế kia không phải trò đùa, cậu nam sinh đứng bên cạnh kêu ré lên một tiếng rồi vội vàng đưa tay ra cản lấy, cậu nhóc bị đánh cũng vô thức cúi người tránh đi, Trì Khổ quất cả chiếc ghế vào lưng cậu trai kia, tiếng gào thét tan nát cõi lòng lập tức vang vọng khắp hành lang.

“Tao chưa nhắc mày không được động vào em tao à?” Chiếc ghế trong tay Trì Khổ bị mấy cậu trai khác giành mất, nhưng không ai giữ anh được, Trì Khổ đè lấy đầu cậu trai kia, ấn cậu ta lên bệ cửa sổ không cho cậu ta động đậy, túm chặt lấy gáy cậu ta gào khản khô họng, “Mày đánh em tao à?”

Mấy nam sinh khác tiến lên tách họ ra, một khi Trì Khổ dùng sức thì không ai kéo anh ra được, cậu nhóc kia khóc lóc om sòm dưới tay anh, một tay Trì Khổ đè chặt gáy cậu ta, tay kia gáng một cú bạt tai lên mặt, điên cuồng gặng hỏi: “Mày đánh vào mặt nó à?”
Mọi người trong hành lang xúm vào, cuối cùng Trì Khổ vẫn thân cô thế cô, lúc hai tay bị kéo ra anh vẫn còn đạp một cú lên lưng cậu ta: “Mày đá nó à?”

Đôi mắt Trì Khổ đỏ vằn lên, vết thương đáng sợ trên cổ và mặt hằn rõ bên ngoài, bị mọi người kéo ra như vậy nhưng Trì Khổ vẫn không hề nương tay, một mình bị mấy người vây đánh cũng không hề né tránh.

So với lúc Trì Chí Đức rượu vào đánh người, sức của tụi trẻ con này chẳng thấm vào đâu.Trì Khổ dùng sức quất người kéo mình ra vào tường, gào to lên, “Mẹ nhà mày đừng động vào nó có được không…”

Đánh nhau ngay tại hành lang trường học trong giờ nghỉ như vậy, chuyện này quá chấn động. Mọi người nhao nhao ùa ra ban công nhìn bọn họ, lúc này đôi mắt Trì Khổ đỏ au, gân xanh hằn rõ lên người, không biết trên mặt bị cào rách từ khi nào, máu chảy giàn giụa trên gương mặt.
Lúc giáo viên vội vàng chạy tới hai cậu bé đã được tách ra, ban đầu chỉ có một mình Trì Khổ khơi mào, sau đó không biết vì sao mà mấy cậu bạn cùng lớp cũng tham gia vào, có người tới là để ngăn cản, nhưng cũng có người ra tay hùa theo.

Ngang nhiên kéo bè kéo phái đánh nhau trong trường học như vậy, cả đám bị dẫn ra phòng bảo vệ.

Đào Hiểu Đông còn đang nói chuyện với ban giám hiệu, phía phòng bảo vệ gọi điện thông báo về việc học sinh tụm năm tụm ba đánh nhau. Đào Hiểu Đông quay đầu nhìn lại, quả nhiên không biết Trì Khổ đã bỏ đi từ khi nào, không còn đứng bên cạnh anh nữa.

Cậu nhóc bị Trì Khổ đập cả cái ghế vào người vẫn còn đang khóc thút thít, lưng chảy máu đầm đìa, thấm đẫm chiếc áo phông. Hành vi này của Trì Khổ quá tệ, anh bị bảo vệ dẫn tới, lúc này không còn bộ dạng hung dữ như khi đánh nhau nữa, thái độ hết sức dửng dưng.
Đào Hiểu Đông thấy em trai như vậy chỉ biết nén lửa giận, anh rút tờ giấy ăn trên bàn ra đi tới lau vết thương trên mặt cho Trì Khổ, bởi dùng lực mạnh khiến Trì Khổ ngả người về phía sau. Trì Khổ nhận lấy tờ giấy tự mình lau, Đào Hiểu Đông vỗ sau lưng Trì Khổ, Trì Khổ bị anh vỗ đến nỗi ho khụ một tiếng, Đào Hiểu Đông lại cúi người xuống nhìn cậu em này. Nhìn một lượt thấy Trì Khổ không bị làm sao, lại rút thêm một tờ giấy khác lau máu trên mặt Trì Khổ, nhìn động tác và ánh mắt anh rõ ràng đang giận rồi.

Cậu nhóc kia vẫn còn khóc, gào lên như heo bị chọc tiết, nghe não cả lòng.

Trường học đã thông báo cho phụ huynh, lần này Đào Hiểu Đông không muốn vẫn phải gặp mặt.

Chuyện gì cũng ra tay trước mà không chịu suy nghĩ, dù rằng Trì Khổ bị cả đám người vây quanh đánh tơi tả, nhưng chuyện này do Trì Khổ khơi mào trước, chuyện thành ra như vậy là do Trì Khổ tự lựa chọn.

Thầy giám thị nổi giận trong lòng, nhưng phụ huynh của Trì Khổ đang đứng trước mặt, ban nãy họ còn bàn bạc nên xử lý học sinh thế nào, trước mặt phụ huynh không tiện phê bình học sinh.

Dù sao trong lòng mọi người đều biết rõ nguyên nhân ban đầu là do đâu, nếu không phải em trai bị đánh thì đã không có chuyện hôm nay.

Trì Khổ đúng là một đứa trẻ cứng đầu, ai hỏi gì cũng không chịu nói, có hỏi nhiều đến mấy cũng chỉ bảo, “Nó đánh em trai em!”

Em học sinh kia đã được đưa tới bệnh viện, thoạt nhìn không bị thương nặng, chiếc ghế kia đập xuống đáng lý sẽ bị thương rất nặng, nhưng lúc đó Trì Khổ bị một nam sinh bên cạnh cản lấy, em học sinh kia cũng đã trốn được, tránh được phần nào lực đánh. Đau thì đương nhiên có đau, còn chảy cả máu, nhưng không bị thương nặng.

Phụ huynh em học sinh kia không biết chuyện trước đó, tới trường học muốn làm loạn, gào ầm ĩ muốn nói cho ra nhẽ.

Phía trường học đưa camera giám sát ra, khí thế của đối phương xẹp đi một chút, lúc mạnh miệng rằng “chứng cứ không đủ” rõ ràng bản thân cũng thấy hơi đuối lý. Đào Hiểu Đông đanh mặt lại, không nói lời nào cả.

Nội bộ trường học cần bàn bạc xem nên giải quyết thế nào, phụ huynh em học sinh kia cũng vội vàng chạy tới bệnh viện, hôm nay không có kết quả được rồi, mọi người đành phải quay về nhà mình.

Lúc cô Lôi tiễn Đào Hiểu Đông ra cổng trường có nói với anh: “Chị sẽ theo dõi phía trường học, cậu yên tâm.”

“Trì Khổ tính tình nóng nảy, không kiềm chế được.” Đào Hiểu Đông chau mày nhìn Trì Khổ, nói với cô giáo, “Có lẽ sẽ hơi phiền phức.”

“Hai em ấy thân nhau, bình thường đã như vậy rồi, giờ Hoài Nam bị bắt nạt đương nhiên em ấy không bỏ qua được.” Trì Khổ là học sinh xuất sắc trong lớp, thành tích cũng khiến giáo viên yên tâm, dù không có mối quan hệ riêng kia thì cô giáo cũng rất quý hai anh em nhà họ, đối với giáo viên mà nói, học sinh cũng như con mình, cô nhỏ giọng nói, “Phía chúng ta mới có lý, không sao đâu.”Đào Hiểu Đông không sợ có lý hay không, cũng không sợ phiền phức. Vốn là Đào Hiểu Đông muốn nhà trường đuổi học em học sinh kia, nhưng bây giờ Trì Khổ đánh nhau như vậy đương nhiên họ sẽ không chấp nhận, không có chuyện này nữa.

Đào Hiểu Đông tức chủ yếu vì Trì Khổ ra tay không biết lượng sức.

“Anh đã dặn em đánh nhau thì phải cân nhắc chưa?” Dường như Đào Hiểu Đông chưa từng nghiêm mặt nói chuyện với Trì Khổ như vậy, tính anh thích chiều tụi nhỏ chứ hiếm khi giận dữ, huống hồ trước giờ Trì Khổ vẫn rất nghe lời, anh vừa lái xe vừa chau mày bảo rằng: “Đánh nhau không phải vấn đề, thằng con trai nào mà chẳng đánh nhau. Nhưng em còn đi vung ghế nữa? Ra tay không biết lượng sức à?”

Thoạt đầu Trì Khổ im lặng, sau đó bảo rằng: “Lúc nó đánh Đào Hoài Nam cũng có lượng sức đâu.”

“Em so với nó được?” Lần này Đào Hiểu Đông giận thật rồi, anh trầm giọng xuống: “Chúng nó có bao nhiêu người như vậy em còn đâm đầu vào? Em vung ghế bị chúng nó giành lại vung vào đầu em, em định thế nào? Vỡ đầu luôn rồi!”

“Em không vung ghế vào đầu nó.” Trì Khổ nhìn ra cửa sổ, nhỏ giọng đáp lại.

“Em thì không, nhưng chúng nó thì sao?” Đào Hiểu Đông bị Trì Khổ chọc tức đến nỗi quặn dạ dày, phải mở cửa sổ ra để thông khí, “Đánh người nóng máu lên rồi có thể hại chết em, nếu em có mệnh hệ gì thì sẽ thế nào?”Trì Khổ cứng cổ không trả lời.

“Khơi mào đánh nhau, em không sợ nhà trường đuổi em à?”

Trì Khổ vẫn không trả lời, Đào Hiểu Đông nghĩ tới tính khí bướng bỉnh của hai đứa em nhà mình, lại cảm thấy đau cả đầu.

“Em để mình tàn tạ như vậy quay về anh còn chưa có thời gian rảnh để nói em, em tưởng anh em không biết làm gì à?” Đào Hiểu Đông liếc mắt nhìn cậu em, nhìn bộ dạng Trì Khổ chật vật như vậy lại không nỡ trút giận.

Trì Khổ biết nói gì đây, từ nhỏ tới giờ những lời có thể nói Trì Khổ chỉ nói cùng Đào Hoài Nam, bây giờ anh Đông tức giận, Trì Khổ cũng không biết nên nói gì

Lúc họ quay về Đào Hoài Nam đang ngồi ngoan trên sofa, nghe thấy tiếng mở cửa thì tự lần đường đi ra. Đào Hiểu Đông vẫn còn chưa nguôi giận, anh ném chìa khóa lên tủ giày, thay giày rồi đi rửa tay.

Tuy rằng Đào Hoài Nam không thể nhìn thấy cũng nhạy cảm nhận ra bầu không khí có gì đó không ổn, cậu nhỏ giọng hỏi Trì Khổ: “Sao vậy?”

Trì Khổ nói không có gì.

Đào Hoài Nam lại đi tìm Đào Hiểu Đông, vẽ vòng vòng sau lưng anh trai, Đào Hiểu Đông quay đầu nhìn cậu.

Đào Hiểu Đông xoa lưng cậu hỏi: “Em sao vậy?”

Người lớn tức giận không nói chuyện với trẻ con, Đào Hiểu Đông vò đầu cậu, vò đến nỗi mái tóc ngắn củn rối tung lên. Đào Hoài Nam nắm lấy tay anh, đặt lên mặt mình, Đào Hiểu Đông thuận tay véo má em trai.

Cả anh Đông và Trì Khổ đều không nói gì, bầu không khí trong nhà rất nặng nề. Đào Hoài Nam muốn nói mấy câu xoa dịu bầu không khí, nhưng cậu không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không biết liệu có phải chuyện của cậu đã gây phiền phức cho hai anh không.

Buổi tối Đào Hoài Nam ôm chiếc chăn cũ đi ngủ cùng một giường với Trì Khổ, nằm trằn trọc một lúc lâu mà không ngủ được. Trì Khổ vẫn chưa chịu nói anh về bằng cách nào, Đào Hoài Nam hỏi anh cũng không trả lời. Đã thế hôm nay từ lúc về nhà Trì Khổ vẫn chưa nói chuyện, buổi tối lúc tắm Đào Hoài Nam nghe thấy anh ho sù sụ mấy lần.

Đào Hoài Nam duỗi tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy Trì Khổ.

Cánh tay cậu gầy yếu, lúc vòng tay qua giống như một con thú nhỏ.

“Anh trai nhỏ.” Đào Hoài Nam ở trong bóng đêm nhỏ giọng gọi anh.

Trì Khổ khẽ đáp “Ừm”.

“Anh lại đánh nhau rồi à?” Đào Hoài Nam vốn nhạy cảm, lại hay lo nghĩ nhiều, trong lòng cũng đã đoán được phần nào.

Trì Khổ không trả lời cậu.

Đào Hoài Nam cũng cảm nhận được anh không muốn nhắc tới chuyện này, nếu anh đã không muốn nói thì cậu cũng không nhắc tới nữa.

Không biết vì sao mà kể từ khi hai cậu bé phải tách nhau ra cho đến khi Trì Khổ quay trở về, Đào Hoài Nam cảm thấy thái độ của mình đã thay đổi nhiều, trước kia cậu vẫn thường xuyên ăn vạ như trẻ con, thích Trì Khổ dịu dàng nói chuyện với mình, không thích nghe anh nạt nộ. Trải qua chuyện lần này, cảm giác ngự trị trong lòng Đào Hoài Nam là an tâm, trái tim trở về nhịp đập vốn có. Lúc này bất kể Trì Khổ có thái độ gì với cậu, cậu đều thấy ổn cả, cũng bớt suy nghĩ lung tung hơn nhiều.

Đào Hoài Nam nhích lại gần Trì Khổ thêm chút nữa, nghe thấy tiếng áo ngủ ma sát vào chăn phát ra âm thanh sột soạt, không biết vì sao lại cảm thấy hơi ngượng ngùng.

Hơi thở nóng rực của cậu phả lên cánh tay Trì Khổ, lúc ôm lấy Trì Khổ cậu cảm nhận rõ ràng anh gầy đi nhiều.

“Có anh bên cạnh tốt biết bao.” Không biết vì sao mà từ nhỏ Đào Hoài Nam đã có thói quen nói mấy lời sến sẩm ngọt ngào trước khi ngủ, trong lòng nghĩ gì thì miệng sẽ nói cái đó.

Trì Khổ nằm yên không đáp lại, cũng không để ý tới cậu.

Đào Hoài Nam cũng không cần anh để ý, cậu dán mặt lên cánh tay Trì Khổ, cọ mình lên đó.

“Nếu không có anh và anh Đông, có lẽ em không lớn lên được.” Đào Hoài Nam có thói quen thì thào nói chuyện, nghe như tiếng gió nỉ non: “Chỉ cần không ở trong tầm mắt của các anh, em sẽ không thể sống được.”

Ba chữ “Không sống được” quá chói tai, Trì Khổ khẽ chau mày “hừ” một tiếng.

“Anh còn nhớ lúc mình học ở trường khiếm thị có một bạn tên Tôn Nhất Triết không?” Đào Hoài Nam không để ý, tiếp tục ôm lấy Trì Khổ tỉ tê.

Trì Khổ nói anh vẫn còn nhớ.

Là một cậu bạn mù học trên họ một khóa, thành tích rất tốt, thổi Saxophone cũng rất hay, mỗi khi trường học có liên hoan đều được nghe cậu ấy thổi Saxophone.

Đào Hoài Nam nhắm mắt lại, vùi mặt vào người Trì Khổ, nhỏ giọng nói: “Anh ấy nhảy lầu rồi, vào đợt Tết.”Trì Khổ ngạc nhiên quay đầu nhìn Đào Hoài Nam.

Hàng mi của Đào Hoài Nam khe khẽ run lên, lúc nhắc tới chuyện này vẫn không tránh được sự sợ hãi từ bản năng, bàn tay cậu ôm lấy Trì Khổ cũng dần siết chặt vào: “Anh ấy không nghe được nữa, không nhìn thấy giờ lại không nghe thấy được nữa.”

Trì Khổ hỏi: “Tầng mấy?”

“Tầng mười hai.” Đào Hoài Nam trả lời.

Trì Khổ không biết nên nói gì, cho nên chỉ giữ yên lặng.

Đào Hoài Nam khẽ ngẩng mặt lên, cậu lần theo hướng của Trì Khổ trong bóng đêm, nói với anh: “Có đôi lúc em cũng nghĩ, sao lại là bọn em? Tại sao những người khác đều nhìn thấy được còn chúng em thì không?”

Trong phòng vẫn có chút ánh sáng mông lung từ ngoài cửa rọi vào, sau khi thích ứng với bóng tối anh đã có thể trông thấy rõ gương mặt Đào Hoài Nam. Gương mặt không có quá nhiều thay đổi so với hồi nhỏ, chỉ là trông thanh tú hơn nhiều, không còn mũm mĩm như trước nữa. Hồi nhỏ hay khóc nhè, mỗi lần cậu khóc là mí mắt và chóp mũi đỏ ửng lên, trông hết sức đáng thương. Bây giờ cậu không còn hay khóc nhè nữa, chỉ thi thoảng mạnh miệng rơi nước mắt mà thôi.

“Nhưng rồi em lại nghĩ, nếu em không bị mù, có lẽ khi đó anh Đông sẽ không đưa anh về.” Đào Hoài Nam nắm lấy vạt áo của Trì Khổ, ngón tay nhẹ nhàng vân vê vạt áo, “Khi đó em sẽ không có anh nữa, còn anh ở nhà bị Trì Chí Đức đánh đập, em không có anh Trì, anh cũng không có Đào Hoài Nam.”

Trì Khổ lặng lẽ nhìn cậu.

Đào Hoài Nam lại vùi mặt xuống, cọ nhè nhẹ lên cánh tay Trì Khổ, cậu bé mù không nhìn thấy gì từ nhỏ, cho nên cũng không biết lớn rồi không nên thân mật với người khác như vậy, dù sao bọn họ vẫn luôn lớn lên như vậy.

“Vậy chẳng phải em không thể nhìn thấy là để có anh hay sao? Mỗi lần nghĩ như vậy, em lại cảm thấy bị mù cũng có điểm tốt. Tuy rằng rất vô dụng, nhưng em có được rất nhiều.”

Mùi sữa ngai ngái len lỏi qua khoang mũi, đúng là cậu bé ngâm trong vạc sữa mà lớn lên.

“Anh đừng đánh nhau với người ta vì em nữa, em sợ anh đánh họ, họ lại đánh anh, mãi mãi không có hồi kết.”

Đào Hoài Nam vòng vo một hồi lâu như vậy, cuối cùng cũng vào vấn đề chính, cậu nắm lấy mép áo ngủ của Trì Khổ, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Em chỉ hy vọng anh có thể bình an lớn lên, không muốn anh bị Trì Chí Đức đánh, cũng không muốn anh đi đánh nhau với người ta.”

Đào Hoài Nam yêu anh Đông, cũng yêu cả Trì Khổ. Trái tim và thế giới của cậu rất nhỏ bé, trong đầu cũng chỉ có gia đình nhỏ này mà thôi.

Nói mấy câu nũng nịu sến sẩm như vậy, đêm có anh Đông và Trì Khổ bên cạnh mới an yên làm sao.

Từ trước đến giờ Trì Khổ đều không trả lời những câu nói nũng nịu này, anh chỉ đưa một tay ra bóp má Đào Hoài Nam cho cái miệng chu lên, nhìn gương mặt cậu dúm dó lại, sau đó bỏ lại một câu “Ngủ đi”.

Miệng Đào Hoài Nam bị bóp chu cả lên, Trì Khổ buông tay ra rồi mà cái miệng vẫn dẩu lên. Còn được thế dán sát lại gần, cứ như vậy bờ môi chạm nhẹ một cái lên cổ Trì Khổ.

Giống như cách thể hiện sự thỏa mãn và yêu thích của trẻ con, vui vẻ thơm anh một cái. Cách biểu đạt trong trẻo nhất và thuần túy nhất.