Buổi tối trước khi đi ngủ trên giường đặt hai chiếc chăn mang tính tượng trưng, cậu bé mới lớn ngủ không ngay ngắn, sợ em giành mất cả hai chiếc chăn. Sáng ra tỉnh giấc hai cậu bé nằm chen chúc trong một chiếc chăn, chiếc còn lại thì một đầu ở giữa giường, đầu còn lại trôi tuột ra góc tường. Đừng nói là chăn, ngay cả chiếc chăn cũ của Đào Hoài Nam cũng bị đá văng ra, rúm ró một góc.
Đào Hiểu Đông đứng ở cửa ra vào ló đầu nhìn hai cậu em, Đào Hoài Nam ngủ co mình lại, nửa gương mặt vùi vào trong chiếc chăn, chỉ để lộ chỏm đầu. Cánh tay Trì Khổ thì duỗi ra khỏi chăn gác lên người Đào Hoài Nam, giống như đang ôm vào lòng.
Đào Hiểu Đông đi từ sớm, trước khi đi cũng không gọi hai em dậy. Hôm nay anh phải tới văn phòng luật một chuyến, hôm qua đã hẹn trước rồi. Trì Khổ quay về rồi, Đào Hoài Nam ngủ ngon giấc hẳn, từng tế bào trong cơ thể đều cảm nhận được sự an toàn, ngay cả khi trở mình cũng không buông anh ra, muốn bám rịt một chỗ, cảm giác an toàn này giúp cậu có thể ngủ ngon lành cả đêm, thậm chí còn không mộng mị gì cả.Trì Khổ dậy sớm hơn cậu một chút, khoảng thời gian quay trở lại quê khiến anh luôn phải ở trong tư thế duy trì cảnh giác, lúc nào cũng trong trạng thái căng thẳng, thành thử khó lòng nào ngủ sâu giấc. Đào Hoài Nam bám vào người anh, hơi thở nóng hầm hập, bộ đồ ngủ trên người được làm bằng nhung mượt mà. Không biết áo ngủ bị kéo lên từ khi nào, vắt lên trên, để lộ cái bụng nhỏ.
Áo ngủ mùa đông dày hơn bình thường, kéo lên rúm ró như vậy không được thoải mái, nằm rất cấn người. Đào Hoài Nam ngủ cũng thấy khó chịu, chau mày lầm bầm không vui, cọ người mãi mà áo không kéo xuống. Trì Khổ duỗi tay ra kéo lấy mép áo giúp cậu, Đào Hoài Nam đang nằm nghiêng, đè lên khiến anh không kéo xuống được. Trì Khổ giữ lấy lưng cậu rồi nhẹ nhàng kéo sang người mình. Đào Hoài Nam đang ngủ “Hừ” một tiếng, Trì Khổ đưa tay kéo vạt áo xuống cho cậu, chỉnh trang lại cho ngay ngắn, Đào Hoài Nam thoải mái rên hừ hừ, Trì Khổ lại đưa cậu về tư thế trước đó.
Đào Hoài Nam ngủ say như một chú heo con, làm thế nào cũng không tỉnh dậy. Trì Khổ duỗi tay ra, lấy ngón tay khẽ vuốt dọc theo cằm cậu.Trẻ con lớn rất nhanh, quay đầu nhìn lại, từng ngày từng ngày giống như được tua nhanh, không biết đã đến hiện tại từ bao giờ.
Hai cậu bé đi học muộn, cho dù hồi tiểu học đã nhảy lớp nhưng Trì Khổ vẫn lớn hơn các bạn đồng lứa. Các bạn học xung quanh mới chỉ mười ba mười bốn, nhưng Trì Khổ đã mười lăm tuổi rồi, nếu vào lớp một đúng sáu tuổi như bình thường, anh đã phải học lớp chín rồi. Lại thêm từ nhỏ anh đã rất hiểu chuyện, với đầu óc thông minh của Trì Khổ, góc độ suy nghĩ chu toàn thấu đáo hoàn toàn khác với các bạn nhỏ cấp hai. Anh vẫn không nói cho Đào Hoài Nam biết anh quay về bằng cách nào, bởi vì anh cố ý không muốn cậu biết chuyện này.
Đào Hoài Nam mà biết nhất định sẽ khóc một trận cho coi, Trì Khổ không thích cậu khóc. Một cậu bé xinh xắn chỉ nên cười, dù cười ngây ngô hay nhếch miệng cười gian cũng được chứ đừng khóc, khóc rồi không còn xinh xắn nữa.
Khoảng thời gian Trì Khổ quay về quê bị đánh đập rất nhiều lần, báo cảnh sát tổng cộng bốn lần.
Cảnh sát không thích xử lý chuyện người lớn đánh trẻ con, nhất là ở vùng nông thôn lại càng không thích xử lý. Trong quan niệm truyền thống cha đánh con là chuyện hiển nhiên, trẻ con không nghe lời thì phải chịu giáo huấn.
Điện thoại của Trì Khổ cũng bị hỏng vì điều này, mỗi lần Trì Chí Đức đánh Trì Khổ đều đặt điện thoại trong hộc tủ để quay lại, sau đó bị Trì Chí Đức ném đi, ném cũng vô dụng, Trì Khổ chuẩn bị rất nhiều bản.
Mô mềm bị bầm dập lớn, cuống phổi bị vỡ chảy máu, não bị chấn động nhẹ.
Trì Khổ cầm tờ giấy giám định, kiên định không buông tha. Sau đó Trì Chí Đức bị tạm giam mười lăm ngày, Trì Khổ phải nhập viện. Tiền viện phí do cảnh sát ứng ra, đợi Trì Chí Đức hết thời hạn tạm giam trả lại.
Trì Khổ đợi đến khi không còn ho ra máu nữa mới quay về, nếu không ngày nào anh cũng ho ra máu sẽ khiến cậu bé mù sợ mất, may nhờ Đào Hoài Nam là một cậu bé mù, nếu không lúc tắm rửa sẽ thấy trên người Trì Khổ có rất nhiều vết thương lớn
Chuyện này Đào Hiểu Đông buộc phải dạy lại em trai, không thể bỏ qua cho chuyện này được.
Có trong tay ghi chép Trì Khổ báo cảnh sát bốn lần, giám định vết thương và video Trì Khổ bị đánh, không cần biết những thứ này có thể tống Trì Chí Đức vào tù được bao nhiêu năm, chỉ cần kiện cáo giành quyền giám hộ là được rồi.
Trên thực tế Đào Hiểu Đông có quan hệ nuôi dưỡng Trì Khổ, theo lý mà nói như vậy có lợi cho việc kiện cáo, nhưng vấn đề nằm ở chỗ Đào Hiểu Đông không đủ điều kiện nhận nuôi. Anh chưa đủ ba mươi lăm tuổi, cũng chưa từng kết hôn, anh không thể hoàn toàn nhận nuôi Trì Khổ.
Nhưng đây chỉ là chuyện nhỏ, không thể nhận nuôi thì Đào Hiểu Đông phải thêm một quy trình đưa tới cô nhi viện, sau đó nhờ vợ chồng Đại Hoàng nhận nuôi cậu em này của anh là được rồi.
Cách làm này của Trì Khổ giúp Đào Hiểu Đông bớt đi một số việc, có thể hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Trì Chí Đức, giúp Đào Hiểu Đông có thêm tiếng nói.
Nhưng thật tâm Đào Hiểu Đông không cần bớt việc bằng cách này. Bây giờ chỉ cần Trì Khổ tránh Trì Chí Đức là được rồi, Trì Chí Đức rượu vào đầu óc mụ mị, Trì Khổ có thể giỡn mặt ông ta, Trì Khổ muốn chạy Trì Chí Đức cũng không bắt được, cho nên Đào Hiểu Đông mới không vội đón Trì Khổ về ngay. Nếu anh biết Trì Khổ quay về có ý định này, Đào Hiểu Đông sẽ không cho Trì Khổ đi. Trì Khổ đã mười lăm tuổi, chỉ còn ba năm nữa là đủ mười tám tuổi, dù Trì Chí Đức có tới ăn vạ mấy lần, anh cũng có thể cho ông ta tiền chịu được mấy năm.
Để tránh phiền phức mà Trì Khổ chịu bị đánh thành ra nông nỗi này, Đào Hiểu Đông cảm thấy không đáng. Trì Khổ không coi bản thân là người, làm việc cũng không màng tính mạng như vậy, Đào Hiểu Đông thật sự kinh ngạc, cũng thực sự tức giận.
Vì lẽ đó mà khoảng thời gian này Đào Hiểu Đông không nói chuyện với Trì Khổ, suốt bao nhiêu năm như vậy đây mới là lần đầu tiên.
Ba ngày sau đó mới có quyết định xử lý của trường học, hai bên đều bị khai trừ học tịch ở lại trường theo dõi. Đây là cách giải quyết nhẹ nhàng nhất, thoạt nghe rất nặng nề, nhưng thực tế chỉ cần không tái phạm thì sẽ không thành vấn đề, cũng sẽ không thực sự bị khai trừ học tịch. Nhà trường chỉ muốn dàn xếp ổn thỏa cho xong chuyện, chuyện này không thể xử lý bên nặng bên nhẹ, chỉ có thể giữ ổn định không thiên vị bên nào.
(Học tịch: Tư cách của học sinh trong trường học.)
Hai anh em lại tiếp tục đến trường, chuyện kiện tụng để cho Đào Hiểu Đông xử lý, không cần Trì Khổ tham gia vào.
Lần này Trì Khổ quay lại đã trở thành nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, khi đó anh vung ghế trước mặt bao nhiêu người, lại thêm thái độ của anh khi đó, hết sức chói lóa trong mắt các bạn học sinh cấp hai.
Lúc Trì Khổ ra tay rất nhiều học sinh nam trong lớp cũng tham gia vào, lớp trưởng và hai cậu bạn bàn sau đều có mặt. Đều là bạn cùng lớp với nhau, bất kể bình thường có thân thiết hay không, nhưng không thể để lớp khác bắt nạt bạn lớp mình được, nghĩa khí con trai và tinh thần tập thể khiến họ không thể lạnh lùng đứng ngoài nhìn vào.
Cho nên Trì Khổ không thể thờ ơ không để ý tới mọi người xung quanh, buông mi không để mắt tới ai như trước nữa. Bây giờ gặp mặt các bạn cũng sẽ chào hỏi, dù chỉ nhấc mắt nhìn lên cũng xem như câu chào rồi, anh không còn cô lập bản thân nữa.
Điều này khiến Đào Hoài Nam rất vui, cảm thấy anh trai nhỏ của mình ôn hòa hơn nhiều, mối quan hệ của anh tốt lên rồi cậu cũng mừng cho anh.
Nhưng nhân duyên tốt thì cũng chỉ là với các bạn nam mà thôi.
Các bạn nữ cũng không thành vấn đề, dù các bạn có luôn miệng nhắc tới Trì Khổ thì Đào Hoài Nam cũng không quan tâm, chỉ có cô bạn cán bộ lớp là không được.
Cô giáo muốn Trì Khổ tiếp tục đi học bồi dưỡng vào buổi chiều, Trì Khổ nói không muốn đi, cô gọi điện thoại về nói với Đào Hiểu Đông chuyện này. Cán bộ lớp cũng tới khuyên nhủ Trì Khổ, nhỏ giọng hỏi anh: “Sao cậu không đi học nữa?”
Đào Hoài Nam ngồi bên cạnh ăn quýt, vờ như không nghe thấy họ nói chuyện, thực tế toàn bộ sự chú ý đã dồn về hai tai.
Trì Khổ nói: “Chẳng sao trăng gì cả.”
Cán bộ lớp lại khuyên nhủ mấy câu, Đào Hoài Nam ăn hết sạch quýt rồi, cũng không nghĩ tới việc dành phần cho Trì Khổ. Ăn xong rồi cậu lại nằm bò ra bàn, chừa tai ra để nghe hai người họ nói chuyện.
Đợi cán bộ học tập đi rồi, Trì Khổ duỗi tay ra búng vào tai Đào Hoài Nam.
Đào Hoài Nam ngồi bật dậy, ghé sát lại gần nói: “Bạn ấy còn muốn đi học với anh nữa kìa.”
Trì Khổ không để ý tới cậu.
Đào Hoài Nam cũng cảm thấy Trì Khổ nên đi học bồi dưỡng.
Cùng lắm thì buổi chiều cậu không uống nước, không đi vệ sinh nữa là được rồi, cậu sẽ dán chặt mông vào ghế không đi đâu cả, chỉ ngồi yên một chỗ đợi Trì Khổ cho anh yên tâm. Nhưng khi nghĩ tới việc Trì Khổ lại đi học cùng bạn cán bộ lớp, còn bị các bạn nữ trong lớp đồn thổi là yêu nhau, Đào Hoài Nam lại rầu rĩ không muốn.
Thậm chí còn không muốn hơn cả trước đây, kể từ khi Trì Khổ trở về, ham muốn độc chiếm của Đào Hoài Nam với Trì Khổ trở nên lớn hơn bao giờ hết.
“Sao anh lại không đi?” Đào Hoài Nam biết rõ rồi nhưng vẫn còn gặng hỏi.
Trì Khổ không nhìn cậu, thuận miệng trả lời: “Em nói xem là vì sao.”
“Em không nói,” Đào Hoài Nam chớp mắt, “Anh nói đi.”
Trì Khổ chê cậu phiền phức, lấy sách tiết sau dưới ngăn bàn ra, không đoái hoài gì tới cậu.
Yêu tinh bám người Đào Hoài Nam lại bắt đầu náo loạn, ghé sát lại gần không ngừng nhắc tới, nằng nặc muốn biết lý do vì sao.
Trì Khổ nghe cậu lải nhải hoài, mất kiên nhẫn bỏ lại một câu “Bởi vì em đáng ghéti”, thỏa mãn tâm tư kia của Đào Hoài Nam hòng giữ yên tĩnh cho đôi tai.
Đào Hoài Nam làm như không nghe thấy hai chữ cuối kia, cuối cùng cũng thoải mái, hỏi cho bằng được điều mình muốn nghe rồi, trong lòng còn thấy ngài ngại, e lệ nữa là.
Không đi học bồi dưỡng tiếp thì không được, thành tích của Trì Khổ cao như vậy, phía trường học còn hy vọng anh là thủ khoa thi lên cấp ba. Sau đó Trì Khổ nói đi học bồi dưỡng cũng được, nhưng phải đưa Đào Hoài Nam theo cùng.
Từ đó mỗi ngày hai tiết cuối, Đào Hoài Nam cũng cắp sách đi tới phòng học bậc thang, nghe bài giảng dành cho năm mươi học sinh đứng đầu khối, tất cả các bạn học sinh có thành tích tốt đều tề tựu ở đây.
Đào Hoài Nam là một cậu bé mù, theo mọi người tới đây cũng không thành vấn đề, nói không chừng còn được thẩm thấu khí chất học sinh giỏi ấy chứ. Nhưng cậu thực sự nghe không hiểu được bài giảng, lại không nhìn thấy trình tự giảng bài, bài giảng ở đây khó hơn trên lớp nhiều.
Lắm lúc Đào Hoài Nam cảm thấy nhàm chán sẽ bò xuống hàng ghế trống gần nhất đánh một giấc, đắp áo khoác của Trì Khổ lên người. Các bạn học sinh giỏi được giáo viên yêu cầu ngồi lên hàng đầu, như vậy có thể nhìn bảng rõ hơn, cũng có thể gần giáo viên hơn một chút, nghe giảng được rõ hơn.
Thi thoảng Trì Khổ lại quay đầu nhìn Đào Hoài Nam đang ngủ say, cứ một lúc lại quét mắt nhìn một lần.
Bây giờ cả trường đều biết tới hai anh em nhà này, giáo viên trẻ tuổi thấy Trì Khổ vẫn luôn ngoái nhìn về phía bên kia, còn cố ý pha trò cười, nói với Trì Khổ: “Đừng nhìn nữa, em trai em không lạc đâu.”
Các bạn trong phòng học phá lên cười, mọi người đều biết chuyện Trì Khổ đánh nhau vì em trai.
Cô còn bồi thêm một câu: “Mọi người trong phòng này không ai dám bỏ mặc em ấy, cô còn phải canh chừng giúp em đấy, bây giờ thành động vật bảo hộ của phòng chúng ta rồi.”
Các bạn học sinh vẫn còn cười khúc khích, đều nhìn về phía Đào Hoài Nam.
Giáo viên ngừng giảng bài, cả lớp xôn xao như vậy, nhịp âm thanh bên tai thay đổi, động vật bảo hộ tỉnh dậy rồi. Cậu ngồi dậy ngơ ngác quay đầu nhìn quanh, nhưng không thấy gì cả. Cậu sờ đồng hồ trên cổ tay, đưa tay lên áp vào tai nghe thời gian, còn hơn nửa tiếng nữa mới tan học, thế là lại tiếp tục kéo áo lên người nằm bò ra ngủ tiếp.
Trì Khổ cúi đầu tiếp tục giải bài tập, bị giáo viên trêu chọc như vậy nhưng cũng không để lộ nhiều biểu cảm. Chỉ là tuy thái độ thì vẫn thản nhiên như không, nhưng khóe mắt chân mày đều có vẻ dịu dàng mềm mại hơn hẳn.