Chó Dữ Lâu Năm

Chương 47



“Đào Hoài Nam lại dè dặt hôn lên mặt anh, chạm nhẹ từng cái từng cái một.”

Kể từ ngày hôm ấy, Đào Hoài Nam bắt đầu say mê nghe nhịp tim của Trì Sính.

Hễ bên ngoài trời đổ mưa Đào Hoài Nam lại nằm kề tai trước ngực Trì Sính, mái tóc mềm mượt và vành tai nhẹ nhàng đè lên ngực Trì Sính, bên tai còn lại được che kín, giống như lúc này cả thế giới chỉ còn lại tiếng nhịp tim của anh.


Âm thanh “thình thịch” trầm ổn dịu dàng và kiên định truyền từng nhịp tới tai cậu, khiến cậu mê đắm.

Ngày hôm ấy Đào Hiểu Đông quay về, Đào Hoài Nam đang ngủ thiếp đi trên người Trì Sính, vốn dĩ trước đó Trì Sính ngồi dựa vào sofa, sau này dần trượt người xuống, sắp rơi xuống đất đến nơi rồi.

“Tạo hình gì đây?” Đào Hiểu Đông vừa mở cửa ra đã bị hai cậu em dọa một vố.

Trì Sính chỉ về phía Đào Hoài Nam, nhỏ giọng nói: “Ngủ mất rồi.”

“Ngủ thì em đưa nó về phòng đi,” Đào Hiểu Đông ngạc nhiên nhìn hai cậu nhóc, “Nằm thế này không mệt à?”

“Không sao đâu ạ.” Trì Sính nói, “Tỉnh rồi lại không ngủ được nữa, ngoài trời mưa to quá.”

“Ừ, mưa to thật, còn tắc nữa, về muộn thêm chút nữa là xe chìm mất.” Đào Hiểu Đông cởi bộ đồ sũng nước trên người xuống, cầm một chiếc quần đùi mặc vào.

Đào Hiểu Đông đi tới ngồi xuống bên kia sofa, nói với Trì Sính: “Phía trường liên cấp liên hệ với anh.”

Trì Sính nhìn về phía anh, ngạc nhiên nhướng mày lên.

Đúng là phía trường liên cấp đã liên hệ với Đào Hiểu Đông thông qua phía trường trung học. Thực ra trước khi thi, các trường cấp ba đã nắm được danh sách những học sinh ưu tú từ trường cấp hai, nhất là những em đăng ký vào trường mình, họ cũng có được bảng thành tích của những đợt kiểm tra năm lớp 9. Lại thêm phía trường cấp hai không cam lòng, hạt giống trạng nguyên không lên cấp ba được, lãnh đạo nhà trường còn đặc biệt tiến cử, cố ý nhắc tới tình huống của Trì Sính nhiều lần.

Trường liên cấp liên hệ với phụ huynh học sinh với ý là, nếu Trì Sính muốn học họ có thể nhận, có thể phá lệ để Trì Sính nhập học theo hình thức nhóm tự trả phí. Điểm trúng tuyển của trường liên cấp là 580, tự trả phí cũng yêu cầu 556 điểm, phải đạt đủ điểm này mới có tư cách vào trường. Nhưng chỉ có một trường hợp ngoại lệ, Đào Hoài Nam không thể theo học cùng. Tài nguyên trường học chỉ có nhiêu đó, đã bị bão hòa rồi, nếu thêm Đào Hoài Nam vào đồng nghĩa sẽ một em học sinh sẽ bị mất suất.

“Vậy chỉ mình em có thể học, Đào Hoài Nam vẫn không học được.” Trì Sính hỏi anh, “Ý là như vậy sao?”

Đào Hiểu Đông gật đầu nói: “Là ý như vậy đấy.”

Trì Sính vừa mới mở miệng, còn chưa kịp nói gì, Đào Hoài Nam nằm trong lòng anh ngồi bật dậy, mở mắt bảo rằng: “Đi đi, anh đi đi.”

“Giả vờ ngủ à?” Đào Hiểu Đông phì cười, “Anh thấy em ngủ say lắm cơ mà, té ra là giả vờ à?”

“Em mới dậy,” Đào Hoài Nam túm lấy cánh tay Trì Sính, “Học trường liên cấp đi học trường liên cấp đi anh.”

“Học cái gì.” Trì Sính nói, “Anh rỗi hơi à? Quanh đi quẩn lại để dùng tiền?”

“Trường liên cấp tốt biết bao nhiêu,” Đào Hoài Nam chau mày, ban nãy nằm đè lên ngực Trì Sính khiến mặt bị hằn dấu, “Em sắp rầu chết đi được rồi, chỉ nghĩ tới chuyện học hành thôi là em lại rầu lòng, anh mau đi học ở trường liên cấp đi, em tới trường khiếm thị.”

Trì Sính bình tĩnh nói: “Anh không đi.”

“Không đi cái gì mà không đi,” Đào Hoài Nam đập vào tay anh hai cái, còn dùng lực nữa chứ, “Em không cần anh lo nữa, em đã lớn từng này rồi!”

“Ơ trước đó có nói thế đâu nhỉ,” Đào Hiểu Đông ngồi bên cạnh chen lời vào, “Sao giờ trở mặt rồi.”

Mấy bữa nay Đào Hoài Nam phát sầu vì chuyện Trì Sính không thể học trường liên cấp, bây giờ cuối cùng cũng thấy tia sáng le lói, cậu bảo: “Em mà biết trước anh ấy có thể làm ra chuyện này thì em đã không nói lung tung, em hối hận rồi!”

Trì Sính vẫn lắc đầu nói: “Anh không đi.”

Trước đó Đào Hoài Nam cảm thấy mình không thể xa Trì Sính được, nhưng sau chuyện Trì Sính bỏ 70 điểm thi kia, Đào Hoài Nam cảm thấy mình có thể tự lập được. chỉ cần Trì Sính có thể học hành chăm chỉ không gây sự nữa, cậu tự mình đi học ở đâu cũng được.

Đào Hiểu Đông không nói gì, anh an vị bên cạnh xem trò vui. Nhìn Đào Hoài Nam nói một tràng dài, nhưng lại bị Trì Sính lạnh lùng nhả ra hai chữ “Không đi” gạt bỏ, nhìn hai cậu bé cãi cọ thấy rất hả dạ.

“Anh đừng bướng bỉnh như vậy…” Đào Hoài Nam cứng không được, lại bắt đầu dịu giọng dỗ dành, “Thứ sáu hằng tuần anh qua đón em, thứ hai em lại đi học, một mình em vẫn lo được.”

“Không được.” Trì Sính cảm thấy hơi phiền phức, chau mày lại, vẻ mặt hết sức khó coi, “Đừng nhì nhằng với anh.”

Đào Hoài Nam cũng cuống lên, lay cánh tay anh.

Trì Sính đẩy người cậu sang một bên, đứng dậy bỏ về phòng.

Thực ra khi đó Đào Hiểu Đông đã trả lời phía nhà trường rồi. Anh vẫn hiểu tính Trì Sính, thằng bé không làm văn để không tới trường liên cấp, cố ý thi trượt, sao bây giờ có thể thay đổi chủ ý được. Hơn nữa Đào Hiểu Đông cũng đã thu vén chuyện trường học đâu ra đấy rồi, anh thành toàn cho hai đứa nhỏ, cho hai đứa học cùng nhau anh cũng bớt lo phần nào.

Nhưng anh lớn xấu bụng, không chịu nói ra, không tiết lộ cho tụi nhỏ. Để hai ông nhõi vô lo kia nếm thử trải nghiệm phải cuống quýt lo lắng, đừng chỉ biết chọc tức phụ huynh, còn mình an nhàn hưởng vui vẻ.

Tối hôm đó Đào Hoài Nam đóng cửa phòng, ôn tồn giảng giải với Trì Sính. Anh Đông chưa nói cho cậu chuyện học trường Quốc tế, trong đầu Đào Hoài Nam bây giờ chỉ mải lo nếu không tới trường liên cấp thì bọn họ chỉ có thể học trường hạng xoàng, dù sao điểm số của Trì Sính như vậy không thể thi đỗ trường tốt được.

Trì Sính bị cậu lải nhải phát bực, cuối cùng duỗi tay ra bịt miệng cậu lại.

Đào Hoài Nam bị bịt miệng cũng không tức, lè lưỡi ra liếm vào lòng bàn tay của Trì Sính.

Cảm giác vừa ẩm ướt vừa ngứa ngáy khiến Trì Sính vội vàng rụt tay về, tránh ra.

Trì Sính trở mình, đưa lưng về phía Đào Hoài Nam, chau mày nói: “Còn nói nữa thì em qua phòng anh Đông ngủ đi.”

“Có như vậy thì em cũng phải nói.” Hiếm có dịp Đào Hoài Nam bướng bỉnh với Trì Sính như vậy, “Em muốn anh học trường tốt.”

“Cứ muốn đẩy anh đi chứ gì?” Nghe giọng Trì Sính rõ ràng hơi bực bội, “Anh đã nói không cần em lo mấy chuyện này rồi mà.”

“Không phải em muốn đẩy anh đi…” Đào Hoài Nam cuống đến mức không biết nói gì, ở sau lưng sờ khuỷu tay Trì Sính, “Em không thích anh trở nên kém cỏi vì em.”

“Đào Hoài Nam,” Trì Sính ngồi dậy, lạnh lùng hỏi: “Em không chịu im lặng à?”

Mỗi lần Trì Sính nói bằng giọng điệu này thì anh đã giận thật rồi. Đào Hoài Nam không dám nói nữa, cậu không muốn khiến Trì Sính phải tức giận, mỗi lần hai người ầm ĩ giận dỗi Đào Hoài Nam đều rất buồn lòng.

“Em không nói nữa.” Đào Hoài Nam nhỏ giọng nói.

Trì Sính vén chăn lên xuống giường, Đào Hoài Nam túm lấy anh: “Anh muốn đi đâu?”

“Giờ anh không muốn nghe em nói chuyện nữa.” Trì Sính hất tay ra, “Buông anh ra.”
Mí mắt Đào Hoài Nam khe khẽ run lên, bảo rằng: “Em không nói nữa, anh ngủ đi.”

Rõ ràng Trì Sính đã giận rồi, cuối cùng vẫn bỏ đi.

Tối hôm đó Trì Sính ngủ ngoài sofa, Đào Hoài Nam nằm trên giường mình, quay mặt về phía tường, mãi mà không vào giấc. Cậu muốn dỗ dành Trì Sính, nhưng lại không biết nên nói gì.

Trì Sính làm như vậy là vì cậu, nhưng cậu hy vọng Trì Sính có thể bay cao, không muốn kéo anh sa xuống.

Đêm hôm ấy trời không mưa, không cần phải nghe tiếng mưa rơi ầm ĩ, nhưng cũng không được nghe tiếng tim đập.

Một khi Trì Sính giận thật rồi thì rất khó dỗ dành, thực ra lần này Đào Hoài Nam cũng không biết dỗ anh thế nào. Cậu thực sự hy vọng anh tới trường liên cấp, hai năm trước có một lần cậu bị bệnh lúc nửa đêm, cậu được anh Đông cõng tới khoa cấp cứu truyền nước, ở trong khoa cấp cứu đông đúc người ra người vào, trong đó có hai người được cáng cứu thương đẩy tới, nghe nói ruột chảy cả ra, trên người bị dao đâm rất nhiều, nghe nói là học sinh trường trung học gần đó.

Cho nên trong ấn tượng của Đào Hoài Nam, giữa trường tốt và trường kém có khác biệt rất lớn, mấy ngày trước đó cậu không dám nhắc đến chuyện này, bởi vì mọi chuyện thành ra như vậy rồi cũng không còn cách nào khác, chỉ biết giữ trong lòng sầu muộn một mình. Bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội, cậu muốn Trì Sính tới trường liên cấp.

Mấy hôm nay Trì Sính không buồn nhìn cậu, cả ngày không với cậu được câu nào.

Đào Hoài Nam bị thờ ơ lạnh nhạt, cũng không dám bám lấy người ta, phần lớn thời gian chỉ nghe sách hoặc sờ sách. Lúc Trì Sính học tập cậu ngồi bên cạnh, không dám nói câu nào, chỉ yên tĩnh ngồi bên anh.

Thi thoảng Đào Hoài Nam lại nhỏ giọng gọi: “Anh nhỏ.”

Trì Sính lạnh lùng trả lời “Ừ”.

“Anh nghỉ một lúc nhé?” Đào Hoài Nam đặt cốc nước dưa hấu vào trong tay anh, “Anh uống đi, ngọt lắm đấy.”

“Để xuống đi.” Trì Sính không ngẩng đầu lên, chỉ hờ hững đáp.

Thế là Đào Hoài Nam lại quay về ghế ngồi, từ từ dựa vào người Trì Sính, khoảng cách giữa cánh tay dần được thu gọn lại.

Nhưng Trì Sính vẫn không chịu để ý tới cậu, anh dịch ra ngoài, không ngồi sát rạt với cậu nữa.

Đào Hoài Nam bĩu môi, không dám nghịch ngợm nữa.

Đã rất lâu rồi hai người không giận dỗi nhau, dạo này số lần Trì Sính bực mình rất ít, anh ôn hòa hơn trước nhiều, Đào Hoài Nam cũng không chọc giận anh.

Lúc đó ngày nào hai anh em cũng thân thiết ở bên nhau, Đào Hoài Nam vẫn thích bịt tai nghe tiếng tim anh đập từng nhịp kiên định, nghe mà trái tim trong lồng ngực cũng đập thình thịch theo, trái tim ấm áp hạnh phúc căng đầy.

Đã một thời gian dài không bị lạnh nhạt như vậy, lúc này vừa bị bỏ rơi đã cảm thấy hết sức khó chịu.

Trông mãi mới có một cơn mưa, bên ngoài vừa đổ mưa, Đào Hoài Nam liền sờ đi tìm Trì Sính.

Trì Sính đang tra tài liệu trên máy tính, Đào Hoài Nam đi tới sau lưng anh, nhẹ nhàng vòng tay ôm cổ anh.

Trì Sính không nghe thấy tiếng mưa rơi rả rích, kéo cánh tay cậu, tách hai người ra.

Đào Hoài Nam gập ngón tay lại khẽ dụi mũi, lặng lẽ đứng sau lưng anh.

Thi thoảng Trì Sính lại gõ phím lách cách, bấm chuột tạch tạch, không chú ý bên ngoài trời đổ mưa. Mãi đến khi bên ngoài có tiếng sấm vang lên, anh mới cảm thấy Đào Hoài Nam ở sau lưng đang bấu chặt lấy thành ghế.

Bấy giờ Trì Sính mới quay đầu nhìn về phía cửa sổ, không biết mưa lớn như vậy từ khi nào. Đào Hoài Nam vừa mới giật mình, lúc này còn chưa hoàn hồn lại, không biết bao giờ lại nổ sấm, cậu chớp mắt bối rối, mím chặt môi không dám phát ra thành tiếng.

“Qua đây.” Trì Sính chau mày, nắm lấy tay Đào Hoài Nam kéo cậu lại gần, “Mưa mà không biết đường nói?”

“Em còn chưa kịp nói anh đã đẩy em ra rồi.” Đào Hoài Nam đứng bên cạnh, nói chuyện rất dè dặt, trông rõ là đáng thương, “…Anh đừng giận nữa nhé?”

Trì Sính kéo cậu về phía bên cạnh mình, Đào Hoài Nam thuận thế bị anh kéo ngồi xuống, ngồi lên đùi anh, hai tay ôm lấy cổ anh.

Trì Sính dùng một tay xoa đầu cậu không tính là quá dịu dàng, ở bên trên một chút hỏi: “Giật mình à?”

Trẻ con không dỗ thì không sao, vừa dỗ đã tủi thân gấp bội.

Viền mắt Đào Hoài Nam đỏ ửng ên, thoạt đầu dựa vào ngực Trì Sính nghe tiếng tim đập, sau đó ngồi dậy khẽ hôn lên cằm anh.

Trì Sính vẫn đang xoa đầu cậu, anh nói: “Vuốt lông rồi không sợ nữa.”

Đào Hoài Nam hôn nhẹ lên cằm anh, Trì Sính cũng không tránh. Đào Hoài Nam lại dè dặt hôn lên mặt anh, chạm nhẹ từng cái từng cái một.

Trì Sính nói cậu: “Như con cún vậy.”

“Vốn là cún con mà.” Đào Hoài Nam nhỏ giọng nói.

Trì Sính không nói gì thêm, Đào Hoài Nam dựa mặt lên vai anh, thi thoảng lại ngước mặt hôn lên cằm Trì Sính một cái. Một tay Trì Sính tùy ý đặt lên người cậu, tay kia tiếp tục di chuột, thi thoảng lại gõ bàn phím, bàn phím gõ lạch cạch, Trì Sính tra rất nhiều tư liệu học tập.

Lúc Đào Hoài Nam hôn lên môi Trì Sính, Trì Sính vừa nhìn màn hình sử dụng chuột vừa hôn cậu.

Cánh môi mềm mại chạm vào nhau, Đào Hoài Nam vừa tủi thân vừa rầu rĩ ngồi trên người Trì Sính hôn môi anh.