Nhiều lúc Đào Hoài Nam giống như một chú mèo con làm nũng bám người, thi thoảng thì rõ ràng chỉ là một chú cáo con bụng đầy mưu mô mà thôi.
Lúc cậu hôn Trì Sính cũng không hề tránh né, thậm chí còn hôn lại cậu.
Cậu bé mù rõ là càn quấy, ôm chặt cổ rồi đưa đôi môi mình tới, chạm môi rồi cũng không vội rời đi, đôi môi mềm mại chạm trong vòng mấy giây. Trì Sính bị cậu bám lấy không nhìn thấy màn hình, cuối cùng phì cười.
“Phiền thế nhỉ?” Trì Sính ngửa cổ ra đằng sau, buông mắt nhìn về phía cậu, trong giọng điệu ghét bỏ còn vương chút ý cười.
Đối với Đào Hoài Nam mà nói, Trì Sính vừa nói vừa cười như vậy vẫn còn rất mới mẻ, bởi vì rất hiếm khi anh như vậy. Bấy giờ trái tim Đào Hoài Nam nhún nhảy thình thịch, cũng không trả lời, chỉ nghiêng đầu muốn hôn tiếp.
“Ngồi dậy,” Cuối cùng Trì Sính vẫn phải ngửa cổ ra sau để tránh cậu, “Đừng làm phiền.”
Miệng thì nói vậy, nhưng lúc Đào Hoài Nam hôn Trì Sính cũng đáp lại. Cả người Đào Hoài Nam thư thái, không còn tủi thân nữa, dẫu cho ngoài trời mưa xối xả thi thoảng còn lẫn tiếng sấm rền vang trên trời, nhưng lúc này cậu ngồi trọn trong lòng Trì Sính rồi không còn sợ hãi nữa, bên anh là nơi an toàn nhất.
Đào Hoài Nam hôn chán chê rồi, ôm cổ Trì Sính rồi tựa vào vai anh, yên tĩnh nằm ngả trong lòng anh, không còn náo loạn nữa.
Trì Sính nâng mông Đào Hoài Nam dịch cậu ra đằng sau, không cho cậu dựa vào gần như vậy nữa. Sau đó trượt ghế về phía trước, tiếp tục vừa ôm yêu tinh bám người vừa in tài liệu ra.
“Em thích anh lắm ấy.” Đào Hoài Nam nhỏ giọng thủ thỉ.
“Thế sao muốn đẩy anh đi?” Trì Sính nhìn màn hình thuận miệng hỏi cậu.
“Không phải đẩy anh đi, sao em có thể đẩy anh đi được,” Đào Hoài Nam nhắm mắt nói, “Em là cún con của anh mà, anh có đi đến đâu thì em vẫn đợi anh.”
“Em chỉ khéo miệng thôi.” Trì Sính cười khẩy, nói cậu, “Chỉ khéo miệng dỗ anh và anh Đông.”
“Đấy là tại các anh cũng thích em.” Đào Hoài Nam nhỏ giọng nói, “Thích em nên mới chịu nghe em dỗ.”
Trì Sính không nói gì, đặt tay trái lên lưng cậu rồi xoa nhè nhẹ.
Đợi đến khi Đào Hoài Nam yên lặng không nói gì nữa, Trì Sính mới nhỏ giọng nói với cậu: “Không cần em phải hiểu chuyện, cứ tiếp tục làm yêu tinh phiền phức là được rồi.”
Kể từ ngày hôm ấy Đào Hoài Nam lại thích chạm môi, đây đúng là thứ khiến người ta sinh nghiện. Nhưng không phải lúc nào Trì Sính cũng để cho cậu hôn, có lúc trước khi đi ngủ Đào Hoài Nam mò tới muốn hôn nhưng Trì Sính không cho.
Dù sao Đào Hoài Nam cũng không bám người, anh cho thì hôn, không cho thì thôi.
Từ đó Đào Hoài Nam không dám nhắc tới chuyện trường phổ thông liên cấp với Trì Sính nữa, lần trước nhắc tới Trì Sính giận cậu mấy ngày liền, Đào Hoài Nam rất sợ anh giận. Anh mà giận lên thì ở một số mặt còn đáng sợ hơn anh Đông nhiều, dù sao anh Đông dễ dỗ, Trì Sính thì siêu khó dỗ luôn.
Anh Đông không biết chuyện hai em nhỏ giận dỗi nhau vì chuyện trường học, nếu anh mà biết có lẽ còn đợi thêm mấy hôm nữa rồi mới nói, ông anh này chẳng đứng đắn một chút nào cả, mình bị chọc tức thì cũng phải để hai em nhỏ cãi cọ mới thấy hả dạ.
Đến khi tâm trạng Đào Hiểu Đông tốt lên rồi thông báo với hai cậu em anh đã thu xếp chuyện ở trường học xong, mùng 1 tháng 9 sẽ đi báo danh, Đào Hoài Nam trầm trồ “ồ” lên một tiếng, sau đó hỏi: “Có phải trường tốt không anh?”
“Tốt đâu ra” Đào Hiểu Đông nói, “Xoàng xĩnh lắm.”
“Ơ…” Đào Hoài Nam chớp chớp mắt, nhìn về phía Trì Sính, muốn nói nhưng lại không dám nói.
Đào Hiểu Đông cầm nĩa xiên miếng dưa hấu, nghe thấy một lúc sau Đào Hoài Nam lí nhí nói với Trì Sính: “Hay là anh tới trường liên cấp đi thì hơn…”
Trì Sính lên tiếng cảnh cáo cậu.
Đào Hoài Nam ngậm miệng lại, Đào Hiểu Đông ngồi bên cạnh còn nói mát:” Giờ biết trường liên cấp tốt rồi à?”
“Em vẫn luôn biết mà!” Đào Hoài Nam rứt vải ghế sofa, đau đầu nói: “Có Khổ ca không biết thôi.”
“Có biết hay không cũng vô dụng, dù sao cũng không đi được.” Đào Hiểu Đông lại ăn một miếng dưa hấu nữa, “Chuẩn bị một chút, mấy hôm nữa tới trường xoàng học.”
Đào Hoài Nam lại rứt rứt sofa.
“Em xin lỗi, anh à.” Trì Sính không giống như Đào Hoài Nam không hay biết gì, anh nhìn Đào Hiểu Đông nói, “Em gây thêm phiền phức cho anh rồi.”
“Anh không cần em phải xin lỗi.” Đào Hiểu Đông còn muốn dỗi thêm một thời gian, anh vẫn nghiêm mặt không cười, nói với Trì Sính: “Đừng để ý mấy chuyện không đâu nữa, lúc em gây chuyện nghĩ cái gì, học hành tốt cho anh là được rồi, đừng có uổng học phí của anh.”
“Học phí bao nhiêu vậy?” Đào Hoài Nam thăm dò hỏi.
Đào Hiểu Đông nói con số ra, Đào Hoài Nam cả kinh, buột miệng thốt lên: “Ôi má ơi!”
Đào Hiểu Đông bị cậu chọc cười, Đào Hoài Nam không thể tin: “Sao mà đắt như vậy?”
“Em đừng chọc anh nữa, hai mắt tròn như hòn bi ve.” Đào Hiểu Đông búng trán cậu, “Không đắt.”
“Không đắt?” Đào Hoài Nam ngạc nhiên nhìn Đào Hiểu Đông, “Anh có tiền rồi nên ảo tưởng à?”
Thực ra Đào Hoài Nam vẫn không hề biết bây giờ anh cậu có bao nhiêu tiền, Đào Hiểu Đông không mang chuyện công việc về nhà kể, cũng không nói với hai em những chuyện này. Trong ấn tượng của Đào Hoài Nam, anh Đông kiếm tiền nuôi hai cậu rất vất vả, có lẽ nhà họ chỉ là một gia đình thường thường bậc trung, bình thường hai cậu cũng không tiêu xài lung tung, tuy rằng anh Đông sắm sửa cho hai anh em họ rất nhiều, nhưng hai anh em cũng không dám lãng phí.
Đào Hoài Nam cũng không hề biết việc năm nào anh Đông cũng vung cả mấy trăm vạn ra từ thiện cho bệnh viện, cậu chỉ biết anh đi làm những chuyện rất ý nghĩa, nhưng không biết chuyện ý nghĩa lại tốn nhiều tiền bạc như vậy.
Sau khi nghe tới chuyện học phí, Đào Hoài Nam nghèn nghẹn trong lòng, dù sau đó biết được học ở một ngôi trường rất tốt cũng không dám thở phào.
“Sao nhà ta lại có đứa ki bo như vậy chứ.” Đào Hiểu Đông phì cười nói, “Em buồn cười thế nhỉ!”
“Bây giờ em cảm thấy học ở trường phổ thông cũng được.” Đào Hoài Nam nhớ lại vụ học sinh cấp ba bị đánh lòi ruột phải nhập viện, lại cân nhắc tới học phí cho hai người, “Có thể cân nhắc một chút.”
“Biến đi,” Đào Hiểu Đông vò đầu cậu rối tung lên, an ủi, “Đừng tính nữa, anh em một tháng là kiếm lại được.”
Đào Hoài Nam lại ngạc nhiên: “Hả?”
Chuyện này thực sự vượt trên cả nhận thức của cậu, cậu chớp chớp mắt, hỏi anh Đông: “Bây giờ một tháng anh có thể kiếm được chừng ấy rồi?”
Đào Hiểu Đông lại cười nắc nẻ một lúc, em trai anh đúng là rất đáng yêu.
“Anh trai em chăm chỉ một chút còn không đủ mà kiếm.” Đào Hiểu Đông đứng dậy đi tắm, trước khi đi lại vò đầu cậu rối tung lên, “Đừng để ý chuyện học phí kia nữa, bây giờ em cũng là nhà giàu đời thứ hai… à không, nhà giàu đời thứ nhất.”
(Nhà giàu đời thứ hai: Gốc là “phú nhị đại”, dùng để chỉ đến thế hệ con cái của giới nhà giàu mới nổi, nhưng anh Đông và bé Nam cùng một thế hệ nên anh Đông sửa thành đời thứ nhất.)
Đào Hoài Nam ngồi bần thần một lúc lâu để tiêu hóa, vẫn cảm thấy thật khó tin, đến khi Đào Hiểu Đông đi ra, cậu mới nói: “Em thấy anh chém gió thì có.”
Đào Hiểu Đông vừa cười vừa lau tóc, đã chín giờ rồi mà Đào Hoài Nam còn chưa quay về đi ngủ, anh cất cao giọng gọi: “Khổ ca, đưa em trai em về phòng ngủ đi! Đừng ở đây lên cơn với anh.”
“Em ra đây.” Trì Sính cầm đồ ngủ muốn đi tắm, anh đi tới kéo cánh tay Đào Hoài Nam, dẫn cậu vào tắm rửa.
Thế là Đào Hoài Nam từ lo nghĩ chuyện học phí lại chuyển thành nghĩ xem Đào Hiểu Đông kiếm được nhiều tiền như vậy từ khi nào, có phải anh nói khoác để an ủi cậu không.
Trong lòng hết sức sầu muộn.
Mấy ngày trước khi nhập học, Trì Sính không để cậu nghĩ lung tung nữa, mỗi ngày đều dành thời gian để phụ đạo cậu học. Cường độ học ở cấp ba nặng hơn cấp hai nhiều, đối với Đào Hoài Nam mà nói lại càng vất vả hơn, rất nhiều thứ cậu phải tốn nhiều thời gian để tiếp thu hơn người khác, hao sức hơn rất nhiều.
Dù rằng Đào Hoài Nam không có thành tích thi vào mười, nhưng cậu học bao nhiêu năm như vậy cũng không phải học lấy lệ, Trì Sính đặt yêu cầu rất cao với cậu, thực ra thành tích của Đào Hoài Nam không tệ.
Bây giờ người mù cũng có thể thi đại học, Đào Hiểu Đông không yêu cầu em trai mình phải có thành tích thật cao, cứ vui vẻ lớn lên người là được. Nhưng Trì Sính thì khác, Trì Sính quản Đào Hoài Nam rất nghiêm khắc, mặt nào cũng quản chặt. Ba năm học cấp hai, chỉ cần thành tích của Đào Hoài Nam sa sút một chút là Trì Sính sẽ nhắc nhở cậu, về khoản học tập Đào Hoài Nam cũng không hề lười biếng, duy trì thành tích đều đều không cao không thấp.
Mãi đến ngày khai giảng, Đào Hoài Nam được Trì Sính dắt tay đi báo danh, tới trường học vẫn còn vừa đi vừa suy nghĩ, vì sao trường này lại đắt như vậy.
Mỗi khi ra ngoài Đào Hoài Nam lại khoác lên mình dáng vẻ đạm mạc kiệm lời, trông có chút lạnh lùng. Đây là lớp bảo vệ nhiều năm mà em bé mù tự chuẩn bị cho bản thân, dường như ngoài mặt tỏ vẻ lạnh lùng thì những lời nghị luận bàn tán của người khác về cậu cũng nhỏ đi một chút, giống như một cậu bé mù lạc quan cởi mở thì buồn cười hơn một cậu bé mù lạnh lùng không nói.
Môi trường học rất tốt, nhưng đối với Đào Hoài Nam mà nói thì không có gì khác biệt, dù sao cậu cũng không nhìn thấy được gì.
Lớp 10 học ở tầng hai, có thể đi thang bộ hoặc thang máy. Trì Sính đưa cậu leo cầu thang bộ, Đào Hoài Nam tự nhẩm số bậc thang trong lòng.
Có người ở sau lưng vỗ đầu cậu, Đào Hoài Nam khẽ chau mày lại, nghe thấy đối phương hỏi: “Hai cậu cũng tới đây học à?”
Đào Hoài Nam ngạc nhiên mỉm cười: “Thạch Khải?”
“Ừ,” Đối phương cũng cười, “Duyên phận này chưa dứt được.”
“Thế Kỳ Kỳ đâu?” Đào Hoài Nam hỏi cậu ta, “Bạn ấy có tới không?”
“Nó thì không,” Thạch Khải nhai kẹo cao su, thổi bong bóng, “Trường này xa nhà nó quá, mỗi ngày vừa đi vừa về tốn hơn một tiếng, bố nó không chịu nổi.”
“Vậy là hai người không ngồi cùng bàn được nữa rồi.” Ba người cùng nhau lên tầng, Đào Hoài Nam tiếp tục nói chuyện.
Thạch Khải chính là bạn nam ngồi bàn dưới hồi lớp 7, cái cậu cao kều năm đó tên là Thạch Khải, cậu thấp hơn một chút tên là Châu Kỳ. Ban đầu mối quan hệ giữa Đào Hoài Nam và hai người họ không được tốt, sau đó Đào Hoài Nam bị bắt nạt ở nhà vệ sinh Thạch Khải đã ra mặt nói giúp cậu, kể từ đó mối quan hệ giữa hai bên tốt hơn nhiều. Đến năm lớp 9 thì thì mối quan hệ không tồi, thỉnh thoảng Trì Sính còn chơi bóng rổ với họ, Đào Hoài Nam ngồi ngoài nghe.
Tới cửa lớp 10A3, Thạch Khải không có ý định đi, Đào Hoài Nam nghe thấy cậu ta theo vào cùng, nhỏ giọng hỏi: “Cậu cũng học lớp này à?”
“Ừ,” Thạch Khải lại thổi bong bóng.
Thế là Đào Hoài Nam cười nói: “Vậy đúng là duyên phận không dứt thật.”
Bởi vì gặp được người quen, cho nên Đào Hoài Nam cũng không còn giữ lớp vỏ lạnh lùng được, bị phá hỏng giữa chừng. Nhưng cậu cũng chỉ nói chuyện với Trì Sính và Thạch Khải, không tò mò về chuyện của những người khác, cậu buông mắt, lúc nói chuyện với ai thì “nhìn” về phía người đó, nhìn từ bên ngoài không có gì khác thường cả.
Chủ nhiệm lớp là một thầy giáo trẻ tuổi, dạy môn Toán, nghe có vẻ rất nghiêm khắc. Thầy lập ra cho họ rất nhiều quy tắc đáng sợ, cả lớp không dám ho he tiếng nào. Thầy không cố ý nhắc với lớp chuyện Đào Hoài Nam là một người mù, cũng không hề nhấn mạnh. Điều này giúp Đào Hoài Nam nhẹ nhõm hơn phần nào, dù sao nhắc tới cậu trước mặt nhiều người khiến tất cả mọi người đổ dồn ánh nhìn về phía cậu, điều này khiến cậu không được tự nhiên.
Ngày đầu khai giảng họp lớp hai tiếng. Giáo viên các bộ môn cũng có mặt, nghe lai lịch đều rất giỏi giang, tất cả đều là tiến sĩ.
Mỗi khi tới hoàn cảnh mới Đào Hoài Nam đều cần một thời gian để thích ứng, cậu nghe giọng các giáo viên một lượt, ngoài giọng của giáo viên tiếng Anh hết sức đặc biệt ra, cậu không nhớ được giọng của ai cả.
Buổi họp lớp kết thúc, Đào Hoài Nam cảm thấy đầu óc trướng căng.
“Không nhớ hết được.” Đào Hoài Nam nhỏ giọng nói.
Thạch Khải vẫn ngồi bàn sau hai người họ, Đào Hoài Nam nghiêng đầu nói với cậu ta: “Ban nãy chủ nhiệm lớp nói hút thuốc sẽ ghi lỗi, cậu chú ý đấy.”
“Tớ không hút nữa rồi.” Thạch Khải lại lấy kẹo cao su bỏ vào miệng, “Không thấy tớ nhai nãy giờ hay sao, suýt chút nữa bị bố đánh gãy chân.”
“Thật á?” Đào Hoài Nam chớp mắt, “Cậu bị bố phát hiện à?”
“Thật,” Bấy giờ Thạch Khải nhớ lại trận lôi đình lúc ấy mà vẫn còn run lên bần bật, “Giáo viên bắt nên mới đỡ, chứ để bố tớ bắt được chắc tớ tàn phế thật luôn.”
Đào Hoài Nam nói: “Thì hút thuốc cũng có tốt đâu.”
Lớp học mới toanh, học sinh từ khắp các nơi đổ về, rất ít người trước kia học cùng một lớp giống như ba người họ. Bởi vì ngày đầu bỡ ngỡ còn chưa quen lẫn nhau nên mọi người vẫn chưa mở lòng, chỉ có nhóm ba người các cậu cứ rủ rỉ không thôi. Mà nói đúng hơn thì chỉ có Đào Hoài Nam nói chuyện cùng Thạch Khải, phần lớn thời gian Trì Sính không nói gì, thi thoảng mới nói một câu.
Bên cạnh có Trì Sính, còn có một người bạn rất thân, điều này giúp Đào Hoài Nam ở một môi trường mới không quá căng thẳng, tự nhiên hơn rất nhiều.
Lớp 10 không phải học tự học buổi tối, năm giờ chiều đã tan học. Trường mới cách nhà một khoảng, mấy ngày đầu đều là anh Đông lái xe đưa đón.
Sau đó anh Đông thuê lái xe, chỉ cần phụ trách sáng đưa các cậu đi, buổi lại đón tan học về, bác tài là một bác trai đã về hưu ở gần nhà họ. Bác rất thích nói chuyện, con người cũng không tồi, lúc đón tan học thường mang bánh ngọt vợ bác làm cho hai cậu bé.
Tụi trẻ con tuổi mới lớn rất dễ kết thân, chẳng mấy chốc đã lập một nhóm trò chuyện nhỏ, ở lớp học không thể nói chuyện thoải mái, nhưng trong nhóm chat thì khác. Đào Hoài Nam phải tắt thông báo tin nhắn đi, nếu không hết giờ học điện thoại sẽ rung mãi không thôi.
Tuổi dậy thì đúng là độ tuổi thích thể hiện nhất, mới nhập học chưa đầy một tháng trong lớp đã có ba đôi rồi. Mấy bạn nam đẹp trai và bạn nữ xinh gái ở trong nhóm chat bị mọi người trêu đùa, Đào Hoài Nam còn chưa phân biệt được giọng nói của ai với ai, thế mà các bạn ấy đã yêu nhau rồi.
Hào quang học sinh ưu tú ở cấp ba không còn sáng chói như cấp hai, hơn nữa cậu và Trì Sính đều là học sinh tự trả phí, Trì Sính không còn là tâm điểm của mọi sự chú ý giống như cấp hai. Trong lớp chia làm hai nhóm, nhóm trả phí nhập học và nhóm miễn học phí thi đỗ, ai chơi đằng nấy. Trì Sính tạm thời bị phân vào nhóm trả phí, cán bộ học tập và các bộ môn học được chọn từ nhóm còn lại. Mấy bạn học sinh giỏi ngày nào cũng vùi đầu vào học, người nào cũng thi thố nỗ lực, sau lưng là mấy học sinh trả phí nhăn nhở chơi đùa.
Không biết ai lại lập một nhóm nữa, kéo tụi nam sinh bên nhóm trả phí vào, có tổng cộng hơn mười bạn.
Nhập học một thời gian mọi người đều biết Đào Hoài Nam là người mù, nhưng so ra cấp 3 trưởng thành hơn so với cấp 2 rất nhiều, không ai cảm thấy cậu lạc loài, cũng không ai quá tò mò về cậu, ngược lại khi đi đường mọi người còn chủ động chăm sóc cậu, nhường đường cho cậu đi chẳng hạn.
Nam sinh tầm tuổi này nói trẻ trâu thì trẻ trâu, nhưng dần dà cũng bắt đầu có dáng vẻ mà nam sinh nên có, không còn cảm thấy bắt nạt kẻ yếu thì thú vị, ngược lại càng ôn hòa và bao dung với nhóm người yếu thế hơn.
Đào Hoài Nam rất thích môi trường mới này, còn chơi rất vui vẻ với các bạn học mới.
Khổ nỗi nhóm chat rất ồn ào, mấy cậu trai tuổi mới lớn nói chuyện không có giới hạn, cả ngày không nói được mấy câu đứng đắn, cứ như không chêm vào mấy câu “người lớn” thì không bõ công nói chuyện.
Điện thoại của Đào Hoài Nam đổ chuông, có người trong nhóm chat gọi cậu.
Trì Sính đang ở phòng bếp rang cơm, Đào Hoài Nam tự đi lấy tai nghe. Bạn nam trong nhóm vốn nhắn tin rồi tag cậu, sau đó có người nhắc nhở mới gửi tin nhắn thoại.
Thế là lại nhắn: “Đào Hoài Nam xem phim chưa?”
Đào Hoài Nam đọc “Chấm than chấm than” vào điện thoại.
Đào Hoài Nam: !!
Không biết ai lại nhắn: “Ơ Đào Hoài Nam còn nhắn ký hiệu được, tớ tưởng Đào Hoài Nam chỉ có thể gửi tin nhắn thoại thôi chứ.”
Thạch Khải: “Cái gì cậu ấy cũng gửi được hết, gửi được meme luôn, ông ếch thế, điện thoại bây giờ nghe lệnh được.”
Bạn nam tag tên cậu ban nãy rất nhiều chuyện, cũng là bạn đầu tiên trong lớp yêu đương, lúc này lại hỏi Đào Hoài Nam: “Hoài Nam nghe bao giờ chưa? Chỗ anh Nam đây có nhiều tư liệu lắm, anh tìm cho cậu mấy cái dễ nghe nhé?”
(Tên Nam trong tên Đào Hoài Nam chỉ phía Nam, còn tên Nam của bạn kia là tên một loài cây – Trinh Nam, đây là loài cây đặc hữu ở Trung Quốc, chủ yếu phân bổ ở Tứ Xuyên, Hồ Bắc)
Đào Hoài Nam không trả lời, những lúc mấy bạn nam trong lớp “tám” về chủ đề người nhớn cậu đều không tham gia, cậu không dám, Trì Sính không cho cậu. Đào Hoài Nam giả vờ không có mặt, không trả lời chỉ lặng lẽ nghe.
Có một bạn nói: “ m thanh kia giả quá, ai thèm nghe chứ, bình thường tôi toàn tắt loa.”
Có người trả lời: “Hừ, ông làm vậy là sợ người khác nghe thấy, buổi tối vừa trùm chăn vừa bắt con sóc bỏ vào lọ chứ gì?”
Lại có bạn nói: “Chứ còn gì, nhìn xong ra hết chăn, còn phải lén đổi chăn.”
Các cậu ấy nói chuyện không biết giới hạn, mấy cậu ấm này cái gì cũng nói được, em bé ngây thơ trong sáng như Đào Hoài Nam nghe vào cảm thấy nóng tai.
Không biết ai gửi video vào trong nhóm, điện thoại vừa mở mấy giây Đào Hoài Nam đã luống cuống tắt đi, đúng lúc này Trì Sính đi ra, hỏi cậu: “Em làm gì vậy?”
Đào Hoài Nam nghe phải ô ngôn uế ngữ là chột dạ mặt đỏ như trái gấc ngay, Trì Sính đột nhiên lên tiếng khiến cậu giật bắn mình, lúc kéo tai nghe xuống những âm thanh nhỏ xíu vọng ra.
Trì Sính chau mày, hỏi cậu: “Nghe cái gì vậy.”
Đào Hoài Nam vội vàng tắt điện thoại, đẩy về phía trước: “Không không không phải em làm.”
Trì Sính cầm điện thoại của cậu lên nhìn, Đào Hoài Nam nói: “Em không nghe lung tung…”
Trong nhóm vẫn còn đang gửi mấy thứ này, các nam sinh chia sẻ không chút giấu giếm. Giữa anh em với nhau không có bí mật gì cả, thứ gì cũng phải san sẻ cho nhau.
Trì Sính xoa đầu Đào Hoài Nam, anh bảo: “Ăn cơm đi.”
Bấy giờ Đào Hoài Nam mới thở phào một hơi, không biết vì sao mà cậu lại chột dạ như vậy. Thực ra kể cả nếu cậu nghe mấy thứ người lớn, Trì Sính biết cùng lắm chỉ không cho cậu nghe, cũng không làm gì, nhưng Đào Hoài Nam lại rất sợ anh.
“Dọa em một vố..” Đào Hoài Nam sờ bát, Trì Sính gắp thức ăn vào bát cậu, trước khi đưa vào miệng Đào Hoài Nam cắn một miếng nhỏ, phát hiện ra là rau xanh, chun mũi ăn, sau đó đẩy bát về phía Trì Sính, bảo rằng, “Không muốn ăn.”
Trước giờ về mặt này Trì Sính vẫn rất chiều cậu, không ăn thì không ăn, anh gắp hết chỗ rau vào bát mình.
“Mấy đứa nó ngày nào cũng nói ba cái chuyện này,” Lúc Trì Sính đẩy bát về phía trước Đào Hoài Nam thuận thế sờ mu bàn tay anh, “Mấy bạn ấy chơi dơ ghê.”
“Ừ, đừng hùa theo tụi nó.” Trì Sính nói.
“Vâng ạ.” Đào Hoài Nam gật đầu, ngoan ngoãn ăn thức ăn.
Bình thường Đào Hoài Nam đã hứa là sẽ làm được, cậu vẫn rất nghe lời, không cần phải lo lắng.
Nhưng vẫn không đỡ nổi cái nhóm suốt ngày tag cậu vào, nam sinh cấp ba cứ phải chia sẻ tình yêu, làm gì cũng muốn kéo Đào Hoài Nam yếu thế nhất vào nhóm, bản thân xem phim là được rồi, còn gọi Đào Hoài Nam theo.
Anh Nam Dior: “Hoài Nam à, xem cái này đi, nghe cái này hay lắm.”
(Trong ngôn ngữ mạng Trung Quốc, từ Dior hay dùng để ám chỉ từ Điểu (屌 – diao); thoát ý là ngầu, bá đạo, mạnh mẽ)
Đào Hoài Nam: “Đừng gọi tớ nữa, các cậu cứ thưởng thức đi, đừng kéo tớ theo cùng, cảm ơn!”
Anh Nam Dior: “Bảo cậu nghe thì cứ nghe đi! Anh nhỏ của cậu có nhà không, gọi cậu ấy đi!”
Đào Hoài Nam: “Anh ấy đi tắm rồi, còn gọi nữa là tớ thoát nhóm đấy!”
Lúc này trong nhóm rất yên tĩnh, ngoài anh Nam ra chỉ có Đào Hoài Nam online, những người khác đều yên tĩnh, thể như không tồn tại, cũng không biết chia sẻ video xong thì làm gì.
Anh Nam tiếp tục gửi một tin nhắn tới, Đào Hoài Nam để phát video tự động, cậu còn chưa kịp tắt giao diện âm thanh đã vang lên.
Sao em bé trong sáng có thể chịu được cái này, vừa nghe vài giây mặt đã đỏ tới mang tai, nhưng cuối cùng vẫn rất tò mò, núp trong chăn không vội tắt máy ngay.
Nào giờ cậu chưa từng nghe trực tiếp như vậy, lúc nghe sách đến mấy tình tiết người lớn cậu đã ngượng chín mặt rồi, huống hồ là thể loại này.
Những âm thanh này với cậu mà nói có lực tấn công quá mạnh, những tiếng ma sát và thở dốc nặng nhọc chắp cánh cho trí tưởng tượng của cậu bay cao bay xa.
Bởi vì trước giờ không nhìn thấy, cho nên tưởng tượng của cậu còn khoa trương hơn sách giáo khoa nhiều.
Lúc Trì Sính tắm rửa đi ra thấy Đào Hoài Nam đang đeo tai nghe nằm trong chăn, vùi mặt vào trong cánh tay, hơi thở trở nên khó nhọc.
Trì Sính đoán lại có người rủ rê cậu nghe gì rồi, bèn đi tới xốc chăn lên, Đào Hoài Nam giật bắn mình.
Thực ra lúc này video trong điện thoại đã tắt rồi, chỉ là âm thanh ban nãy vẫn còn để lại dư chấn, lúc này gương mặt vẫn còn nóng ran.
Cậu cũng không dối Trì Sính, bọn họ đều không thích nói dối, Đào Hoài Nam ngồi dậy ôm lấy Trì Sính, bảo rằng: “Mới nghe hai phút.”
Trì Sính bị cậu ôm đứng bên giường, không nói gì.
“Em hơi khó chịu…” Trên người Đào Hoài Nam có phản ứng khiến người ta e thẹn, chỉ đơn thuần do âm thanh mập mờ và trí tưởng tượng phong phú dẫn tới.
Trì Sính: “Đáng đời em.”
Đào Hoài Nam cảm thấy anh hơi hung dữ, muốn buông anh ra nhưng lại không nỡ, thế là bĩu môi, cuối cùng vẫn buông tay.
Trì Sính hỏi cậu: “Nghe cái gì?”
Đào Hoài Nam lầu bầu nói: “Thì cái đó…”
“Nam nữ à?” Trì Sính cúi đầu nhìn cậu.
Đào Hoài Nam nhỏ giọng đáp “Vâng”: “Em chỉ nghe một đoạn nhỏ thôi.”
Trì Sính nhướng mày lên, thoạt đầu không nói gì, một lúc sau lại hỏi: “Có thích không?”
“Không thích!” Đào Hoài Nam không hiểu vì sao anh lại hỏi câu này, bản năng cầu sinh mạnh mẽ đưa ra phản xạ có điều kiện, “Cái này thì có gì mà thích chứ!”
Trì Sính lại xoa gáy cậu, khẽ “ừ” một tiếng.
Đào Hoài Nam nhạy cảm nhận ra dường như giọng Trì Sính không được vui, cậu ngẩng đầu lên nhỏ giọng thề non hẹn biển: “Em sẽ không nghe lung tung nữa, lần này em không nghe lời, anh đừng giận.”
Trì Sính chỉ “ừ” một tiếng, nói rằng: “Không sao đâu.”