Chó Dữ Lâu Năm

Chương 49



“Vào nhà vệ sinh tự giải quyết không? Xối nước tắm đi.”

Đào Hoài Nam bị một video làm cho cơ thể khó chịu, cậu bé càng đơn thuần lại càng không chịu được kích thích.


Trì Sính hỏi cậu: “Vào nhà vệ sinh tự giải quyết không? Xối nước tắm đi.”

Đào Hoài Nam vội vàng lắc đầu.

“Vậy chịu đựng đi, một lát nữa sẽ đỡ thôi.” Trì Sính nói.

Đào Hoài Nam gật đầu: “Em biết rồi.”

“Thế có nghe nữa không?” Trì Sính cúi đầu nhìn cậu.

“Thôi khỏi,” Đào Hoài Nam vẫn cảm thấy bản thân hết sức vô tội, lại bắt đầu tổng xỉ vả mấy bạn nam không đứng đắn trong lớp kia, “Tụi nó phiền chết đi được, ngày nào cũng tơ tưởng ba cái chuyện này.”

Vừa dứt lời, điện thoại của Đào Hoài Nam lại rung lên, có lẽ lại có người trong nhóm tag cậu vào. Trì Sính để cậu tự lo một mình, anh xoay người đi học bài.

Quả nhiên lại là mấy cậu choai choai trong nhóm kia, ban nãy thì thi nhau yên lặng, bây giờ lại thi nhau trồi lên.

“Sao Hoài Nam không ho he tiếng nào thế? Đi làm gì vậy? [/Cười xấu xa] [/Cười xấu xa]”

“Có khi cũng đi làm cái kia rồi.”

“Phắn đi, mấy người thi nhau dạy hư em bé ngoan hiền.”

Đào Hoài Nam: Các cậu phiền quá!!

“Ơ, vẫn ở đây à?!”

Đào Hoài Nam: “Không ở nữa đâu! Tớ phải học bài cùng anh nhỏ đây!”

“Má ơi, đấy mấy ông xem anh em người ta đứng đắn thế kia kìa, mấy ông tự xem lại bản thân đi!”

Đào Hoài Nam thoát ra khóa màn hình, không nghe bọn họ nói chuyện phiếm nữa.

Bởi vì chuyện này mà ngày hôm sau lúc đi học, Đào Hoài Nam vừa đụng phải mấy cậu con trai trong lớp đã cảm thấy đáng ghét, không biết lại đang làm chuyện bá dơ gì rồi.

Có người vỗ vào gáy cậu, chỉ là hành động thuận tay mà thôi, không nói gì đã bỏ đi mất tiêu. Mấy bạn nam thường chào hỏi nhau như vậy, nhưng họ thường xuyên quên mất Đào Hoài Nam là người mù, cậu không thể nhìn thấy ai, đối với cậu mà nói, cậu chẳng thể nào hiểu nổi cách chào hỏi này.

“Ai vậy?” Đào Hoài Nam bất đắc dĩ hỏi Trì Sính.

“Quý Nam.” Trì Sính nói.

“Cậu ta ngày nào cũng lên cơn.” Đào Hoài Nam nhỏ giọng nói.

“Cậu tưởng anh không nghe thấy à?” Quý Nam đi phía trước lên tiếng, cậu ta quay đầu lại, vòng tay qua kẹp đầu Đào Hoài Nam rồi kéo đi, “Hử? Cậu nói anh Nam lên cơn à? Anh thấy cậu cũng to gan phết nhỉ!”

Đào Hoài Nam bị kẹp cổ kéo đi, nhỏ giọng nói: “Cậu to gan mới đúng! Cậu không sợ anh nhỏ của tớ đánh cậu à!”

Quý Nam quay đầu nhìn Trì Sính, Trì Sính đút tay trong túi nhìn hai người họ, Quý Nam phất tay về phía anh bảo: “Tôi đưa đi ông nhé!”

Trì Sính hất cằm lên xem như trả lời.

“Đấy cậu xem anh cậu có ngó ngàng gì tới cậu không? Hử? Bé Hoài Nam?” Quý Nam vò đầu Đào Hoài Nam rối tung lên, “Nói anh Nam đây lên cơn à? Cậu nói lại cho anh Nam nghe xem nào.”

Con người Quý Nam cũng giống như tên wechat của cậu ta, tính khí trẻ trâu cuồn cuộn trên người. Nhà cậu ta mở khách sạn, là một rich kid hàng thật giá thật. Bình thường trên người mấy bạn nam có điều kiện lại còn đẹp trai giống như cậu ta luôn phảng phất khí chất đạo mạo, nhưng Quý Nam thì khác, cậu ta cứ nham nhở chẳng khác gì kẻ ngốc.

Hôm qua chính cậu ta là người rủ rê Đào Hoài Nam xem phim.

“Tớ nói nhỏ như vậy mà cậu cũng nghe thấy à?” Đào Hoài Nam bị Quý Nam kẹp cổ đến tận khi vào phòng học, buổi sáng giáo viên còn chưa tới, mới có nửa lớp tới, mọi người thấy Đào Hoài Nam bị kẹp cổ đi vào như thế đều bật cười khúc khích.

“Đấy cậu xem, anh đây là Thuận phong nhĩ.” Quý Nam đưa cậu về vị trí, bấy giờ mới buông ra.

(Thuận phong nhĩ: Là một nhân vật trong thần thoại Trung Quốc cổ đại, có thể nghe âm thanh từ rất xa. Ý trên mặt chữ là tai có thể nghe được âm thanh theo gió tới.)

Bạn gái Quý Nam cười hỏi: “Sao mới sáng sớm ngày ra anh đã bắt nạt người ta thế?”

“Đáng đời cậu ta.” Quý Nam quay về vị trí của mình, mở cặp sách lấy bài tập chưa làm xong ra, tranh thủ mượn bài vở khắp nơi để chép.

Đào Hoài Nam ngồi vuốt tóc một lúc lâu Trì Sính mới lững thững đi vào. Trì Sính vừa ngồi xuống Đào Hoài Nam đã hỏi: “Tóc còn rối không anh?”

Trì Sính giúp cậu chỉnh lại mái tóc, anh bảo: “Được rồi.”

“Em bị người ta kéo đi mà anh cũng mặc kệ, Tiểu Trì à, anh thay đổi rồi.” Đào Hoài Nam ngồi bên cạnh Trì Sính nhỏ giọng lầu bầu.

Từ trước đến giờ Trì Sính không quản việc cậu xã giao bình thường, mấy bạn nam trong lớp thích chơi cùng với cậu, Trì Sính còn rất sẵn lòng để cậu chơi chung với mọi người, như vậy cũng bớt lo hơn nhiều, không cần lúc nào cũng phải đề phòng.

Ngày nào Đào Hoài Nam cũng học tập rất vất vả, cậu khó tiếp nhận những kiến thức mới mẻ hơn các bạn khác rất nhiều, nhưng vào giờ nghỉ giữa giờ và nghỉ trưa cậu chơi với mọi người rất vui vẻ.

Nhưng trong lớp họ có một vấn đề, ấy là quá nhiều đồ ăn vặt. Hễ có người đi ngang qua bàn cậu lại ném cho một ít đồ, Đào Hoài Nam không để ý là gì mà sờ lấy ăn. Ăn quà vặt nhiều đến trưa lại không đói, giờ cơm trưa ăn không được bao nhiêu, đến chiều lại bụng lại cồn cào, đói rồi lại liên tục ăn vặt.

Dần dà đến cả Trì Sính trước giờ vẫn rất chiều cậu trong khoản ăn uống cũng không thể mắt nhắm mắt mở bỏ qua.

Giờ cơm trưa, Đào Hoài Nam đẩy suất cơm của mình về phía Trì Sính, bảo rằng: “Em không ăn được nữa.”

Trì Sính không nói cậu, cũng không bắt cậu phải ăn, chỉ là buổi chiều anh không cho cậu ăn quà vặt nữa. Không cho thì thôi, trước giờ Đào Hoài Nam không phản kháng về mặt này, anh nhỏ không cho làm thì cậu sẽ không làm nữa.

Tối hôm ấy Đào Hiểu Đông tan làm sớm, anh gọi điện dặn bác tài không phải đi đón, anh tiện đường qua đón tụi nhỏ.

Đào Hoài Nam vừa lên xe đã thăm dò hỏi: “Anh à?”

“Ái chà, mắt em thấy rồi à?” Đào Hiểu Đông phì cười, “Nhìn lén à?”

“Đùa à! Xe khác nhau mà!” Đào Hoài Nam duỗi tay ra sờ mặt anh trai trên hàng ghế trước, “Mặt anh khô thế, anh mau bôi kem dưỡng đi.”

“Em tưởng anh là em chắc? Ngày nào cũng phải bôi kem dưỡng cho trẻ em.” Đào Hiểu Đông khởi động xe, anh hỏi hai cậu bé, “Muốn ăn gì?”

“Gì cũng được.” Đào Hoài Nam quay về hàng ghế sau, quay đầu than với anh nhỏ là cậu đói rồi.

Trì Sính nói: “Đói thì đói, không lát nữa lại không ăn được.”

Đào Hoài Nam chỉ mỉm cười, không nói gì.

Anh Đông nấu cơm không ngon, bây giờ rất hiếm khi Đào Hoài Nam ăn cơm anh nấu, bình thường ở nhà chủ yếu Trì Sính nấu cho cậu ăn. Ngoài việc không thích ăn rau thì Đào Hoài Nam không kén chọn, chuẩn bị cơm cho cậu rất dễ, nấu đại món mì gì cậu cũng thích ăn.

Anh Đông ăn rất nhanh, lúc nào cũng ăn như rồng cuốn, Đào Hoài Nam phát hoảng với anh, cậu hỏi: “Lát nữa anh có việc à?”

“Đâu có đâu.” Đào Hiểu Đông nói, “Không có việc gì.”

“Không có thì anh gấp như vậy làm gì!” Đào Hoài Nam xúc món Trì Sính vừa gắp cho cậu lên ăn, không biết là món gì, vị chua chua ngọt ngọt ăn rất ngon, “Làm em hoảng luôn.”

“Ừ, thiếu gia cứ ăn từ từ,” Đào Hiểu Đông mỉm cười gắp thức ăn cho cậu, “Em ăn phần của em đi.”

Đúng là Đào Hiểu Đông ăn rất nhanh, trước kia nhiều công việc, ngày nào cũng có một chồng việc đợi anh giải quyết, không có thời gian để nhai kỹ nuốt chậm. Nhiều lúc không bận nhưng đã quen như vậy rồi, con người rất nóng vội. Nhưng Đào Hoài Nam thì khác, bởi vì cậu không thể nhìn thấy cho nên làm gì cũng rất cẩn thận, cẩn thận quá sẽ thành chậm chạp.

Hai anh em một người hấp tấp, một người chậm chập, Trì Sính kẹp giữa hai người, so ra thì hết sức bình thường.

Điện thoại Đào Hiểu Đông đổ chuông, anh dựa vào ghế bắt máy.

Đào Hoài Nam còn đang hỏi Trì Sính món ban nãy cậu vừa ăn là gì mà ngon vậy.

Trì Sính nói là cá.

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, Đào Hoài Nam nghe thấy anh cậu ngồi đối diện nói: “Thôi khỏi anh ơi, em không có ý định ấy.”

Đào Hoài Nam nghe đến đây, hai tai lập tức dựng lên, tai cậu thính hơn người bình thường rất nhiều, cậu có thể nghe thấy rõ ràng lời ở đầu dây bên kia truyền tới.

Đối phương nói: “Người ta để ý cậu bao lâu rồi, cứ nhờ anh hỏi mãi, cậu cũng gặp rồi đấy, thật sự không tồi.”

Đào Hiểu Đông cắt ngang lời anh: “Không phải vấn đề ấy, em không có ý định gì thật mà, anh xem ngày nào em cũng bận như vậy.”

“Bận thì bận nhưng cậu cũng còn cuộc sống chứ?” Đối phương còn trêu anh, “Cuộc sống có bận đến mấy nhưng cần làm gì cũng phải làm cái đó chứ, không lại để cuộc sống đè đầu cưỡi cổ à?”

“Nhưng làm sao bây giờ, còn một đống việc ra đấy, không có thời gian rảnh.” Đào Hiểu Đông uống một ngụm trà nói.

“Cũng không bắt cậu phải làm gì, cậu cứ thong thả nói chuyện, ừ, tâm sự đôi điều, hợp thì thử xem sao, không hợp thì thôi. Anh quen Tiểu Thiệu bao nhiêu năm rồi, lần trước có một đối tượng, sau đó không thành, cứ cô đơn chiếc bóng đến giờ, nó đẹp trai như vậy.”

Đào Hoài Nam chớp mắt, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Anh Đông nghe máy một lúc lâu, đến khi hai cậu ăn xong mới cúp máy.

Cả cuộc điện thoại là anh trai ở đầu dây bên kia giới thiệu anh và Tiểu Thiệu quen nhau, nhưng nói gì Đào Hiểu Đông cũng không đồng ý. Đào Hoài Nam dỏng tai nghe không sót chữ nào, Tiểu Thiệu là một nhà thiết kế, mới ba mươi, là anh tài tuấn kiệt.”

Thực ra nào giờ Đào Hoài Nam vẫn đau đáu chuyện tình cảm của anh Đông, anh đã từng ấy tuổi rồi, nay đã ngoài ba mươi, đừng nói là kết hôn, đến giờ còn chưa có người yêu cố định. Đào Hoài Nam hỏi anh mấy lần, anh đều bảo không vội.

Anh không vội nhưng Đào Hoài Nam vội, cậu sợ vì anh muốn toàn tâm toàn ý lo cho cậu nên mới không yêu ai.

Nhưng lượng tin tức qua cuộc điện thoại kia với cậu mà nói hơi lớn, Tiểu Thiệu mà đối phương nhắc tới nghe kiểu gì cũng là con trai mà.

Cáo con nghe trọn cuộc điện thoại của người ta, nhưng không chủ động hỏi, vờ như không hay biết gì.

Dọc đường ngồi xe về cậu nhớ lại bạn bè của anh mấy năm qua, nghĩ đến anh Điền Nghị, anh Hạ Viễn, nghĩ tới mấy anh có quan hệ thân thiết với anh Đông. Nghĩ đi rồi nghĩ lại, không thấy anh nào có gì đó với anh mình.

Tắm rửa xong về phòng Đào Hoài Nam vẫn còn mải nghĩ chuyện tình cảm của anh Đông, lo không đẩy anh nhà mình đi được. Theo lý mà nói không thể như vậy chứ, anh Đông đẹp trai như vậy, mặc dù Đào Hoài Nam không thể nhìn thấy nhưng cậu có thể sờ được, ngoại hình người nhà họ Đào bọn họ ai cũng rất đẹp, sống mũi cao cao. Đào Hiểu Đông lại còn giàu, bất kể việc anh nói kiếm được nhiều tiền có phải để an ủi cậu hay không, nhưng anh mở cửa tiệm lớn như vậy, sao có thể nghèo được. Đáng lý mẫu đàn ông như vậy phải đắt hàng nhất chứ.

“Chớp chớp mắt, đang nghĩ gì vậy?” Trì Sính hỏi cậu.

“Bao giờ anh Đông mới có người yêu nhỉ?” Đào Hoài Nam lí nhí hỏi, sợ anh Đông ở phòng bên nghe thấy.

Trì Sính cạn lời, bảo cậu: “Đừng nghĩ mấy chuyện không đâu.”

“Sao lại không đâu?” Đào Hoài Nam khoanh chân, chống tay lên đùi vừa nghĩ vừa nói: “Anh sẽ cô đơn biết bao.”

Những lúc thế này mạch suy nghĩ của hai người họ không nằm trên cùng một đường thẳng, thần kinh thô như Trì Sính không hiểu được sự quan tâm tỉ mỉ của Đào Hoài Nam, anh thấy anh Đông ngày nào cũng tự do tự tại.

Hai người mỗi người nghĩ một nẻo, Đào Hoài Nam ngồi trên giường lo chuyện chung thân đại sự của anh Đông, Trì Sính thì ngồi vào bàn học bài.

Đào Hiểu Đông đang ở phòng mình, không hay biết những lo lắng bận lòng của em trai, còn đang hỉ hả tám nhám với nhóm Điền Nghị.

Trì Sính làm xong một tờ bài tập, Đào Hoài Nam vẫn còn mải trầm tư, thoạt nhìn giống như đang nhập định vậy.

“Em còn không mau ngủ đi.” Trì Sính dọn bàn học, đứng dậy đi rửa tay, lúc quay lại Đào Hoài Nam đã nằm xuống rồi.

Trì Sính vừa đặt lưng nằm xuống Đào Hoài Nam đã dán sát lại gần.

“Ngủ đi.” Trì Sính nói.

Đào Hoài Nam đáp “dạ”, một lúc sau không kiềm chế được mà nói: “Em thương anh Đông.”

“Anh Đông không cần em thương.” Trì Sính đặt tay lên mắt Đào Hoài Nam, để cậu nhắm mắt lại, “Em lao tâm khổ trí lo cho bản thân mình là được rồi.”

“Em không lao tâm khổ trí,” Đào Hoài Nam khẽ chớp mắt dưới lòng bàn tay Trì Sính, “Em có anh rồi không cần phải lao tâm khổ trí.”

Trì Sính nói: “Em ngủ đi, sáng mai không dậy được đừng nhì nhèo.”

“Ngủ đây.” Đào Hoài Nam nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói: “Được rồi được rồi, em ngủ ngay đây.”