Đào Hoài Nam vô tình nghe thấy bí mật của anh trai, cũng không đến nỗi quá ngạc nhiên, bình tĩnh tiếp nhận chuyện này. Đương nhiên, trong lòng cậu anh làm gì cũng đúng hết.
Toàn bộ thế giới quan, giá trị quan ban đầu của Đào Hoài Nam là do anh Đông mang tới, sau này thì có thêm Trì Sính, cho nên bất cứ sự lựa chọn và sở thích nào của họ Đào Hoài Nam đều cảm thấy rất bình thường, không có gì phải ngạc nhiên.
Huống hồ vốn dĩ không phải Đào Hoài Nam không hay biết gì.
Kể từ khi lên cấp ba, Đào Hoài Nam tiếp tục duy trì cuộc sống vừa ung dung vừa căng thẳng. Ung dung là thật sự ung dung, bầu không khí trong lớp học mới rất hòa hợp, cậu chơi rất vui vẻ với các bạn cùng lớp, dạo này cũng không có khúc mắc gì với Trì Sính. Còn căng thẳng là bởi chương trình học thực sự rất nặng nề, môn này nối tiếp môn khác, tốc độ học rất nhanh. Giáo viên cũng giảng bài rất nhanh, Đào Hoài Nam thường xuyên mờ mịt không kịp phản ứng thì đã hết tiết học rồi.
Thực ra đề thi đại học của người khiếm thị sẽ dễ hơn đề thi bình thường một chút, đề thi không đến nỗi quá khó, đây được xem như một sự ưu đãi dành cho người khiếm thị. Cái khó khăn trong bài thi của thí sinh khiếm thị là lượng bài nhiều, họ sờ đề cũng tốn thời gian hơn thí sinh bình thường, cho nên đại đa số thí sinh khiếm thị đều không hoàn thành được hết.
Trì Sính không hạ độ khó xuống cho Đào Hoài Nam, hơn nữa cũng không cho phép cậu quá ỷ lại vào việc nghe sách, tài liệu học tập nhiều đến mấy vẫn in ra để cậu sờ và đọc, rèn luyện tốc độ cho cậu. Điều này khiến mỗi ngày thần kinh của Đào Hoài Nam rất căng thẳng, vừa phải tập trung nghe giáo viên giảng bài, lại vừa phải sờ rất nhiều chữ, ghi nhớ thật nhiều chữ.
Nhiều khi mệt mỏi không có tinh thần, tắm rửa xong đã chóng mặt muốn nằm xuống ngủ một giấc.
Nhưng dù mệt cách mấy cậu cũng chưa từng phàn nàn với Trì Sính bao giờ, cậu cũng không yêu cầu Trì Sính giảm độ khó cho cậu, không hề trách cứ Trì Sính đặt yêu cầu cao với cậu.
Vậy nhưng dẫu cho Đào Hoài Nam đã rất cố gắng học hành, thành tích thi giữa kỳ vẫn không được khả quan.
Nhà trường rất chu đáo, lần này không cần Trì Sính phải làm một bộ đề thi chữ nổi cho cậu, nhà trường đã tự chuẩn bị một bộ đề thi cho cậu. Đào Hoài Nam cũng thi cùng các bạn khác, nhưng không đặt ra yêu cầu quá nghiêm với cậu, trường học không thu bài thi của cậu, không hoàn thành cũng không sao.
Lúc công bố điểm số, người gây ngạc nhiên nhất không ai khác chính là Trì Sính, anh vốn là học sinh theo diện trả phí, nhưng thành tích lại vượt tất cả các bạn học sinh khác, thi đứng nhất lớp.
Giáo viên và các bạn cùng lớp đều hết sức ngạc nhiên, ngoài bản thân Trì Sính ra, chỉ có Đào Hoài Nam và Thạch Khải là không hề kinh ngạc một chút nào.
Thạch Khải nói: “Đấy, tôi đã bảo mọi người cậu ấy là đại thần rồi, nhưng không ai chịu tin tôi cơ. Cậu ta tới đây học là chuyện ngoài ý muốn thôi, mọi người tưởng anh Trì của tôi cũng là người chơi hệ nhân dân tệ giống mọi người à?”
“Vãi chưởng…” Quý Nam cảm thấy mình bị tổn thương sâu sắc, rõ ràng là anh em cùng hội cùng thuyền, sao lại lòi ra một kẻ lạc loài, “Tôi phải đá cậu ta ra khỏi nhóm mới được, khác nào gián điệp do học sinh giỏi cài vào chứ.”
“Mọi người xem khí chất của anh ấy khác hẳn với chúng ta mà,” Thạch Khải nhìn bộ dạng mắt tròn mắt dẹt của cậu ta, hết sức hả hê nói, “Hồi cấp hai anh ấy là ngôi sao trường bọn tôi đấy,”
Không riêng gì nhóm học sinh theo diện trả phí, mấy bạn học sinh giỏi trong lớp đều lấy làm kinh ngạc, trước đó mọi người ngấm ngầm cạnh tranh nhau học hành, để xem người đứng nhất lớp là ai.
Kết quả không ngờ lại là học sinh theo diện trả phí.
Nghĩ đi nghĩ lại cũng không biết cậu ta bị làm sao, chẳng lẽ cấp ba đăng ký nguyện vọng cao quá?
Khoảng thời gian này trời đã trở lạnh, vừa nhập đông Đào Hoài Nam lại khó chịu trong người.
Cậu ngồi trong nhà trùm chăn nghe Trì Sính giảng bài cho mình, mũi bị nghẹt không thở được, chỉ e sắp bị cảm rồi.
Trì Sính nhìn chóp mũi đỏ au của cậu, anh hỏi: “Lạnh à?”
“Cũng không hẳn…” Ngày nào Đào Hoài Nam cũng mặc áo quần dày cộp, không ai chú ý giữ ấm hơn cậu, ngay cả khi ở nhà cậu cũng đi tất lông dày dặn, “Mũi hơi khó chịu, không sao đâu, anh nói tiếp đi anh.”
Trì Sính đứng lên đi pha cho cậu cốc trà sữa, bỏ sữa, đường và túi trà vào, pha ra màu caramel đậm đặc. Trước đó Đào Hoài Nam thi không tốt, Trì Sính nói chuyện rất nghiêm khắc, vẫn còn đang hậm hực, cốc trà sữa nóng hổi vừa đưa tới liền cười tít mắt lại, hết sức thỏa mãn.
Cậu cầm cốc trà lên tu từng ngụm, đưa về phía miệng Trì Sính, Trì Sính ngửa đầu tránh đi: “Không uống.”
“Thơm lắm ấy,” Đào Hoài Nam lại giơ cao tay lên, “Anh thử đi.”
Trì Sính vẫn còn tránh: “Em tự uống đi.”
Trì Sính không thích uống đồ ngọt, Đào Hoài Nam từng nói tên cũ của anh không ổn, ban đầu gọi là “Trì Khổ” đương nhiên sẽ không thích ngọt.
(Chữ “Khổ” ngoài nghĩa là vất vả, khổ cực ra còn có nghĩa là đắng)
Đào Hoài Nam uống một cốc trà sữa nóng ấm to thật là to, chăm chú nghe Trì Sính giảng bài cho mình một lượt, Đào Hoài Nam chăm chỉ làm lại mấy bài tập trước đó cậu làm sai một lần, lần này phải ghi nhớ kỹ.
Nào giờ Trì Sính rất nghiêm khắc, giảng bài xong mới hiền dịu hơn một chút, anh giúp Đào Hoài Nam xoa bóp cổ, cho cậu nghỉ ngơi một lúc.
Đào Hoài Nam nghe hết bài giảng, cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, cậu đi vệ sinh, quay về định bụng ngủ trưa.
Trì Sính nằm cùng cậu một lúc, Đào Hoài Nam trở mình rướn người muốn hôn lên môi Trì Sính, Trì Sính không kịp đề phòng bị cậu hôn, anh kéo chăn nói: “Đắp kín chăn vào, đừng đạp lung tung.”
Đào Hoài Nam nắm lấy tay anh, hai tay mân mê ngón tay Trì Sính: “Anh đừng đi nhé, đợi em ngủ dậy.”
Trì Sính không nói gì, Đào Hoài Nam nhắm mắt lại nỉ non: “Mỗi lần em ngủ dậy không có anh bên cạnh đều sợ lắm.”
“Ngủ đi.” Trì Sính nhấc chăn lên đắp kín người cậu, Đào Hoài Nam nằm trong chăn ấm áp, sướng tê người chẳng mấy chốc đã ngủ say.
Ngoài trời lạnh như vậy, nằm trong chăn có hơi ấm có Trì Sính, Đào Hoài Nam ngủ được một giấc say sưa. Duy chỉ có một điểm không được hoàn mỹ đó là giấc ngủ này hơi mệt, trong mộng cậu mải miết đi tìm nhà vệ sinh, cậu mót quá chừng, vất vả lắm mới tìm được nhà vệ sinh lại không thể sử dụng.
Cả người cậu dựa sát vào người Trì Sính, một chân gác lên người anh, trong mộng không tìm được nhà vệ sinh, mót đến nỗi nhăn nhó mặt mày. Trì Sính đã dậy từ lâu, thấy cậu khẽ chau mày lại thì muốn gọi cậu dậy, nhưng cảm nhận xúc cảm bên eo, cuối cùng vẫn không đánh thức cậu.
Thực ra anh nghĩ nhiều rồi, Đào Hoài Nam chỉ ước gì được gọi dậy, trước khi ngủ uống một cốc trà sữa siêu to, lúc này ở trong mơ mót muốn khóc.
Đến khi mót quá tỉnh dậy Đào Hoài Nam thở phào một hơi, tìm nhà vệ sinh thôi mà cũng mệt mỏi quá.
Cậu nhấc chân, cảm thấy mình đang chỉa vào eo Trì Sính, nhẹ nhàng nhúc nhích, dịch người tránh ra.
(Nam giới khi buồn tiểu thì cậu nhỏ sẽ hơi cương lên, trước đó bé Nam nằm gác một chân lên người Trì Sính nên “Nam bé bỏng” cọ vào hông của Trì Sính, bởi vậy nên Trì Sính đang định gọi dậy thì dừng lại.)
Trì Sính hỏi: “Dậy rồi à?”
Đào Hoài Nam đang định thử xem liệu Trì Sính đã tỉnh lại hay chưa thì nghe thấy tiếng anh, lầu bầu nói: “Anh dậy rồi sao không ngồi dậy?”
Trì Sính chau mày, té ra cậu đã quên lời mình nói trước khi ngủ rồi.
Xấu hổ biết bao nhiêu, trước khi ngủ thì nhằng nhẵng đeo bám người ta, Trì Sính nhất định cảm nhận được rồi. Sợ Trì Sính sẽ hiểu nhầm cậu mơ gì không đứng đắn, Đào Hoài Nam hắng giọng giải thích: “…Em mót tiểu.”
Trì Sính “Ừ” một tiếng, bảo cậu: “Còn không mau đi đi.”
“Vâng!” Đào Hoài Nam lập tức ngồi dậy, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, vội vàng mò xuống giường xỏ dép lê.
Hai anh em ngày nào cũng ngủ với nhau, chuyện này cũng thường như cơm bữa. Con trai sáng sớm tỉnh dậy đều có trạng thái khó nói, không ai giấu được ai. Đào Hoài Nam thi thoảng lại lúng túng cười trừ, nhưng cũng có những lúc lên cơn lại nhẹ nhàng đụng vào người Trì Sính, đợi đến khi Trì Sính muốn đập cậu, cậu mới cười hì hì tránh ra.
Trạng thái lúc tỉnh dậy không có gì phải xấu hổ, nào giờ buổi sáng Đào Hoài Nam đều rất thản nhiên, nhưng những lúc khác thì không được.
Những lúc khác ít nhiều gì cũng hơi xấu hổ
Để tránh những tình huống khó xử này, Đào Hoài Nam cũng không tham gia vào những cuộc giao lưu video không đứng đắn của hội con trai, thi thoảng bọn họ lại gửi vào trong nhóm, Đào Hoài Nam không dám mở ra.
Lắm lúc Quý Nam sẽ tag tên cậu vào, Đào Hoài Nam vờ như không hay biết, không trả lời.
Mấy bạn con trai cũng chỉ trêu chọc cậu mà thôi, chỉ giỏi làm trò con bò.
Trường họ so ra vẫn có một vài điểm khác biệt so với những trường trung học phổ thông khác, nhà trường tổ chức rất nhiều hoạt động ngoại khóa, không giống các trường học bình thường chỉ chú trọng thành tích.
Tháng mười hai năm nay có trận tuyết rơi đầu mùa, trước đó chỉ rơi một lớp mỏng rồi lập tức tan ra. Sau trận tuyết đầu mùa, trong lớp tổ chức một chuyến du lịch đạp tuyết, tranh thủ cuối tuần đi leo núi, chủ nhiệm lớp và các giáo viên bộ môn cũng tham gia.
Đồng hành cùng lớp họ còn có lớp bên cạnh, hai lớp được xem như anh em với nhau, ngoài chủ nhiệm ra thì các giáo viên bộ môn đều giống nhau. Đương nhiên họ cũng không đi đâu quá xa, chỉ đi tới ngọn núi ở gần thành phố, trên núi có một sơn trang, bây giờ đang là mùa ế ẩm, không có nhiều khách du lịch.
Mấy chiếc xe du lịch rồng rắn thành một đội, trên mỗi xe lại có một giáo viên. Học sinh đều trong độ tuổi hoạt bát, cả dọc đường ầm ĩ không thôi, sáng hôm ấy Đào Hoài Nam dậy từ rất sớm, dựa vào người Trì Sính mơ màng ngủ, sau đó bị mấy bạn nam trong lớp bắt hát.
Trên xe họ đều là mấy cậu con trai chơi thân với nhau, cũng là nhóm ầm ĩ nhất. Chủ nhiệm ngồi cùng xe họ, những lúc thế này thầy chủ nhiệm cũng không ra vẻ, ở trường nghiêm khắc là để quản học sinh, thực ra giữa giáo viên trẻ tuổi và học sinh không có khoảng cách thế hệ với nhau, gỡ bỏ danh nghĩa giáo viên xuống còn có thể chỉ đạo tụi nhóc nên quẩy thế nào.
Dọc đường tuyết phủ đầy, xe lái không nhanh, rất từ tốn.
Lúc xe dừng lại ở trạm dừng chân, Đào Hoài Nam đội mũ xuống xe hít thở.
Trì Sính đi vệ sinh, dặn cậu đứng trước cửa siêu thị đợi. Xung quanh đều là học sinh cùng lớp, Trì Sính cũng không cần phải bận lòng.
Mùa đông ngay cả không khí cũng lạnh thấu, chỉ cần hít sâu một hơi cũng có thể khiến Đào Hoài Nam lạnh đến nỗi ho sù sụ.
Đến khi Trì Sính đi ra Đào Hoài Nam đang được mấy bạn nữ trong lớp chụp ảnh, các bạn nữ khoác cánh tay cậu, giơ điện thoại chụp chung giữa hai người.
Các bạn nữ tươi cười rất xinh xắn, quàng chiếc khăn len trắng mịn để lộ ra mái tóc đen dài, trông rất ngoan ngoãn.
Các bạn chụp liên tiếp mấy bức liền, sau đó mấy bạn nữ mới buông Đào Hoài Nam ra, nở nụ cười dịu dàng, “Cậu đẹp thật đấy, lông mi dài ơi là dài.”
“Cảm ơn,” Đào Hoài Nam mỉm cười nói lời cảm ơn, “Tớ sẽ coi là thật, dù sao tớ cũng không nhìn thấy gì.”
Mấy bạn nữ tháp tùng Đào Hoài Nam hồi cấp hai đều rất tốt, dường như con gái trời sinh thiện lương, cũng rất bao dung với nhóm người yếu thế. Đổi lại các bạn nam bình thường, có lẽ các bạn ấy chủ động nói một câu cũng cảm thấy lúng túng, nhưng tới Đào Hoài Nam thì không thấy có khoảng cách nào cả.
Đào Hoài Nam nghe thấy tiếng Trì Sính đi tới, các bạn nữ cũng thấy anh đi ra, bèn nói tạm biệt Đào Hoài Nam.
Đào Hoài Nam đút tay trong túi không dám lấy ra, cậu huých cánh tay vào Trì Sính, cười hỏi: “Sao trước giờ anh không chụp ảnh với em?”
Trì Sính không trả lời, trước giờ anh không thích chụp ảnh.
Đào Hoài Nam cười khúc khích, “Chắc hẳn do anh đen, đứng với em lại càng đen hơn.”
Trì Sính kéo cậu đi về xe, lúc lên xe Trì Sính lên trước, hai tay vẫn còn dắt tay Đào Hoài Nam, bậc thang hơi cao, sợ cậu không đứng vững.
Lúc lên xe nhiều người còn chưa quay về, họ về vị trí mình ngồi, Đào Hoài Nam lấy điện thoại ra, nói với Trì Sính: “Em cũng muốn chụp ảnh.”
Trì Sính tránh vai sang bên cạnh, để cậu tránh ra.
“Không đâu,” Đào Hoài Nam túm lấy cánh tay anh, nhỏ giọng thương lượng, “Chụp một bức đi? Chụp một bức đi mà.”
Kì kèo một lúc lâu, rốt cuộc Trì Sính không chịu đựng được, cầm điện thoại Đào Hoài Nam chụp cho hai người một bức. Trước khi chụp Đào Hoài Nam còn cố ý dán mặt tới, thiếu điều dán mặt vào Trì Sính, nở nụ cười tươi rói.
Chụp xong Trì Sính trả điện thoại lại cho cậu, Đào Hoài Nam hỏi: “Có đẹp không anh?”
Trì Sính nói đẹp.
“Anh đừng lừa em, anh xem cho kỹ ào?” Đào Hoài Nam cầm điện thoại hướng về phía Trì Sính: “Đẹp thật á?”
Trì Sính nói ừ.
Đào Hoài Nam hài lòng, cũng không bám người nữa, ngồi hí hoáy điện thoại của mình một lúc.
Đào Hiểu Đông ở cửa hàng đã chuẩn bị xong đợi khách hàng tới, tranh thủ lúc đợi người anh lấy điện thoại ra lướt. Không ngờ lại thấy cậu bé mù nhà mình đăng bài lên vòng bạn bè.
Cậu bé chỉ đăng bức ảnh chụp nửa gương mặt, để lộ một đoạn cằm, hất cao lên, nhìn khóe môi rõ ràng đang cười. Trì Sính ngồi bên cạnh không có biểu cảm gì, nhưng nhìn sườn mặt rất anh tuấn. Ánh dương chiếu xuyên qua cánh cửa xe, rải đều lên người họ, Đào Hoài Nam trắng đến lóa mắt.
Không chỉ đăng ảnh còn viết lời tựa.
—— Hehe.
Đào Hiểu Đông lập tức ấn nút thích, có lẽ cậu bé mù phải hí hoáy hồi lâu mới có thể đăng lên vòng bạn bè, bức ảnh vừa nhìn đã biết cắt hỏng, suýt chút nữa cắt mất tiêu cái đầu.