Lần đầu tiên Đào Hoài Nam đăng bài lên trang cá nhân, chỉ trong chốc lát đã nhận được rất nhiều lượt thích và bình luận, nghe từng tin nhắn hơi mệt. Chức năng Talkback cho người mù nhiều tính năng vẫn chưa được hoàn thiện, sử dụng không được thuận tiện, thực ra rất nhiều thao tác giao diện phải tự mò mẫm.
Quá trình sau đó Đào Hoài Nam chủ yếu nghịch điện thoại, Trì Sính cũng không để ý tới cậu nữa, Đào Hoài Nam cúi gằm đầu chơi.
Mãi đến khi xe dừng lại, đến nơi được các bạn nam gọi xuống.
Họ phải leo một ngọn núi nhỏ, thực ra Đào Hoài Nam không tham gia các hoạt động ngoài trời như vậy nhiều, hoạt động như leo núi thì chưa từng leo qua. Tổ chức hoạt động này đưa cậu theo sẽ rất nguy hiểm, nếu không có Trì Sính có lẽ sẽ không cho cậu tham gia, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì không ai có thể chịu trách nhiệm.
Mỗi giáo viên phải phụ trách nhóm học sinh theo xe mình, trước khi leo núi phải kiểm kê sĩ số, trong quá trình này phải tập trung chú ý không thể để thiếu người, Đào Hoài Nam được Trì Sính nắm tay, các bạn học khác đều mải quay phim chụp ảnh, chỉ có hai người họ không quay gì cả.
Trên bậc thang có một lớp băng đọng mong mỏng, rất trơn. Giáo viên đi sau cùng cầm loa nhắc nhở học sinh chú ý, lúc chụp ảnh không được nơi lỏng cảnh giác, phải đứng ngay ngắn một chút.
Ngoài trời rất lạnh, Đào Hoài Nam đeo khẩu trang, đút tay vào trong túi Trì Sính, dè dặt bước từng bước hết sức cẩn thận. Họ rất ăn ý với nhau, Trì Sính hầu như không phải nói gì, mỗi khi leo được một bậc thang, hoặc trước khi cất bước sẽ nhẹ nhàng nắm tay Đào Hoài Nam, Đào Hoài Nam sẽ phối hợp cất bước chân theo anh.
Tuy vậy vẫn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dù sao bậc thang trên núi không bằng phẳng như trong nhà, có bậc rộng có bậc hẹp, cũng có bật đột nhiên trở nên dốc hơn hoặc lún xuống. Đào Hoài Nam không thể nhìn thấy để nắm rõ cao độ đặt chân, có đôi khi bước hụt khiến cậu suýt chút nữa trượt chân. Trì Sính lập tức giữ lấy cậu, cậu còn chưa chao đảo đã giúp cậu đứng vững lại.
Đi như vậy rất mệt mỏi, thần kinh luôn ở trong trạng thái căng thẳng, lòng bàn tay Đào Hoài Nam rịn mồ hôi giữa ngày đông buốt giá.
Sau lưng có bạn gái chụp ảnh cho hai người họ, lúc đi lên bậc thang Đào Hoài Nam nghe thấy có tiếng người gọi mình, cậu liền quay đầu mỉm cười để họ chụp ảnh.
“Nơi này có đẹp không?” Đào Hoài Nam hỏi Trì Sính.
“Cũng được.” Trì Sính nắm tay cậu ra, chỉ về một phía, “Ở đó có một cái cây, bị tuyết phủ kín.”
Đào Hoài Nam gật đầu.
Trì Sính lại nắm tay cậu chỉ về một hướng khác, bảo rằng: “Ở đó có mấy sườn dốc thoải, tuyết không quá dày, có lẽ có một con sông, nhưng đóng băng rồi.”
“Woa, trên cây có lá không anh?”
“Cây tùng thì có, những cây khác thì không.” Trì Sính trả lời.
“Em biết cái đó nha!!” Đào Hoài Nam lập tức lấy kiến thức địa lý trong đầu ra, cười nói, “Rừng lá kim hàn đới châu Á.”
Trì Sính nhìn cậu, giúp cậu kéo khẩu trang lên sống mũi: “Bị em học hỏng bét rồi.”
“Sao lại hỏng?” Đào Hoài Nam không phục, “Cây tùng không phải lá kim à? Đều trơn nhọn mà.”
Trì Sính mỉm cười, tiếp tục dẫn cậu tiến về phía trước, anh nói, “Được rồi”.
Trì Sính nhìn thấy cái gì đều miêu tả sơ qua cho cậu, tuy rằng Đào Hoài Nam không nhìn thấy nhưng trí tưởng tượng của cậu rất phong phú, dù sao lúc cậu mù cũng đã lên bốn tuổi, cậu đã nhận biết được các màu sắc. Bình thường không nhạy cảm trước các hình ảnh, lúc nghe cảnh tượng và màu sắc trong đầu không có ấn tượng rõ ràng, nhưng nếu muốn tưởng tượng màu gì thì vẫn có thể tưởng tượng được. Đương nhiên sẽ có sự khác biệt so với thực tế, dù sao cũng là tưởng tượng mà, vốn dĩ không quan trọng đúng hay sai.
Lúc đến sơn trang, bạn nữ chụp ảnh cùng Đào Hoài Nam ở điểm dừng chân đưa cho cậu một cốc trà sữa. Cô ấy tự mang lên đây, vừa mới hâm nóng.
“Cậu cẩn thận kẻo bỏng.” Cô bạn đưa cho cậu, đoạn nói.
Đào Hoài Nam ngửi thấy mùi trà sữa thơm phức, hỏi: “Cậu còn không?”
“Tớ còn chứ, chỗ tớ còn nhiều lắm, chia cho mọi người uống.” Bạn ấy nói.
Thế là Đào Hoài Nam nhận lấy, cười nói, “Cho tớ cảm ơn nha”, sau đó cậu sờ một thanh chocolate trong balo đưa cho bạn ấy.
Bạn nữ quay về lớp của mình, Đào Hoài Nam cầm cốc trà sữa để ủ ấm tay, không vội uống.
Quý Nam đứng ở sau lưng nhìn một lúc lâu, đến khi người ta đi rồi cậu ta mới đủng đỉnh tiến tới kêu “Ái chà”.
“Cậu làm cái gì?” Đào Hoài Nam nghiêng đầu, ghét bỏ hỏi.
“Anh đây mới phát hiện ra cậu được nhiều gái theo phết nhé, Tiểu Hoài Nam.” Quý Nam nói.
“Tớ lớn hơn cậu ba tháng đấy, ai là Tiểu Hoài Nam chứ.” Đào Hoài Nam nghiêng đầu nói.
Đào Hoài Nam trông rất trẻ con, tính cách cũng ngây thơ hơn các bạn bằng tuổi, cho nên luôn khiến người ta cảm thấy cậu còn nhỏ. Thực ra Đào Hoài Nam và Trì Sính đều đi học muộn, cho dù so với các bạn cùng lớp cậu cũng không thể coi là nhỏ, nhưng mọi người luôn cảm thấy cậu là một cậu em.
“Bạn ấy để ý tới cậu à?” Quý Nam đứng bên cạnh nhìn, cười đùa ngả ngớn, “Được lắm, ngoại hình không tồi, trông rất ngọt ngào.”
Nói là đồng cảm cũng được, không kiềm chế mà rủ lòng thương hại cũng được, quả thật các bạn nữ đối xử tốt với Đào Hoài Nam không vì suy nghĩ nào khác, đôi khi chỉ đơn giản là giúp cậu cảm nhận được nhiều tình thương hơn mà thôi.
Đào Hoài Nam không cho Quý Nam lôi chuyện này ra nói lung tung, cậu không thích bị trêu đùa gán ghép với người khác như vậy. Hồi cấp hai Trì Sính và bạn cán bộ học tập bị các bạn trong lớp đồn là yêu nhau, chuyện này khiến Đào Hoài Nam xoắn xuýt một khoảng thời gian, đổi lại là bản thân đương nhiên càng không thích.
Cậu duỗi tay ra sờ sang Trì Sính, Trì Sính giữ lấy tay cậu, anh hỏi: “Sao vậy?”
Đào Hoài Nam véo lấy tay anh, cười bảo: “Chỉ sờ anh thôi.”
Trì Sính nắm tay cậu đút vào trong túi áo mình.
Mấy cậu trai cấp ba tụ tập lại với nhau suốt cũng không tốt, thực sự quá ầm ĩ. Lúc ăn thì thi nhau giành đồ, đũa gắp chậm một chút là không giành phần được, có lúc còn chưa đợi nhân viên phục vụ đặt đồ ăn xuống bàn đã ngốn hết sạch. Nhân viên phục vụ dở khóc dở cười, lần đầu tiên chứng kiến cảnh ăn như vậy.
Thực ra ăn trong bầu không khí tranh đoạt này lại càng cảm thấy đồ ăn ngon hơn. Không ai để ý tới họ, giáo viên cũng không quản, thích tranh giành thì tranh giành.
Đào Hoài Nam không hùa theo, cậu không biết người khác đói bụng hay không, nhưng cậu đói meo cả rồi. Cậu và Trì Sính ăn cơm tương đối nhã nhặn, nhất là cậu, từ từ gắp đồ ăn trong bát, đâu có cướp đoạt giống như họ.
Lại một món chiên được mang tới, nhân viên phục vụ vừa mới mang tới đã hết sạch, Đào Hoài Nam thậm chí còn không biết là món gì, chỉ nghe thấy tiếng nhai giòn rụm.
“Thầy Thẩm ở đâu,” Đào Hoài Nam cất cao giọng gọi, “Thầy Thẩm ơi!”
Chủ nhiệm lớp ngồi ở bàn giáo viên bên cạnh nghe thấy tiếng thì đáp “Đây”, rướn người qua hỏi: “Sao vậy Hoài Nam?”
“Em không muốn cùng một nhóm với mấy bạn ấy nữa!” Đào Hoài Nam không kiềm chế được, “Em không ăn được gì!”
Cả phòng phá lên cười, giáo viên chủ nhiệm nói: “Em qua đây, qua chỗ bàn giáo viên, bọn thầy không ăn như hổ đói đâu.”
Đào Hoài Nam hỏi Trì Sính: “Có đi không?”
“Đi cái gì mà đi, cậu ngồi đây đi,” Mấy nam sinh trong bàn họ nói, “Lần sau chừa cho cậu.”
Đào Hoài Nam cũng chỉ trêu bọn họ vậy thôi, cậu không định qua đó thật.
Đến khi món ăn tiếp theo được đưa lên, quả nhiên họ không tranh giành nữa, để nhân viên phục vụ đặt đĩa xuống. Trì Sính gắp một ít vào trong bát Đào Hoài Nam, Quý Nam ngồi bên cạnh hỏi: “Gắp xong chưa?”
Trì Sính “Ừ” một tiếng, cả bàn lại bổ nhào lên như chó đói, loáng cái đã hết sạch.
Đào Hoài Nam vui vẻ hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt, cậu và Trì Sính gắp trước, sau đó mới tới lượt họ tranh giành.
Mấy món ăn ở đây hơi dầu mỡ, thực ra Đào Hoài Nam không thích ăn mấy món nhiều dầu, cảm thấy hơi ngấy, nhưng cũng bị ảnh hưởng bởi bầu không khí mà ăn nhiều hơn một chút.
Sau bữa ăn là tới thời gian hoạt động tự do, hai giờ rưỡi mọi người tập hợp lại chơi trò chơi, trước đó có thể chơi hoặc quay về phòng nghỉ ngơi. Phòng nghỉ được chia ra, có phòng ba người, có phòng bốn người, có một số ít người ở phòng đôi, Đào Hoài Nam và Trì Sính được chia tới phòng bốn người, trong phòng có hai chiếc giường, hai người ngủ một giường.
Ở đây có thể chơi rất nhiều trò chơi, có thể tham gia hoạt động tập thể, cũng có người ung dung chơi một mình, kể từ khi bước vào sơn trang tự do hơn nhiều, không cần giáo viên theo sát.
Đào Hoài Nam không cảm thấy mệt, bèn theo chân Trì Sính đi dạo trong vườn trái cây.
Vườn trái cây có khu vườn bên ngoài, cũng có nhà kính, giờ đang vào mùa đông, cây cối ở vườn bên ngoài đều trơ trụi. Rất nhiều bạn gái vào trong nhà kính, ở đây chia ra làm nhiều khu, mùa này có dâu tây và việt quất xanh.
Đôi mắt Đào Hoài Nam nhất thời sáng bừng lên: “Ngọt ghê.”
Cậu vốn rất thích ăn hoa quả, bấy giờ lập tức vui lên, Trì Sính dẫn cậu đi tìm mấy quả dâu đã đỏ mọng, tìm được thì nắm tay cậu đưa tay sờ, Đào Hoài Nam sờ rồi tự mình hái xuống.
Các bạn nữ rất thích chụp ảnh họ, hai người cũng không để tâm, để mặc họ chụp.
Ăn dâu tây no bụng rồi, Đào Hoài Nam thỏa mãn, rất hài lòng với nơi này.
Buổi chiều chủ yếu là các hoạt động tập thể.
Sau khi dùng bữa tối xong lại tiếp tục tăng hai, đến khi mọi người quay về phòng riêng mới chỉ tám giờ. Buổi tối không cho phép tự ý ra ngoài, sợ xảy ra chuyện. Ở trong nhà quẩy sao cũng được, nhưng không thể ra ngoài, cổng lớn đã bị khóa lại.
Họ ở cùng phòng với Thạch Khải và một bạn nam khác, có người ngoài Đào Hoài Nam không tiện tắm chung với Trì Sính, cậu cầm quần lót và đồ ngủ đi vào phòng tắm.
Trước giờ cậu tắm rửa không chốt cửa lại, lúc ở nhà cậu tắm rửa anh Đông và Trì Sính có thể tự do ra vào. Hơn nữa muốn chốt cửa cũng không được, sợ cậu bị ngã hai người không vào phòng được.
Trì Sính giúp cậu chỉnh nước ấm, trải sàn chống sơn cho cậu.
“Anh để sữa tắm và dầu gội ở đây,” Trì Sính hướng dẫn cậu sờ lên giá, “Anh để quần áo ở bệ rửa mặt cho em, khăn mặt để ở đây.”
Đào Hoài Nam nhỏ giọng nói vâng.
“Nếu rơi đồ thì gọi anh, đừng tự nhặt.” Trì Sính xoa đầu và tai cậu, “Cẩn thận kẻo ngã.”
“Biết rồi mà…” Đào Hoài Nam càng nhỏ giọng hơn, chột dạ đẩy anh ra ngoài, lí nhí nói: “Anh mau đi đi.”
Đào Hoài Nam ở bên trong thì chột dạ đẩy Trì Sính ra ngoài, còn hai bạn nam ngoài phòng lại lấy làm khó hiểu: “Sao hai người không tắm cùng nhau, Hoài Nam tự tắm được không? Ngã thì sao?”
“Được mà, không sao đâu.” Trì Sính lấy sạc điện thoại và kem dưỡng trong balo ra cho Đào Hoài Nam.
“Có việc gì thì gọi bọn tớ nhé Hoài Nam!” Một bạn nam rống giọng nhắc.
Đào Hoài Nam ở trong phòng tắm trả lời: “Ừ, tớ biết rồi!”
Đào Hoài Nam còn chưa tắm xong, cửa bị gõ bồm bộp!
Thạch Khải và bạn nam kia nằm ỳ trên giường chơi trò chơi, Trì Sính ra mở cửa phòng.
Bên ngoài là Quý Nam và ba cậu trai khác phòng cậu ta, cửa vừa mở liền xăng xăng tiến vào, trong tay cầm theo đồ đạc.
“Tôi còn tưởng không tới chứ.” Thạch Khải nằm bò ra đó nói.
“Tới chứ, sao lại không tới.” Quý Nam đặt đồ xuống bàn, nhảy bổ lên giường, va vào khiến Thạch Khải và cậu bạn kia kêu oai oái.
Cả đám con trai choai choai chuẩn bị đồ nhậu nhẹt, mãi mới được tới đây chơi, còn tụ tập cùng một chỗ, không làm một bữa ra trò thì còn gì là tuổi trẻ.
Hai cậu trai đi theo Quý Nam cũng bổ nhào tới, đứa nọ đè lên đứa kia, kêu gào ầm ĩ.
Đi vào cuối cùng là một cậu nam to xác, đầu óc đơn giản, thi thoảng lại hơi bốc đồng.
Cậu ta đặt đồ xuống nghe thấy trong phòng tắm có tiếng nước chảy, định bụng trêu chọc, đẩy cửa hắng giọng muốn đi vào: “Để xem ai đang tắm nào.”
Con trai chơi đùa không có giới hạn, cậu ta mới đẩy cửa được một nửa, lập tức bị Trì Sính túm cổ áo kéo đi.
“Đừng động vào.” Trì Sính túm cổ cậu ta lôi ra ngoài, một cậu trai to xác thế mà lại bị anh kéo lui về phía sau hai bước.
Người bị kéo ra rồi, cánh cửa kính lại được đóng lại, Trì Sính thản nhiên nói: “Nhát gan, giật mình lại ngã ra đấy bây giờ.”