“Đào Hoài Nam nhẹ nhàng hôn lên lồng ngực Trì Sính, Trì Sính xoa đầu cậu.”
Hôm đó trở về nhắc tới cậu bé kia, vừa nhắc tới thím Hoàng đã biết họ đang nói tới ai, thím hỏi: “Ông nó đưa nó đi ra ngoài à?”
Có người nói phải.
Nhắc đến những chuyện như thế này luôn khiến lòng người trùng xuống.
“Thế chắc là bà nó muốn đưa nó ra ngoài chơi, chứ bình thường ông Diệp không đưa nó theo cùng.” Thím Hoàng vừa bưng đồ ăn tới cho họ, vừa nói, “Nó có thể sống đến ngày hôm nay là nhờ vào bà nó cả, hồi nhỏ ông nó hở ra là ném nó đi, không chịu được bà nội nên lại đưa nó về, bà nó lúc thì đòi chết lúc thì đòi thắt cổ, nhờ vậy mới giữ được cái mạng nhỏ này, ném ra ngoài khác nào chết, ai muốn chứ.”
“Vậy cô nhi viện thì sao?”
Thím Hoàng nói: “Trước kia chỗ bọn thím nghèo lắm, lúc đó nơi này còn chưa mở khu du lịch, chỉ là một thôn làng bình thường thôi, lấy đâu ra cô nhi viện, bây giờ cũng không có. Lại nói không phải cái gì cô nhi viện cũng nhận, những hoàn cảnh có gia đình có nhà thì sẽ không nhận đâu.”
Thím Hoàng thở dài, nói tiếp: “Lão Diệp không muốn nó sống, ném ra vòm cầu, bỏ ra rừng, ném thằng bé ở nơi không người chẳng được mấy ngày là chết.”
Đào Hoài Nam không nói nên lời, buông tay xuống gầm bàn, tìm lấy bàn tay Trì Sính. Trì Sính nắm lấy bàn tay cậu, nhẹ nhàng xoa ngón tay.
“Ông ấy dữ vậy à?” Có cậu bạn hỏi.
Chú Hoàng ở ngoài sân đi vào, bưng một đĩa thịt hầm không biết là thịt gì, mùi thịt thơm lừng, nhưng hôm nay mấy cậu bé không tranh giành nhau nữa. Chú Hoàng nói: “Không phải là có dữ hay không, mỗi nhà mỗi cảnh, bố mẹ nó không quản, chưa đầy tháng đã muốn bỏ, nhờ bà Diệp giữ lại cả. Nhưng hai ông bà thì sống được mấy năm nữa? Trước đó ông Diệp nói chẳng thà để thằng bé giải thoát, mau chóng đầu thai một lần nữa.”
“Nhưng đó là mạng người mà..” Có một cậu bạn chau mày, không thể chấp nhận được cách nói này.
“Coi là người được sao?” Chú Hoàng đưa tay ra trước mặt ra dấu, “Từ lúc sinh ra đã bịt kín, nó không có suy nghĩ.”
“Sao lại không phải người,” Thím Hoàng vỗ vào người chồng mình, “Đã sinh ra thì đều là người. Ông mau đi xem nồi ngoài kia đi, cẩn thận kẻo lát nữa dính đáy nồi.”
Chú Hoàng lại ra ngoài, thím Hoàng nói: “Chỉ là cái số nó không tốt, không biết đầu thai, không biết tại lúc mẹ nó mang thai uống thuốc, hay do sinh non còn chưa phát triển hoàn thiện. Cuộc đời này chịu nhiều khổ cực như vậy, coi như để tích bình an cho kiếp sau đi.”
Người thiện lương thường dễ dàng đồng cảm.
Và giữa những người tàn tật với nhau thường có sự đồng cảm đồng bệnh tương liên, họ khác với phần đông người trên thế giới này, họ là một quần thể đặc thù trên thế giới, là một “bộ phận nhỏ”.
Buổi tối hôm ấy Đào Hoài Nam bịt tai ngồi trên chăn một cách yên tĩnh.
Trì Sính gọi cậu một tiếng, Đào Hoài Nam không nghe thấy.
Nhưng đến khi Trì Sính tắt đèn nằm xuống, Đào Hoài Nam vẫn còn mải bịt tai.
Trì Sính kéo tay cậu xuống, bảo rằng: “Ngủ đi.”
Đào Hoài Nam nhắm mắt lại, nhỏ giọng thì thào: “Như vậy rất đáng sợ, không cảm giác được gì cả.”
Trì Sính biết hôm nay sau khi gặp cậu bé kia, tâm tình cậu vẫn luôn trùng xuống, trước giờ Đào Hoài Nam rất dễ mềm lòng. Thiện lương tinh tế không có gì không tốt, chỉ là sẽ có rất nhiều sự cảm thông khác biệt với rất nhiều chuyện.
“Qua đây.” Trì Sính nói về phía cậu.
Đào Hoài Nam nghiêng đầu về phía bên này, phản ứng chậm nửa nhịp: “Sao vậy?”
“Anh ôm.” Trì Sính nói.
Thế là Đào Hoài Nam trở mình qua, dựa đầu vào trước lồng ngực Trì Sính, bịt một bên tai nghe tiếng tim đập của Trì Sính. Trì Sính sợ cậu ở trong chăn ngột ngạt, kéo chăn xuống một chút, để lộ mặt Đào Hoài Nam.
Bất kể tâm tình Đào Hoài Nam ra sao, nghe nhịp tim vững vàng của Trì Sính khiến cậu cảm thấy bình tĩnh hơn đôi chút. Đào Hoài Nam nhẹ nhàng hôn lên lồng ngực Trì Sính, Trì Sính xoa đầu cậu.
Mấy cậu trai thiện lương nhiệt tình là vậy, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng tới việc họ chơi ở đây, hôm sau tỉnh giấc lại nhảy nhót tưng bừng.
Chỉ có Đào Hoài Nam là trầm lắng hơn ngày thường một chút, cậu vẫn luôn nghĩ tới cậu bé kia.
Trước khi họ đi còn tới thăm cậu bé.
Ông lão lại tiếp tục đi bán sữa đậu nành, trong nhà chỉ có cậu bé ấy và bà nội.
Bà nội thoạt trông vẫn rất khỏe khoắn, có lẽ tuổi đời cũng không quá cao, đi lại nhanh nhẹn, bước đi như mang theo gió. Bà nghe nói có một nhóm trẻ con tới thăm cháu trai, nhiệt tình mời vào nhà “Mau, mau vào đi.”
Căn nhà được dọn dẹp rất sạch sẽ, vườn tược được quét gọn gàng, trong phòng không hề bừa bộn. Cậu bé kia đang ngồi trên giường, trong tay cầm một quả bóng bị chơi bẩn đến nỗi mủn ra, loại bóng mềm bóp xong sẽ nhanh chóng đàn hồi. Trên người cậu ấy mặc một chiếc áo len được đan thủ công màu xanh đậm, cổ chân để lộ ra mép chiếc quần thu đông màu vàng mặc bên trong.
Bà lấy một con búp bê trong tủ ra, loại búp bê nhựa hai đồng, kéo tay cậu ra nhét vào trong tay.
Cậu bé kia sờ lấy, sau đó lại vỗ giường cất tiếng “A”.
“Có người đến nên vui đấy.” Bà kéo chân của em ra ngoài giường, mỉm cười nhét ống quần vào trong tất rồi kéo chiếc quần len xuống ngay ngắn.
“Sao em ấy biết có người tới vậy?” Quý Nam hỏi.
Bà chỉ vào con búp bê: “Bà nói cho nó.”
Trong tủ của bà để rất nhiều đồ, có chiếc giày vải nho nhỏ, bát, cái gối to bằng lòng bàn tay, cốc nước, còn có một số món đồ không nhìn ra được là gì.
“Em ấy biết ý nghĩa của những món đồ này ạ?” Đào Hoài Nam sờ lấy đầu con búp bê kia, cậu bé cảm nhận được, duỗi tay ra nắm lấy tay Đào Hoài Nam, muốn đưa vào trong miệng.
Đào Hoài Nam không rút tay ra, Trì Sính nhẹ nhàng vỗ lên cánh tay cậu, nhưng động tác của bà càng nhanh hơn, vỗ lên cằm cậu bé kia hai cái, thoạt nhìn giống như tát hai cái lên tay.
Đào Hoài Nam còn tưởng cậu ấy bị đánh, rụt tay lại bảo: “Không sao đâu, đừng đánh em ấy.”
“Không đánh nó,” Bà cười ha hả, không để trong lòng, “Làm vậy để nói cho nó biết không được đưa đồ vào miệng.”
Đào Hoài Nam mím môi, không biết nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
Thoạt trông bà là một người rất nhiệt tình, thích trò chuyện. Nhưng ngạc nhiên là trên mặt bà không tỏ vẻ buồn khổ và phiền muộn gì, giống như bà không cảm thấy như vậy là vất vả, trong khi người ngoài cảm thấy không dễ dàng gì, thì dường như bà ấy không coi là chuyện gì to tát.
“Ông nó chẳng ra làm sao cả, chỉ muốn bỏ nó đi.” Bà ngồi xuống mép giường, trò chuyện cùng họ.
Mấy cậu trai người đứng kẻ ngồi, đây là lần đầu tiên họ tiếp xúc với cuộc sống và hoàn cảnh như vậy. Ngoài Trì Sính và Đào Hoài Nam ra, mấy người còn lại đều là công tử hàng thật giá thật, từ khi sinh ra đến giờ chưa từng phải chịu khổ.
“Sao bà có thể để ông ấy ném nó đi được? Dù sao nó cũng là cháu bà, sao bà có thể để ông già kia làm chuyện nghiệp chướng như vậy chứ?” Bà nói đến nỗi kích động vung tay, kể lại chuyện trước kia chỉ xem như chuyện cười, “Bà cột chặt dây thừng lên xà nhà, bà sẽ treo lên đó, nếu ông ấy không tìm về cho bà thì bà sẽ chết tại đây!”
Bà hết sức lạc quan, nghe bà kể lại những chuyện này mà không hề cảm thấy áp lực một chút nào cả.
“Ông ấy luôn miệng nói làm vậy để nó được giải thoát, sống vậy khổ cực quá. Khổ cực đâu ra chứ, bà thấy ông ấy khổ thì có!” Bà quay đầu nhìn cháu trai bà đang bóp trái cầu mềm, trong mắt đong đầy tình thương bao dung, “Con người ấy mà, sinh ra đều như nhau, nghe không được nhìn không được, như một đứa trẻ vậy, đói thì khóc, no thì ngủ.”
Bà dùng sức xoa đầu cậu bé, vuốt nhẹ hai cái, cậu bé quay người nằm sấp xuống giường, tỳ mặt lên gối, há miệng ra.
“Thằng bé nhà bà vẫn luôn dừng lại ở thời điểm trẻ sơ sinh, như vậy không phải cũng rất tốt sao?” Bà mỉm cười, trên gương mặt và giọng nói thể hiện sự vô tư xem nhẹ tất cả, “Bà không cảm thấy cái gì là khổ cả, trong đầu không có những thứ đó, trên người không đau không ngứa, có sao đâu? Kiếp này nó chỉ làm một đứa trẻ, đơn giản nhẹ nhàng, thằng bé nhà bà cũng xem như hưởng phúc.”
Bà có cách nhìn rất thoáng, không phải nói vậy để trấn an bản thân hay nói cho người khác nghe, chỉ là năm tháng đằng đẵng đã sớm mài mòn những nỗi niềm không cam lòng kia rồi.
Ngày hôm đó lúc các cậu đi để lại một ít tiền, đối với họ chỉ là một chút tiền ăn vặt, là chút tấm lòng mà thôi.
Thực ra gia đình họ không thiếu tiền, ngày nào ông cụ cũng đi bán sữa đậu kiếm lời, vốn thấp, bỏ một ít bột sữa đậu có thể bán một chai mười đồng, một ngày kiếm được không ít. Hơn nữa những đứa trẻ như vậy bây giờ được quốc gia trợ cấp, trong cuộc sống cũng cấp rất nhiều tiện nghi cho họ, họ thực sự không thiếu tiền.
Nhưng dường như ngoài nó ra thì mấy cậu bé không biết có thể làm gì cho những gia đình như vậy.
Gặp cậu bé mù điếc là một chuyện ngoài ý muốn, trước kia chưa từng nghĩ tới.
Chuyện này khiến khi trở về Đào Hoài Nam yên tĩnh suốt một khoảng thời gian dài, lòng trĩu nặng. Có đôi lúc cậu sẽ lặng lẽ cảm nhận thế giới này, thi thoảng lại sờ lên đôi tai.
Ông tướng ngày nào cũng lầu bầu nhỏ to, nhưng chuyến này trở về yên ắng hơn nhiều, không nói lời nào, chỉ bịt tai nghe cái này nghe cái ka.
Đào Hiểu Đông lấy làm lạ, còn hỏi Trì Sính: “Có chuyện gì à?”
Trì Sính nói: “Vô tình gặp một cậu bé không nghe thấy, không nhìn thấy gì cả.”
“À, cái cậu bé ở trong thôn kia hả?” Đào Hiểu Đông hiểu ý gật đầu, “Anh cũng từng gặp một lần.”
Trì Sính đáp “Vâng”.
Đào Hoài Nam vốn rất dựa vào thính giác, bây giờ lại càng dựa dẫm hơn.
Tối nào cậu cũng muốn nghe tiếng tim Trì Sính đập một chút, dán tai lên lồng ngực anh, bàn tay nhẹ nhàng đặt bên cạnh.
Nghe được nhịp tim tốt biết bao, nhưng kể từ khi trở về Trì Sính không cho cậu hôn nữa, chuyện này thì không tốt một chút nào.
Đào Hoài Nam nghe nhịp tim đập xong lại ngẩng đầu muốn hôn môi Trì Sính, Trì Sính chạm nhẹ một cái, dặn cậu đi ngủ.
Đào Hoài Nam lại hôn lên cổ anh, Trì Sính nói: “Dừng lại.”
Anh bảo dừng thì Đào Hoài Nam sẽ dừng lại, nghe lời nằm ngoan xuống, dựa vào bên Trì Sính vào giấc ngủ.
Kết thúc kỳ nghỉ đông, xuân về hoa nở là thời điểm anh Đông đi hỗ trợ y tế. Lần này anh đi rất xa, phải đi mấy ngày liền.
Trì Sính và Đào Hoài Nam bắt đầu học kỳ mới của năm lớp 10, hình như qua mùa đông này Đào Hoài Nam cao lên một chút, giống như qua một năm, tui trẻ con đều lớn khôn hơn nhiều.
Đào Hoài Nam vẫn hay lén lút hôn Trì Sính.
Thi thoảng họ lại làm những chuyện thân mật vượt quá giới hạn.
Đến khi thời tiết ấm hơn một chút, đã có thể cởi áo khoác ngoài chỉ mặc áo mỏng, Đào Hoài Nam phát hiện dạo này anh trai có gì đó là lạ.
Lời tác giả:
Cục cưng à, mùa xuân của anh Đông tới rồi, cần cục cưng giúp đỡ.