“Thế mà anh lại nỡ lòng bỏ em đi, bỏ mặc em ở đấy, không đoái hoài em nữa.”
Đào Hoài Nam hiểu tương đối rõ về anh mình, đến độ nghe giọng của anh là biết tâm trạng anh ngày hôm đó thế nào.
Đào Hoài Nam nghe ra tiếng lòng của anh trai nhờ vào việc dỏng tai nghe anh nói chuyện điện thoại.
Ngày hôm ấy không biết đang buôn chuyện với ai, đối phương hỏi anh dạo này có tâm trạng không, muốn giới thiệu một người cho anh. Đầu tiên Đào Hiểu Đông bảo dạo này anh bận lắm, sau đó lại nói: “Giờ em không thích kiểu kia nữa rồi.”
Đối phương hỏi: “Ái chà, thế cậu thích kiểu thế nào?”
Đào Hiểu Đông nheo mắt ngồi dựa vào sofa, bàn tay vô thức bóp đùi em trai, vừa bóp vừa nói: “Giờ em thích kiểu người đứng đắn cơ.”
“Ai nói người kia không đứng đắn chứ?” Đối phương nhoẻn cười chửi thề một tiếng, lại nói: “Thằng bé nó thành thật lắm, không lộn xộn lả lướt.”
“Em không có ý đó, không phải có thành thật hay không,” Đào Hiểu Đông cười tủm tỉm, “Là kiểu người nghiêm túc, khuôn mẫu ấy.”
Đào Hoài Nam được anh trai xoa bóp chân thiu thiu ngủ, nghe vậy đột nhiên nhạy cảm mở to mắt ra, khẽ ngẩng đầu nhìn về phía anh trai.
“Có ai đâu, em chỉ nói vậy thôi.” Đào Hiểu Đông đổi chủ đề nói sang chuyện khác, Đào Hoài Nam từ từ quay đầu nằm xuống, các dây thần kinh nhạy bén vùng dậy.
Nào giờ anh Đông không có người yêu cố định, thực ra hồi nhỏ Đào Hoài Nam rất sợ có người cướp anh Đông đi, nhưng bây giờ cậu chỉ mong sao anh Đông yêu đương tử tế, anh quá cô đơn.
Đợi Đào Hiểu Đông cúp máy, Đào Hoài Nam ngồi dậy, chân vẫn còn gác lên người anh Đông, duỗi tay ra xoa mặt anh.
Đào Hiểu Đông bị cậu xoa thấy ngưa ngứa, cười hỏi: “Làm gì vậy?”
“Anh có chuyện vui à?” Đào Hoài Nam giữ lấy mặt anh hỏi.
Đào Hoài Nam sợ anh vẫn để tâm tới mình, cậu nhẹ nhàng thơm lên mặt anh Đông, bảo rằng: “Em rất muốn có người ở bên anh.”
“Có hai đứa em rồi còn gì?” Đào Hiểu Đông xoa gáy cậu, “Có hai đứa là đủ rồi.”
“Khác mà anh…” Đào Hoài Nam chớp mắt, hàng mi dài phủ thành một cái bóng nhỏ trên mặt, cậu sờ lên gương mặt Đào Hiểu Đông cất lời chân thành: “Anh phải có tình yêu, có người yêu, tối đến có người ngủ cùng, hai người còn phải làm..”
“Dừng dừng dừng!” Đào Hiểu Đông ra dấu dừng lại, quên béng mất em trai mình không thể nhìn thấy động tác, anh bị em trai dọa một vố cả kinh, hai mắt trợn tròn lên, “Trong đầu em nghĩ gì vậy hả cưng.”
Đào Hoài Nam bị cắt ngang không tránh khỏi buồn bực, tiếp tục nói nốt vế cuối chưa nói xong: “Làm rất nhiều rất nhiều chuyện thuộc về thế giới hai người, anh không thể chỉ thuộc về mình em được. Anh trai em phải có tình yêu dạt dào chứ.”
Câu nói “làm” dở dang của cậu khiến Đào Hiểu Đông suy nghĩ lung tung, cuối cùng té ra là anh nghĩ nhiều, hóa ra cục cưng vẫn rất trong sáng, đúng là chỉ có đầu óc anh trai đen tối thôi.
Đào Hiểu Đông phì cười, nhấc cánh tay lên ôm lấy Đào Hoài Nam, tì cằm lên trán cậu, bảo rằng: “Đừng nói bây giờ anh chưa yêu ai, dẫu có yêu thì cũng không ảnh hưởng tới việc thuộc về em, em không ảnh hưởng tới chuyện này.”
“Em biết mà.” Đào Hoài Nam trấn an vỗ về anh, nhẹ giọng nói: “Các em của anh đã lớn rồi, anh cần phải có cuộc sống cho riêng mình, Hiểu Đông à.”
Đào Hiểu Đông xoa bả vai và cánh tay của Đào Hoài Nam, qua hồi lâu không nói gì.
Trẻ con trưởng thành rất nhanh, chúng vẫn âm thầm lớn lên sau từng đêm.
Trên đùi Đào Hoài Nam có một vết thương nhỏ, do hôm trước bị ngã. Cũng không phải cậu và Trì Sính không cãi nhau bao giờ, dù sao tính cách họ vốn có nhiều điểm khác biệt, để mà giận nhau thì dễ lắm.
Nhiều lúc Đào Hoài Nam bướng bỉnh có thể khiến Trì Sính tức đến nỗi không nói được lời nào, nhưng Trì Sính cục tính, bình thường Đào Hoài Nam sẽ không chọc Trì Sính giận.
Hôm đó hai người ở trường học giận dỗi nhau vì Đào Hoài Nam nắm nhầm tay người khác. Vốn dĩ Trì Sính luôn đi theo sau cậu, lúc xuống cầu thang, dòng người xô đẩy khiến hai người bị tách nhau ra, sau khi Đào Hoài Nam xuống bậc nghỉ, cậu duỗi tay về phía sau, nắm phải bàn tay mảnh khảnh mềm mại của một cô gái.
Đào Hoài Nam giật mình, vội vàng buông ra.
Đó là một chị học sinh lớp mười hai, mấy chị gái cười phá lên, cố ý trêu chọc cậu.
“Người ta đang đợi bạn gái đấy, cậu nghịch cái gì vậy!” Bạn cùng lớp hỏi cô ấy.
Mấy chị gái không nhận ra Đào Hoài Nam là học sinh mù trong trường, chị gái ban nãy đưa tay ra vỗ lên vai Đào Hoài Nam, “Trêu em thôi, đừng để bụng.”
Đào Hoài Nam mím môi khẽ lắc đầu.
Lúc Trì Sính đi xuống Đào Hoài Nam cúi gằm đầu không nói gì, Trì Sính nắm tay cậu, Đào Hoài Nam rụt tay về phía sau, tâm trạng hơi sa sút.
Trì Sính hỏi cậu: “Sao vậy?”
Đào Hoài Nam cũng hỏi anh: “Anh đi làm cái gì vậy anh nhỏ?”
Trì Sính nói: “Anh quay lại lấy áo khoác cho em.”
“Sao anh không nói với em,” Đào Hoài Nam cúi đầu từ từ tiến về phía trước, “Anh để em tự mình xuống tầng.”
Đào Hoài Nam cũng không nói thêm, chỉ là không nắm tay anh nữa, trong lòng bùng lên một ngọn lửa vô danh, không chỉ bởi vì ban nãy vừa nắm lấy bàn tay con gái vừa mềm vừa lạnh, còn bởi vì Trì Sính vốn phải ở phía sau lại đột nhiên biến mất.
Trước mặt và sau lưng đều có người, trên cầu thang có một nhóm người đi ngang qua cậu, tất cả đều không phải Trì Sính, điều này khiến Đào Hoài Nam hoảng loạn.
Ngày hôm ấy hiếm khi Đào Hoài Nam không vui vì Trì Sính, cậu không cho anh nắm tay, cũng không để ý tới anh.
Vốn dĩ đã rất lâu rồi Trì Sính không tức giận, theo cách nói của Quý Nam là, “Anh em hai người bám nhau như keo.” Nhưng Đào Hoài Nam liên tục hất tay anh ra, điều này cuối cùng vẫn khiến Trì Sính bực mình.
Trì Sính túm lấy cánh tay cậu hỏi: “Em so đo gì với anh?”
Đào Hoài Nam nói: “Anh không nắm tay em trước, cũng không nói với em đã bỏ đi rồi.”
“Anh đi đâu?” Nghe giọng Trì Sính là biết anh đã giận rồi, “Em lắm chuyện cái gì nhỉ.”
“Gì cũng là em lắm chuyện?” Đào Hoài Nam cúi đầu nói.
“Em có muốn đi nữa không?” Trì Sính chau mày hỏi cậu.
Hai người đã đi tới cổng, bác tài nhìn thấy hai anh em, trông thấy hai anh em cãi cọ bèn đi tới.
Đào Hoài Nam không phát ra âm thanh, bướng bỉnh vênh mặt lên.
Trì Sính không dằn được lửa giận, quay người bỏ đi. Hôm đó Đào Hoài Nam được bác tài lái xe đưa về nhà.
Bởi vì Trì Sính tức giận xoay người bỏ đi, lúc Đào Hoài Nam lên tầng bị ngã rách một mảng da.
Cãi cọ vì chút chuyện nhỏ nhặt, đương nhiên làm lành rất nhanh. Hai anh em sao có thể giận nhau lâu được, cái người dễ mềm lòng kia không giận lâu được, cái người nóng tính lại không chịu được dỗ dành.
Buổi tối Đào Hoài Nam đỏ mắt yếu ớt than đau, cậu ngồi trên giường, vùi mặt vào đầu gối như sắp khóc tới nơi, bảo rằng: “Thế mà anh lại nỡ lòng bỏ em đi, bỏ mặc em ở đấy, không đoái hoài em nữa.”
Trì Sính vẫn chưa nguôi giận, không muốn nói chuyện với cậu.
“Anh tức giận lên là quên sạch sẽ.” Đào Hoài Nam sờ lên lớp băng gạc ở chân anh Đông băng bó cho cậu, vừa đau vừa xót, “Quên hết sạch những khi em ngoan, chỉ muốn bỏ em lại thôi.”
Trì Sính kéo tay cậu ra, “Đừng sờ nữa.”
“Nhưng em đau thì sao” Đào Hoài Nam tì mặt lên đầu gối, đôi mắt trống rỗng trông về phía Trì Sính, “Giận rồi không để ý gì nữa, cũng không biết em đau.”
“Đáng đời em,” Trì Sính nghiêm mặt nói.
Nói nghe tội nghiệp hơn bất cứ ai, nhưng thực ra đang làm nũng, chỉ là đổi biện pháp dỗ dành mà thôi. Cậu như vậy rồi Trì Sính không tức giận nữa, mềm lòng rồi.
Nếu không chỉ riêng việc Đào Hoài Nam tự làm mình bị thương, Trì Sính có thể làm cho cậu chết tâm, không đoái hoài gì một tháng.
Cậu cố ý ngã để bị thương, chút chuyện này sao qua được mắt Trì Sính.
Đào Hoài Nam rất biết cách dỗ dành, ngồi ở đó nói hết câu này tới câu khác, nghe mới đáng thương làm sao. Cuối cùng Trì Sính vẫn mềm lòng, ngồi xoa đầu cậu bảo rằng: “Được rồi đừng ấm ức nữa.”
Anh không để ý người ta chỉ đỏ đôi mắt, bây giờ lên tiếng khiến nước mắt trượt dài theo khóe mắt, cậu nắm chặt lấy bàn tay Trì Sính, đặt lên mặt mình, chớp đôi mắt đỏ au, bảo rằng: “Là lỗi của em.. Lúc anh chưa xuống em tưởng anh đứng sau lưng, nắm phải tay một cô gái, anh lại không ở đấy, em hơi bực mình, em xin lỗi.”
“Em không nên giận anh, chính em cũng nghe ra tiếng bước chân không đúng,” Đào Hoài Nam nói tiếp, “Tại em tùy hứng, em xin lỗi.”
Ai có thể chịu được những lời này, Trì Sính đóng cửa quay về giường, nói với Đào Hoài Nam, “Ngủ đi.”
Đào Hoài Nam nằm xuống, Trì Sính nói: “Đừng đè lên đùi.”
Đào Hoài Nam nói “Được rồi”.
Cậu nằm ngoan ngoãn trên giường, Trì Sính cúi người xuống, chạm môi mình lên đôi môi cậu, hai người hôn nhau.
Đào Hoài Nam giơ tay lên ôm cổ Trì Sính, lúc hôn còn phát ra những âm thanh nũng nịu. Trì Sính cắn mạnh lên môi cậu, tức giận nói: “Đào Hoài Nam, lần sau còn dám cố ý ngã để bị thương, em có giở trò này với anh cũng vô dụng.”
“Không dám nữa….” Đào Hoài Nam sụt sùi, hàm răng day nhẹ đôi môi Trì Sính, “Em cũng tự chột dạ.”
Ngày hôm ấy nụ hôn của Trì Sính rất dữ dằn, anh bóp lấy eo Đào Hoài Nam hằn cả dấu tay.
Một cuộc cãi vã nhỏ khiến Đào Hoài Nam bị rách ở đùi, làm tổn thương cậu bé yếu ớt, mất rất lâu mà vết thương không lành lại, để lại một vết sẹo nhạt màu, mỗi lần lộ ra Trì Sính lại lườm cậu.
Trên người Đào Hoài Nam bị thương, trong tim Trì Sính cũng hằn dấu.
Tính cách nhu mì hiền lành của Đào Hoài Nam chỉ là lớp vỏ ngoài mà thôi, thực ra cậu rất bướng bỉnh, càng dữ với bản thân mình hơn. Bình thường sợ đau sợ ngứa, Trì Sính đi rồi cậu vẫn có thể thuận theo cầu thang lên tầng không cần chớp mắt.
Tuy nói rằng Trì Sính không giận cậu, nhưng sau đó vẫn không dễ dàng tha thứ, hở ra là lạnh mặt mắng mấy câu, Đào Hoài Nam không dám làm càn suốt một thời gian dài, người ta nói gì cũng không cãi lại, nói gì cũng thừa nhận.
“Hoài Nam cứ như cô vợ nhỏ, anh xem sợ thành ra nông nỗi ấy kìa.” Lúc ăn Quý Nam nhìn Đào Hoài Nam ở đối diện, “Anh Trì à anh quản ít thôi, phát sợ với anh rồi.”
“Nó á?” Trì Sính nhìn Đào Hoài Nam, “Nó mà sợ?”
Đào Hoài Nam vội vàng nói: “Sợ, sợ chứ.”
“Em trai anh thế là nghe lời lắm rồi đấy, anh xem em trai nhà người ta thế nào đi, thằng em của em năm tuổi, quậy banh nóc nhà,” Quý Nam cảm thán, “Không biết phải làm sao.”
Trì Sính không nói gì, Đào Hoài Nam hỏi: “Cậu với Tiểu Tân chia tay rồi à? Sao không ăn với nhau nữa?”
“Cậu dùng bồ câu nhận tin tức à?” Quý Nam nói, “Mới vào học đã chia tay rồi, thay một cô bạn nữa rồi.”
“Hả?” Đào Hoài Nam chớp mắt, “Vì sao?”
“Chê tớ không đủ quan tâm,” Quý Nam không để bụng, lãng tử tình trường mà, thay bạn gái như thay áo.
Mọi người đang trò chuyện, có một bạn nam đeo kính bưng hộp cơm đi ngang qua, không cẩn thận bị trượt chân, không giữ được thăng bằng, bàn tay đặt lên làm lật đổ hộp cơm Đào Hoài Nam, hộp cơm trong tay thì đổ hết lên người Quý Nam và Thạch Khải.
Trên giày và áo quần của hai thiếu gia lập tức dính đầy cơm canh.