Chó Dữ Lâu Năm

Chương 60



“Không thể có chuyện em không bao giờ xa rời anh, sớm muộn gì anh cũng phải tách em ra.”

“Vãi…c…”

Mọi chuyện diễn ra quá đột ngột, bốn người trên bàn ăn còn chưa kịp phản ứng. Quý Nam còn chưa kịp nói nốt chữ “chưởng”.

“Sao vậy?” Đào Hoài Nam bị rơi mất hộp cơm, hai tay trống không, mê man cất tiếng hỏi.

Hai thiếu gia ngồi đối diện sa sầm mặt, bị dội cơm lên đứng sững tại chỗ, mọi người mất mười mấy giây không kịp phản ứng, não bộ chết máy rồi.


So với hai người họ, cậu bạn đeo kính gây họa còn căng thẳng hơn cả, cậu ta nhìn Quý Nam rồi nhìn sang Thạch Khải, dưới đất bừa bộn, cậu ta vô thức ghét bỏ lui về phía sau một bước, bờ vai rụt lại như một chút chim cút.

Sau đó Thạch Khải đứng dậy giũ áo, giũ mãi mà không giải quyết được vấn đề gì, cơm canh thấm đẫm chiếc áo phông mỏng dính vào người.

“Mày mù…” Quý Nam tức đến nỗi thở hổn hển, hít sâu một hơi chửi được nửa câu thì nghĩ tới trên bàn ăn có một cậu mù, đành phải nuốt nửa câu còn lại, nghẹn đến nỗi nấc một tiếng.

Cậu bạn kia mấp máy môi, đứng ngây người không nói được lời nào.

“Buồn nôn chết đi được, dính sền sệt coi mà mắc ói.” Quý Nam kéo vạt áo lên giũ, “Mẹ kiếp sáng nay ra đường giẫm phải phân chó à.”

Mọi chuyện cũng thật trùng hợp, bình thường đến lớp thường mặc đồng phục, nhưng hôm nay trời quá nóng, hai thiếu gia cởi áo đồng phục ra, trên người chỉ mặc một chiếc áo phông cộc tay.

Tính cậu ta vốn to mồm, nhìn cậu trai đứng ở đó không ho he tiếng nào, không kiềm được lửa giận, giơ tay đẩy người cậu ta một cái: “Rốt cuộc mày đi đứng kiểu gì thế? Tay hay chân mày có vấn đề?”

Cậu ta đấm một cú khiến cậu bạn kia lui về phía sau một bước, đánh một cú chưa đủ hả giận, cái tay hèn nhát này làm Quý Nam tức chết đi được.

“Mày câm à?” Thiếu gia tức lên rồi thì không phải chuyện nhỏ, bình thường nói cười ngả ngớn cũng chỉ là với người quen, đến khi sa sầm mặt rồi cũng rất đáng sợ, “Còn ở đây vênh mặt với tao à?”

Đào Hoài Nam nghe ra cậu ta giận rồi, bèn nói: “Đừng giận, đừng giận.”

Thạch Khải đứng bên cạnh cũng chau mày, chiếc áo phông trắng bây giờ đã ngả màu, nhưng cậu ta không nóng tính như Quý Nam, Quý Nam cằn nhằn mãi không xong, còn cậu ta chỉ sa sầm mặt không nói gì.

Thấy Quý Nam giận thật, xung quanh lại có không ít người đứng xem, Đào Hoài Nam khuyên mãi cũng không thấy cậu ấy nguôi giận.

“Đến một tiếng xin lỗi cũng không nói được à?” Bấy giờ đến cả Thạch Khải cũng lên tiếng, cậu ta chau mày hỏi.

Cậu bạn kia ngước mắt lên nhìn họ, có lẽ học nhiều quá ngu người, hoặc cũng có thể còn đang ngây ra bởi cảnh tượng trước mắt, mất hồi lâu mới đẩy cặp kính lên, nói “Xin lỗi”.

“Tao thèm vào cái câu “xin lỗi” của mày”, Quý Nam cười giễu, “Đền đi, mặc một lần rồi không phải đồ mới nữa. Giảm cho mày một nửa, trừ số lẻ, từ áo đến giày đưa tao hai ngàn, đồ của anh Khải tao thay anh ấy làm chủ, cũng lấy hai ngàn.”

Cậu bạn kia im re, một lúc lâu mà không lên tiếng, mọi người xung quanh đổ dồn mắt nhìn về phía họ, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng nói: “Tớ giặt cho các cậu.”

“Mày biết giặt à?” Quý Nam cười xùy, “Mày giặt sạch được không? Mày giặt sạch rồi là bọn tao không thấy gớm nữa à?”

Thiếu gia Quý tức rồi, bị người ta đổ đồ ăn lên người, trong lòng không được thoải mái.

Trước mặt nhiều người như vậy, cậu bạn kia không nói được câu nào, gương mặt đỏ bừng lên.

“Anh Nam à nguôi giận đi..” Đào Hoài Nam nhoài người về phía trước, không sờ được Quý Nam đâu, “Em mang về giặt cho anh, đừng giận nữa.”

“Thằng nhóc mù này.. cậu không thấy thì giặt nỗi gì.” Quý Nam lắc vai kéo áo ra khỏi cổ, cởi trần nửa người trên, ném chiếc áo kia cho cậu bạn, mu bàn tay vỗ lên vai cậu bạn kia, “Cho mày áo đấy, mai mang tiền tới lớp bọn tao, không trả thì tự tưởng tượng hậu quả đi.”

Quý Nam dứt lời cởi trần bỏ đi. Thạch Khải cũng cởi áo ra khoác lên vai, nói với Đào Hoài Nam và Trì Sính, “Đi nhé.”

Hai người họ đi rồi, Đào Hoài Nam mê man xoay người về phía Trì Sính.

Trì Sính đẩy phần cơm của mình cho cậu, anh bảo: “Ăn đi.”

Đào Hoài Nam lắc đầu nói, “Ban nãy ăn no rồi.”

Cậu bạn kia vẫn còn ngây người tại chỗ, có người nói với cậu ta: “Mai cậu tới xin lỗi, ban nãy tức quá thôi.”

Cậu bạn kia mím môi, có lẽ do bướng bỉnh, bờ môi mím chặt thành một đường.

Đào Hoài Nam cũng nói: “Mai cậu nói xin lỗi hai bạn ấy, không sao đâu.”

Cậu bạn kia cầm áo của Quý Nam trong tay, không nói chuyện với ai, cúi đầu bỏ đi.

Đây vẫn là lần đầu tiên Quý Nam thấy hai người họ giận, bình thường bầu không khí ở trường học rất tốt, không ai chọc vào họ, lúc nào cũng cười hi hi ha ha, lần đầu tiên thấy họ giận như vậy, còn rõ là đáng sợ.

Theo hiểu biết của Đào Hoài Nam, Quý Nam chỉ cố ý dọa người, giận rồi lại nguôi chứ không thực sự cần cậu bạn kia bồi thường. Lúc quay về phòng học hai người họ đã thay đồng phục, kéo khóa đến tận cằm, cũng đổi sang quần đồng phục.

Đào Hoài Nam nói: “Nguôi giận nguôi giận nào.”

Thạch Khải đã nguôi giận rồi, lúc này còn cười được, cậu ta bảo: “Bây giờ trên người toàn mùi thức ăn.”

“Cậu ăn no chưa?” Đào Hoài Nam cười hỏi.

Thạch Khải nói: “Xảy ra chuyện như vậy, chưa no cũng không nuốt nổi.”

Cậu bạn kia thi đầu vào trong nhóm thành tích tốt, còn giành được học bổng. Học bổng của trường rất nhiều, học kỳ trước Trì Sính cũng giành được.

Khiến mọi người ngạc nhiên là sáng sớm hôm sau, cậu bạn kia đứng trước cửa lớp họ đợi.

Quý Nam còn chưa tới, Thạch Khải tới trước, cậu ta trông thấy Thạch Khải, chậm chạp cất tiếng gọi “Này”.

Có lẽ Thạch Khải không ngờ cậu ta lại tới thật, khẽ nhướng mày lên.

Cậu bạn kia móc một xấp tiền mặt trong túi ra, gấp đôi lại hai lần thành một xấp tiền dày hình chữ nhật, đưa cho cậu: “…Trả cậu.”

Thạch Khải buông mắt nhìn xấp tiền nhỏ kia, đoạn nhấc mắt lên nhìn cậu trai, bảo rằng: “Không cần.”

Cậu bạn kia không nói gì, chỉ duỗi tay về phía trước: “Trả tiền cho cậu, bộ đồ để cho tớ.”

Vốn dĩ Thạch Khải không muốn lấy tiền, hôm qua cậu ta cũng không đòi, bấy giờ bị một cậu trai thấp hơn mình một cái đầu dúi tiền cho, cảm giác hơi châm chọc, Thạch Khải mất kiên nhẫn xua tay để cậu ta đi, bỏ vào phòng học.

Quý Nam thì không gặp phải cảnh dúi tiền vào tay như vậy, tính khí thiếu gia tắm rửa xong cũng quên luôn, không ngờ cậu nhóc kia lại tới thật.

Lúc nghe nhắc tới còn cười một trận, bảo rằng: “Đúng là thành thật ghê.”

Mấy thiếu gia bị đổ cơm vào người chỉ coi như xui xẻo, không định gây khó dễ cho người ta thật.

Không ngờ lần này gặp phải một cậu nhóc bướng bỉnh, cậu nhóc kia đứng trước cửa phòng học họ đợi ba ngày liền. Cậu cầm xấp tiền hình chữ nhật nho nhỏ trong tay, gặp Quý Nam thì đưa cho Quý Nam, gặp Thạch Khải thì đưa cho Thạch Khải. Hai người họ không nhận, hôm sau cậu ấy lại tới.

Mọi người trong lớp coi như trò vui, hai thiếu gia đây bị người ta làm nhục. Nhưng trên mặt cậu trai kia không tỏ thái độ gì cả, ngày nào cũng nghiêm mặt đưa tiền cho, như một kẻ ngốc vậy.

Muốn nổi giận cũng không được, không nên nói mấy câu xúc phạm người ta.

“Anh xem đáng đời anh không?”, Đào Hoài Nam trêu Quý Nam, “Ai bảo anh cứ thích làm khó người ta.”

“Anh đây bị dội thức ăn lên người, giờ lại thành anh sai à?” Quý Nam dở khóc dở cười, nói với Trì Sính, “Anh quản em trai anh đi, tư tưởng của em trai anh có vấn đề rồi.”

Trì Sính duỗi tay ra quay đầu Đào Hoài Nam lại, gõ vào quyển sách hỏi: “Học xong bài rồi à? Ai nói gì em cũng xen vào được à?”

Đào Hoài Nam vội vàng nói, “Em học ngay đây, em học ngay đây.”

Đào Hoài Nam học các môn xã hội không tệ, cậu có thể ghi nhớ chính xác các mốc lịch sử, cậu còn có thể liệt kê được các dữ kiện lịch sử để học thuộc. Học kỳ sau phải phân ban rồi, Đào Hoài Nam chắc chắn sẽ học ban xã hội rồi.

Tuy rằng thành tích của Trì Sính bên nào cũng không tệ, nhưng não bộ anh thiên về môn tự nhiên, với anh mà nói làm đề dễ hơn hiểu mấy môn xã hội nhiều.

Nhưng về việc này Trì Sính chưa từng suy nghĩ qua, hai người họ nhất định phải học chung một lớp, không thể tách ra được.

Ban đầu Đào Hoài Nam còn nói mấy lần, nhưng thấy Trì Sính không thích nhắc tới chuyện này thì không nhắc tới nữa.

Nhưng trong chuyện này hai người có suy nghĩ bất đồng, không nói không có nghĩa Đào Hoài Nam sẽ thỏa hiệp.

Sắp kết thúc chương trình học lớp 10, trường học bắt đầu phát nguyện vọng phân ban.

Thạch Khải tự nhiên, Quý Nam xã hội, Đào Hoài Nam xã hội, Trì Sính chậm chạp không nộp lên.

Đào Hoài Nam giữ lấy tờ đơn điền ban xã hội của anh không cho anh nộp, cố chấp nói: “Dù sao cũng học chung trường, như nhau mà.”

Trì Sính bị cậu quấy nhiễu nhiều ngày, ban đầu vẫn còn cố nén giận, anh giật tờ đơn từ trong tay Đào Hoài Nam, hỏi cậu: “Rốt cuộc em muốn làm gì?”

Đào Hoài Nam dịu giọng giải thích: “Em muốn anh học ban tự nhiên.”

“Ừ,” Trì Sính tỉnh bơ gật đầu, “Muốn anh cách xa em một chút.”

“Không phải chuyện đấy.” Đào Hoài Nam chau mày, vẻ mặt hết sức cố chấp, “Không thể có chuyện em không bao giờ xa rời anh, sớm muộn gì anh cũng phải tách em ra.”

Câu này nghe không đúng, cậu nói hơi gấp, nghĩ cái gì nói cái nấy.

Trì Sính không nói gì hồi lâu, ngồi trên ghế không nói câu nào.

Thế là họ lại căng thẳng trong mấy ngày, lần đầu tiên Đào Hoài Nam cố chấp với Trì Sính như vậy, lần này cậu đã quyết tâm không thể để Trì Sính theo mình được.

Bất kể Trì Sính tức giận thế nào, Đào Hoài Nam cũng không buông ra.

Sau đó Trì Sính không nói chuyện với cậu nữa, trông lạnh lùng hơn bao nhiêu.

Trước giờ giữa hai người, Trì Sính nói một không nói hai, anh đã quyết định thì sẽ không đổi ý.

Đào Hoài Nam lớn lên trong tay anh, Đào Hoài Nam phải nghe lời anh. Đây chính là hình thức họ ở bên nhau, đã trở thành một thói quen từ lâu, họ đã ngầm thừa nhận hình thức sinh hoạt này.

Hiếm khi Đào Hoài Nam trở nên bướng bỉnh như lần này, chịu đựng sự giận dữ và tính khí nóng nảy của Trì Sính, buông đôi tay hai người vẫn luôn nắm chặt ra.

Cậu dằn lòng cố ý nói với Trì Sính: “Em đã lớn khôn rồi, em không cần anh nhìn chòng chọc em mãi.”

Trì Sính nhìn cậu thật lâu, thật lâu.

Hàng mi Hoài Nam run run, nghe thấy Trì Sính bình tĩnh nói “Được rồi”.

Cuối cùng Đào Hoài Nam tự nộp đơn của Trì Sính lên, Trì Sính không thèm nhìn cậu. Lúc Đào Hoài Nam đi dọc theo hành lang về, chân quẹt vào bàn, góc bàn cứng khiến cậu đau đến nỗi nhăn mày lại, Trì Sính nắm chặt cây bút làm đề, không buồn hỏi.

Hai người ở trường học không nói câu nào, người ngoài còn có thể nhìn ra giữa hai người có vấn đề, Quý Nam hỏi mấy câu, sắc mặt Trì Sính hết sức khó coi, Đào Hoài Nam chỉ lắc đầu không nói gì.

Kể từ ngày Đào Hoài Nam nộp đơn, Trì Sính ở nhà cũng không để ý tới cậu nữa. Buổi tối đi ngủ cũng không về phòng, cầm chăn ra sofa ngủ. Cả ngày không nói được một từ, bất kể Đào Hoài Nam làm gì anh cũng không màng.

Anh Đông biết hai cậu em cự cãi vì chuyện phân ban, anh giúp cậu dỗ dành Trì Sính một lần, nhưng không có tác dụng.

Đào Hoài Nam không dám ho he trước mặt Trì Sính, thái độ lạnh lùng của Trì Sính khiến Đào Hoài Nam đến thở còn không dám.

Có một lần Đào Hoài Nam nhân lúc anh Đông không ở nhà, chặn Trì Sính trước cửa phòng tắm, nhắm mắt muốn hôn anh.

Trì Sính ngửa cổ ra sau, không cho cậu hôn.

Đào Hoài Nam cởi chuồng, chỉ mặc một chiếc quần đùi ôm lấy Trì Sính, nói cậu lạnh.

Đây là lần đầu tiên Đào Hoài Nam thoát khỏi sự kiểm soát của Trì Sính, không nghe lời anh nói. Cậu biết nhất định Trì Sính sẽ rất giận, cậu đã chuẩn bị tâm lý để chịu cơn thịnh nộ của Trì Sính rồi.

Để Trì Sính nguôi giận mà chuyện gì cậu cũng dám làm, cậu thực sự không còn biện pháp nào khác.

Nhưng Trì Sính không nhìn cậu lấy một cái, anh hất tay cậu, bỏ ra ngoài.

Đào Hoài Nam ngồi bên cạnh phòng tắm, ngây người một lúc lâu.