Tạ Vân Phong nghe vậy liền dúi đầu vào gần giải thích:"sao mà giống được? ở quán bar có nhiều giai cấp, nhưng ở đây chỉ toàn người từ gia đình giàu có thôi,nếu cậu tìm omega nào thì gia đình cũng ít phản đối"
Lưu Hạ Thanh nhíu mày nhìn xung quanh,chậc chả có cái gì thú vị cả,cậu cứ thế ngồi dựa lưng vào ghế tay lắc lắc li rượu mặc kệ bao kẻ muốn đến tiếp chuyện.
Lưu Hạ Thanh nhìn xung quanh,quả thật chả thấy Lục Yến tới,mà nói cũng đúng,Lục Yến chưa bao giờ tới những nơi như thế này.
đang suy nghĩ miên man, bỗng có ai đó gõ vào vai cậu một cái,cậu giật mình quay đầu lại.
"yo, tưởng cậu chết rồi chứ!"
Lưu Hạ Thanh mỉm cười trêu chọc.
Người kia nghe vậy cũng chả để bụng,đẩy cậu vào một chút rồi ngồi xuống:"vẫn chưa chết "
Tạ Vân Phong cũng để ý tới người vừa tới,quay sang nhìn thì mắt sáng rực:"ôi Lý Y Trạch? Về hồi nào thế?"
Lý Y Trạch không thèm nhìn cậu ta,mà nhìn chằm chằm Lưu Hạ Thanh, nhoẻn miệng cười,tay còn không yên ổn chọc chọc eo cậu:"vừa về,Hạ Thanh,cậu gầy đi rồi này"
Lưu Hạ Thanh vỗ cái bốp vài cái tay táy máy kia,dịch ra xa hắn rồi nói:"cẩn thận sau này không còn tay để dùng"
Lâm Y Trạch đau lòng ôm lấy bàn tay của mình,tỏ vẻ đáng thương nói:"cậu chả khác gì trước đây"
Lưu Hạ Thanh không cho ý kiến,Lâm Y Trạch tiếp tục nói:"Lục Yến sao rồi?"
Lưu Hạ Thanh nhấp một ngụm rượu, bình thản nói:"đi mà hỏi cậu ta"
Lâm Y Trạch bĩu môi chê bai:"èo cậu không muốn nói thì thôi"
Lưu Hạ Thanh ghét bỏ ra mặt:"vẫn nhiều chuyện như vậy" thảo nào bị vứt sang nước ngoài ba năm
Thấy gương mặt ghét bỏ của cậu,Lâm Y Trạch bực bội nói:"dù sao cũng mấy năm không gặp, không thể giả vờ chào đón chút sao?"
Hứ! Tổn thương thật sự
Lưu Hạ Thanh không thèm để ý,qua loa nói:"bao giờ đi"
Lâm Y Trạch lại vui vẻ nói:"lần này về hẳn rồi,muahaha phải tổ chức một bữa tiệc thật lớn để ăn mừng"
Sau khi tự cười nói một mình hồi lâu ,Lâm Y Trạch lại tò mò hỏi:"cậu với Lục Yến vẫn đấu đá nhau như cũ à?"
Lưu Hạ Thanh nghe vậy loáng thoáng nghĩ tới Lục Yến, miệng hơi cong lên úp mở nói:"đang đào góc tường nhà cậu ta"
Lâm Y Trạch mở to đôi mắt của mình,như không thể chấp nhận được việc không thể xảy ra này,Lâm Y Trạch nhìn qua Tạ Phong Vân như để xác nhận
Tạ Phong Vân gật đầu.
Lâm Y Trạch:"!!!"
Thế mà con tim làm bằng băng nghìn năm kia lại có thể thích một ai đó,wao mở mang tầm mắt quá đi, phải nhìn thử người kia một lần.
nhìn thấy biểu cảm dở hơi của người bạn lâu ngày không gặp của mình,Lưu Hạ Thanh bất lực thở dài.
Sau khi ngồi một lúc thì Lưu Hạ Thanh đứng dậy về nhà, trước khi đi cậu quay đầu hỏi Lâm Y Trạch:"đã quyết định học trường nào chưa?"
Lâm Y Trạch nói:"ba tôi chuyển tôi vào trường của các cậu,thứ hai gặp,nhớ dẫn tôi tới gặp vị thần tiên nào cướp đi trái tim của Yến ca nữa"
Lưu Hạ Thanh chậc miệng một cái,sau đó gật đầu rồi rời đi, trước khi ra khỏi cửa cậu nhìn thấy một bóng dáng rất quen, nhưng nghĩ mãi không nhớ ra ai nên cậu cũng vứt ra sau đầu không nghĩ nữa.
"Chú Lục,đón tôi"
Gọi xong cho tài xế,cậu đứng lề đường đợi xe,trong lúc đợi cậu cứ có cảm giác như ai đó đang nhìn mình,quay đầu thì không thấy ai làm cậu khá nghi hoặc.
sau vài phút thì xe cũng tới nơi,nhưng chào đón cậu không phải vị tài xế quen thuộc mà là một người xa lạ,Lưu Hạ Thanh nhanh nhạy định quay đầu chạy thì gáy bị ai đó dùng gậy đập mạnh đến mức làm cậu ngất lịm đi.
Trong lúc mơ hồ cậu cảm thấy mình bị nhốt vào trong xe,nghe loáng thoáng được hai người kia nói chuyện với nhau.
"đập mạnh như thế làm gì? Lỡ như chết người thì phải làm sao, chết thì làm sao tống được tiền!"
"trách sao được tôi,dù sao cũng là alpha sao chết dễ như thế!"
Sau đó cậu hoàn toàn mất ý thức,khi cậu tỉnh lại là nhờ một chậu nước lạnh được hất vào mặt.
"khụ khụ khụ"
Lưu Hạ Thanh lơ mơ ngóc đầu dậy,cái đầu tiên cậu nhìn thấy là hai tên đeo khẩu trang rất trẻ trâu màu đen đang từ trên nhìn xuống người cậu.
Tên hói đầu mở miệng, giọng nói khó nghe đến xúc phạm thính giác:"tỉnh rồi"
Lưu Hạ Thanh bị người ta chói lại, miệng bị bịt kín,cả người không thể nhúc nhích,cậu nhìn người kia với ánh mắt sắc lạnh.
Gã hói kia bất giác lạnh sống lưng,sau đó không biết tự ái hay sao mà đá mạnh vào người cậu,gã mắng:"đệt mày! tin tao móc mắt mày ra không? Nhìn cái ***"
Tên đô con bên cạnh đá gã một phát trách móc:"đã bảo không được đụng tay chân mà? Lỡ đâu hỏng thì sao? Cút ra bên kia "
Lưu Hạ Thanh đau đớn nhìn hai người kia bắt đầu cãi cọ, bỗng dưng cậu cảm nhận được có ngươi bên cạnh đang nhìn mình với ánh mắt lo lắng.
Lưu Hạ Thanh ngạc nhiên nhìn ngươi kia, miệng không nói ra được chỉ có thể gọi to trong lòng.