Hì hục hơn ba chục phút,Lưu Hạ Thanh phải gồng cơ đít hít cơ mông để thắng ván game này,cuối cùng ông trời cũng không phụ lòng người,trận này cuối cùng cũng dành chiến thắng.
Lưu Hạ Thanh nằm nhoài ra ghế,cậu mệt mỏi cố gắng ép sự tức giận của mình xuống.
Người là mình kéo tới,game cũng là mình ép chơi, không thể tức giận, không tức giận, không được tức giận.
Trương Hoành Ân im thin thít ngồi co rúc cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của bản thân xuống mức thấp nhất, tránh cho ngày này năm sau là dỗ đầu của mình.
Hai người cứ thế im lặng gần 10 phút đồng hồ,Lưu Hạ Thanh bấy giờ mới áp chế được bản thân mà mở miệng trước:"cậu...sau này đừng động vào game nữa"
Trương Hoành Ân:"..."
Lưu Hạ Thanh tỏ ra dịu dàng nhất có thể, nhưng trên mặt vẫn hiện lên sự tức giận,cậu cố mỉm cười nói:"đừng làm hại người khác!"
Cậu thề,sau này mà chơi game với tên này nữa cậu sẽ không tìm Lục Yến gây sự một tuần!
Trong khi hai người đang nói chuyện,nói đúng hơn là Lưu Hạ Thanh tự một mình độc thoại thì một cái bóng đổ xuống che khuất ánh sáng.
Lưu Hạ Thanh ngẩng mặt lên thì bắt gặp ngay gương mặt đẹp trai của Lục Yến,cả người hắn vẫn toát ra vẻ lười biếng như mọi khi,Lưu Hạ Thanh khá ngạc nhiên khi một người như Lục Yến lại đến nơi này.
Cậu nhếch nửa miệng chọc ghẹo:"dô,Lục thiếu sao lại có nhã hứng đến những nơi như thế này?"
Lục Yến lười biếng nhìn cậu:"tìm người "
Lưu Hạ Thanh đương nhiên biết Lục Yến tìm ai,cậu kéo ghế Trương Hoành Ân sang bên cạnh mình, giọng nói có chút đắc ý:"ở đây không có người cậu tìm"
Lục Yến không để ý đến cậu,chỉ móc điện thoại trong quần ra rồi nhấn nhấn vài cái đưa đến trước mặt cậu:"tự đọc"
Lưu Hạ Thanh đọc rõ mấy dòng tin nhắn,sau đó cả gương mặt cậu xanh mét,cậu đứng phắt dậy hung hăng nói:"vậy mà cậu lại méc mẹ tôi"
Lục Yến bình tĩnh cất điện thoại đi,ngay sau đi tới nắm cổ áo cậu kéo đi:"về thôi nào"
Lưu Hạ Thanh khóc không ra tiếng,cậu không sợ mẹ tức giận,cậu sợ nhất mẹ sẽ ngồi hàng giờ đồng hồ chỉ để cằn nhằn cậu:"Lục Yến,vẫn còn 2 tiết nữa mới đến giờ về"
Lục Yến:"lúc này cô gọi điện cho chủ nhiệm rồi,cậu cứ về thẳng nhà đi"
sau khi nói xong hắn lưu loát mở cửa xe cho cậu,Lưu Hạ Thanh thề chết vẫn bám víu lấy người hắn không buông,đầu liên tục lắc:"không được không được, không thể về!!"
Lục Yến cố lắm mới nhét cậu vào trong xe được,sau đó hắn cũng chui vào theo.
Mà Trương Hoành Ân, người luôn bị cưỡng ép kéo đi đâu đó, cuối cùng lúc nào cũng bị bỏ lại đang khóc không thành tiếng cuốc bộ về trường.
đêm đó, Lưu Hạ Thanh đã trải qua vô cùng thê thảm,cậu không dám tưởng tượng mình đã sống sót bằng cách nào.
đến nỗi sáng ngày hôm sau đến trường trong đầu cậu chỉ toàn câu không thể trốn học.
Cuối cùng cuối tuần cũng tới,Lưu Hạ Thanh lúc trước kêu Trương Hoành Ân đến kèm mình, nhưng cậu nói xong thì quên béng mất nên cũng không để ý hôm nay cậu ta không đến.
Ba Lưu hiếm khi được nghỉ, ông ngồi trên sofa trên tay cầm tờ báo hỏi Lưu Hạ Thanh:"mai đi dự tiệc cùng bố, không phải hỏi ý kiến mà là thông báo!"
Lưu Hạ Thanh bĩu môi,cậu đưa đôi mắt đầy tội nghiệp sang phía mẹ mình,cầu bà giúp đỡ
ở giới nhà giàu bọn họ, việc đưa con tham gia tiệc cùng rất có ý nghĩa, một là thúc đẩy quan hệ giữa bọn trẻ với nhau giúp sự phát triển tương lai của bọn trẻ dễ dàng hơn,hai là để bọn họ làm quen và mở rộng mối quan hệ hơn, hoặc để họ tìm bạn đời thích hợp để liên hôn chẳng hạn.
Mặc dù mẹ Lưu không có ý đó, nhưng bạn bè của bà muốn gặp con mình,bà cũng không thể từ chối mãi được.
Lưu Hạ Thanh thấy lần này không thể từ chối được nữa,buồn bã mà gặm quả táo trong tay,gương mặt oai oán nhìn bố mẹ mình.
Tối ngày hôm sau,Lưu Hạ Thanh cùng bố mẹ ngồi xe đến nơi tổ chức bữa tiệc,nơi bày tiệc chia ra làm hai tầng,tầng dưới dành cho các bậc phụ huynh còn tầng trên dành cho con cái.
Làm như vậy nhằm việc để cả hai bên thoải mái,dù sao cũng cách biệt thế hệ mà.
Lưu Hạ Thanh đi vào cũng bố mẹ,chào hỏi một lượt các trưởng bối rồi bước lên tầng.vừa lên đã có không ít ánh mắt dán lên người cậu.
Tạ Phong Vân thấy cậu,vẫy tay kêu:"Thanh ca! Mau ngồi đây"
Lưu Hạ Thanh lắc mình đi tới,hôm nay cậu mặc bộ vet màu xám,vai rộng eo thon,dáng đi thẳng tắp cả người toát lên vẻ cao ngạo bước đi.
Khi ngồi xuống,mấy người ngồi bàn này cũng nhiệt tình chào hỏi,Lưu Hạ Thanh lười biếng dựa cả người vào ghế đáp lại.
Bầu không khí ở trên này với dưới kia hoàn toàn khác nhau,vì theo sở thích của giới trẻ, trên này được thiết kế theo dạng quán bar,mà bên dưới lại sang trọng điềm tĩnh trái ngược lại hoàn toàn.
Lưu Hạ Thanh cũng bắt đầu khâm phục người nghĩ ra thể loại này rồi đó,giờ mà kéo em omega nào đi thì cũng chả ai để ý.
Lưu Hạ Thanh yên lặng đánh giá:"khác méo gì quán bar không chứ"