Chọc Tôi! Em Đã Tính Sẵn Hậu Quả Chưa?

Chương 20: thiên đàng à,ta tới đây



Bác quản gia đang tưới cho cây cảnh mà phu nhân yêu thích trước cửa thì thấy Lục Yến bế cậu chủ nhà mình về,đã thế tư thế lại còn rất thân mật.

ông dụi mắt vài lần,ông còn đang suy ngủ có phải mình già rồi nên sinh ảo giác không , việc này hoàn toàn không có khả năng xảy ra,cậu chủ nhà mình trước kia vẫn còn vì phải ngồi xe chung với Lục thiếu gia mà làm ầm cả tháng trời đó!.

Lục Yến ôm người vào trong nhà,đi ngang qua bác quản gia tâm trí vẫn còn đang trên mây mây hắn vẫn lễ phép chào hỏi một tiếng rồi đưa người vào.

Nặng nhọc đặt cậu xuống giường,mặc dù hắn có khoẻ cũng không thể bế một thanh niên cao m8 mà không cảm thấy mệt được.

Nhưng không như ý nguyện,Lưu Hạ Thanh hoàn toàn bám vào người hắn,tay siết chặt cổ áo đến mức nhăn nhúm,Lục Yến bất lực nói:"đến nhà rồi,thả ra đi"

Lưu Hạ Thanh cảm thấy thứ mang lại cảm giác dễ chịu cho mình muốn rời đi,cậu như làm nũng mà sống chết bám vào,mặt ửng hồng mắt hơi hé ra, không biết vì nhiệt độ cơ thể quá cao hay cậu khóc mà khoé mắt đỏ ửng trông rất yếu đuối.

Cậu liên tục lắc đầu,giọng nói mềm mại mà Lục Yến còn không tin nó phát ra từ miệng cậu:"không... không thích"

Lục Yến cứng đờ tại chỗ,cánh tay đang muốn gỡ tay cậu ra cũng khựng lại,hắn nhìn Lưu Hạ Thanh với ánh mắt phức tạp.

Lưu Hạ Thanh cảm nhận được người kia không động đậy,càng được nước lấn tới,cậu đứng dậy nhưng chân mền nhũn đành dựa hết lên người Lục Yến,cậu vùi mặt vào cổ hắn sau đó theo bản năng tìm kiếm nơi tiết ra tin tức tố mà rời tới gáy.

Lục Yến hơi nhíu mi,mắt hip lại tạo cảm giác nguy hiểm,hắn dùng một tay bắt lấy gáy cậu đè cậu xuống giường,ánh mắt lạnh băng nhìn xuống người đang dãy dụa:"cậu mà dãy nữa thì đừng trách tôi"

Lưu Hạ Thanh cảm nhận được nguy hiểm liền bất động nghe lời không dãy nữa,nhưng vì không thể tiếp xúc gần với Lục Yến người cậu lại bắt đầu nóng lên.

Cậu mơ màng mở mắt nhìn Lục Yến,ánh mắt mang theo chút nước mờ mịt mà nhìn hắn:"cho tôi"



Trán Lục Yến gần như nổi gân xanh,hắn kiềm chế xúc động muốn cắn cậu lại,đè xuống những cảm xúc không nên có đó,hắn cởi áo khoác vứt cho cậu rồi đi thẳng một mạch ra ngoài.

Lưu Hạ Thanh ôm chặt chiếc áo vào lòng,vùi mặt mình vào,cảm nhận mùi hương lạnh băng đó ,để nó bao quanh lấy bản thân mình.

Vì đã nhận đủ lượng tin tức tố cần thiết cho hôm nay,cơ thể cậu dần dịu lại,cứ thế cậu mệt mỏi mơ màng ngủ thiếp đi.

Lúc tỉnh lại trời đã tối,Lưu Hạ Thanh vừa mở mắt đã thấy gương mặt phóng đại của mẹ cậu.

Cậu giật mình lùi mạnh ra sau,vì vậy đầu đập thẳng vào đầu giường,Lưu Hạ Thanh ôm đầu khóc rống:"oa đau đau đau"

Mẹ Lưu lo lắng nhìn cậu,tay chân luống cuống:"ai nha con không sao chứ,mẹ xin lỗi không nên làm con giật mình như thế"

Lưu Hạ Thanh ôm đầu nhìn mẹ cậu:"sao mẹ lại vào phòng con"

Lại còn dí mặt vào gần như vậy.

Mẹ Lưu tay chống hông nói:"còn sao nữa,con bất tỉnh được đưa về nhà làm mẹ lo chết đi được "

Lưu Hạ Thanh ngơ ngác:"con bất tỉnh?"

Men Lưu ngồi xuống giường,ánh mắt vẫn luôn dán chặt vào người cậu:"nếu không phải tiểu Yến bế con về thì không biết con hôm nay sẽ ra sao rồi,tí nhớ đi cảm ơn tiểu Yến đấy!"



Lưu Hạ Thanh sốc bay màu,đầu cậu hiện lên 7749 cảnh tượng đáng sợ đó,như không tin mà hỏi lại:"mẹ nói sao? Lục Yến bế...con?"

Mẹ Lưu thành thật gật đầu, cũng không quan tâm gương mặt khó coi như ăn ớt của con trai mình còn thêm dầu vào lửa:"lúc đó quản gia nói con một hai phải dính vào người Tiểu Yến,lúc người ta muốn đi còn giận dỗi đòi áo người ta về ôm cơ mà"

Lưu Hạ Thanh:"o∆o!"

Thấy gương mặt càng ngày càng tái đi của con trai,bà cũng không quan tâm mà đứng dậy phủi đít đi ra ngoài.

Lưu Hạ Thanh chết lặng miệng lẩm bẩm một mình:"chuyện đáng sợ đó không thể xảy ra được, chắc chắn mẹ lừa cậu"

càng nói cậu càng tin vào giả thuyết mình tự đưa ra này,cảm xúc trong lòng vừa lắng xuống một chút thì thấy một cái áo đồng phục nhăn nheo đang yên vị trên đùi mình,Lưu Hạ Thanh mất niềm tin vào cuộc sống mà vùi đầu vào chăn.

"mày đi chết đi Lưu Hạ Thanh,sao mày có thể làm chuyện mất mặt đó"

"Aaaaaaaaaaa"

Giọng hét của cậu to tới mức dưới lầu còn nghe được,bác quản gia lo lắng muốn lên xem thì Mẹ Lưu ngăn lại:"không sao, chút nữa là ổn thôi"

Lưu Hạ Thanh không còn thiết sống nữa,cậu chết lặng với lấy điện thoại định hỏi cho ra lẽ vì sao lại xảy ra việc này, vừa bật đoạn chat ra thì đập ngay vào mắt cậu là hình ảnh bản thân tay vòng qua cổ Lục Yến,chân quấn quanh eo hắn,mặt vùi vào cổ hắn như muốn chết trong đó luôn vậy.

Lưu Hạ Thanh không còn lưu luyến gì trần thế nữa,hôm nay cậu sẽ đập đầu vào gối tự tử.

Thiên đàng à,ta tới đây
— QUẢNG CÁO —