Lăn lộn đến nửa đêm cậu mới buồn ngủ,đang lim dim thì cơ thể lại bắt đầu khó chịu,từng đợt từng đợt kéo đến.
Lưu Hạ Thanh cố gắng phớt lờ ý nghĩ muốn ôm lấy cái áo khoác đồng phục của Lục Yến,cậu cảm thấy hôm nay đã đủ khiến cậu đào hố chui xuống đất rồi,bây giờ cậu còn không biết xấu hổ mà muốn vươn tay ôm lấy áo khoác của
hắn nữa.
Lưu Hạ Thanh bực bội vùi đầu vào gối,cố gắng chống đỡ cảm giác kỳ lạ của cơ thể đem lại.
"mình chỉ ôm một chút, sẽ không làm sao đâu nhỉ?"
Sau đó cậu lại lắc đầu phủ nhận:"sao lại không biết xấu hổ như thế, Lưu Hạ Thanh mày không được làm chuyện mất mặt như thế!"
Tuy miệng nói thế nhưng tay rất thành thật mà với lấy ôm vào lòng,cậu vùi cả nửa khuôn mặt mình vào chỉ để lộ ra đôi mắt tràn đây thoả mãn.
Cảm giác được mùi hương yêu thích quen thuộc từ từ phủ lấy mình,cả cơ thể nhẹ nhàng cảm giác khô nóng trong người dần bớt đi.
Sau đó cậu dần dần thiệp đi, ôm chặt cái áo đến nhăn nheo mà chìm vào giấc mộng đẹp.
Lục Yến nửa đêm lo lắng bật dậy lén đến xem cậu thì thấy cảnh cún con ngoan ngoãn cuộn người ôm chặt lấy áo mình mà ngủ ngon lành.
Trong chốc lát ánh mắt hắn hiện lên tia dục vọng khó hiểu, nhìn chằm chằm người yên tĩnh ngủ trên giường trầm ngâm hồi lâu.
Sau đó hắn nhếch miệng cười,lưỡi liếm phớt qua môi dưới,nhỏ giọng thì thầm:"thích như vậy..."
Sáng hôm sau Lưu Hạ Thanh bị đánh thức bởi mẹ cậu,lơ mơ ngồi dậy, đầu óc vẫn còn ngây ngốc,cậu dụi dụi mắt ngước mắt hỏi:"mấy giờ rồi mẹ?"
Nhưng mẹ cậu không đáp mà chỉ nhìn cậu với ánh mắt nhìn kẻ biến thái vậy,bà cứ thế nhìn chằm chằm làm cậu có hơi hoảng hốt.
Cậu hơi lo lắng hỏi:"mẹ nhìn con như vậy là có ý gì?"
Bà chỉ tay vào chiếc áo trong lòng cậu,giọng nơi trầm ngâm:"con yên tâm, mẹ sẽ không vì con sinh ra tâm lý biến thái thích ôm áo của alpha khác mà ghét bỏ con đâu..."
Mặt Lưu Hạ Thanh bỗng chốc hiện lên tầng ửng đỏ,cậu vội vội vàng vàng nhét cái áo vào chăn, luống cuống giải thích:"không phải như mẹ nghĩ đâu"
Mẹ Lưu dùng ánh mắt thấu hiểu nhìn cậu,gật đầu tỏ vẻ tán đồng:"mẹ hiểu mà"
Lưu Hạ Thanh:"mẹ rốt cuộc hiểu cái gì!!!"
Mẹ Lưu mang biểu cảm cái gì cũng hiểu rời đi,Lưu Hạ Thanh ngồi tại chỗ đỏ mặt thẫn thờ,sau đó cậu nhanh nhanh chóng chóng giấu cái áo đi như ăn trộm vậy.
Ngày hôm nay mở màn với kiếp nạn như vậy,mà kiếp nạn thứ hai của cậu là đến trường,đúng vậy! Hôm nay phải đến trường a!!!!
Lưu Hạ Thanh như xác sống bị nhét vào xe,cậu cố gắng đưa ánh mắt đau thương nhìn ba mình như muốn ông thương hại mà cho mình đi xe khác, nhưng không lay chuyển được ông a...
Lưu Hạ Thanh cứng ngắc quay đầu nhìn Lục Yến đang một bộ dạng mỉm cười nhìn mình,trong lòng chột dạ khó hiểu,cậu cố gắng nhìn ra ngoài cửa sổ nhằm phân tán sự chú ý.
may mắn Lục Yến cũng không nhìn cậu mà chỉ chăm chú đọc sách,trong lúc
cậu đang định thả lỏng thì bất thình lình một giọng nói trầm ấm vang lên:"cậu không định trả áo cho tôi sao?"
Lưu Hạ Thanh cứng ngắc không muốn trả lời,nhớ lại mùi hương vẫn còn vương trên áo,quả thật cậu muốn chiếm luôn chứ không muốn trả lại chút
nào.
Chả nhẽ mình bịa là vứt rồi lấy luôn? Không được,hay bây giờ ra giá mua lại có được không?
"sao cậu không trả lời?"
"đang giặt"
Nói rồi nhắm mắt như muốn ngủ,Lục Yến nhìn vành tai đỏ ửng của cậu mà cười thầm,thật đáng yêu