Gặp nhau giữa bôn ba cuộc sống, lại không phải bắt gặp nhau một cách bình thường nhất. Có lẽ chính là duyên kỳ ngộ nên cuộc gặp gỡ của họ chẳng ai trông giống ai, thế mà lại thú vị, tìm hiểu lẫn nhau trong một lần gặp gỡ, rồi tái ngộ. Còn hơn biết trước để rồi không gặp lại lần thứ hai.
Ngày ấy, do trên núi có thổ phỉ chuyên ăn cướp không chỉ của dân lành, mà còn có của bọn quan phủ mấy đời quan phủ đến đây nhận chức được mấy ngày lại từ chức đi nơi khác khiến dân trong thành nghèo đói khổ sở. Ôn Liễu Niên là tân Tri phủ đại nhân, mới nhận chức tại thành Thương Mang, việc hắn được đưa đến đây đều được sắp xếp sẵn cả. Bách tính khua chiêng gõ trống, cứ tưởng rằng vị quan này cùng vị lúc trước như nhau đều là tráng hán ngũ đại tam thô rắn chắc, ai ngờ rằng từ trong xe ngựa đi ra lại là một con mọt sách gầy gò ốm yếu.Chẳng ai mong đợi được gì, vì xem chắc hắn không thể lo nổi cái mạng mình huống chi là dân chúng. Ôn đại nhân nhìn chung quanh, cau mày cảm khái, “Quả nhiên rất nghèo.” Bách tính nghe vậy cùng tan nát cõi lòng, chúng ta cũng không muốn, nhưng mà trên núi ngoài thành có thổ phỉ...