Bởi vì tối hôm qua thật sự quá mệt mỏi, hơn nữa vì duyên cớ ngã bệnh, Ôn Liễu Niên cảm thấy ngủ được rất là kiên định. Triệu Việt ở bên trong thư phòng đi vài vòng cũng không có chuyện gì làm, liền cầm lấy bức họa lúc trước Lục Truy khen ngợi nhìn một lần, cảm thấy …… vẫn là một đống đen thui !
Ôn Liễu Niên ở trong mộng nhỏ giọng ho khan.
Triệu Việt tiến lên đem thảm đang trượt xuống kéo lên, một lần nữa giúp hắn đắp kín.
Bốn phía ấm áp, Ôn Liễu Niên ngủ đến càng phát ra hương vị ngọt ngào .
Triệu Việt ngồi trở về bàn đọc sách, nhàm chán ngáp một cái, sau đó nhớ tới trong ngực còn có quyển sách, vì vậy móc ra tính toán đọc đốt thời gian, chẳng qua là xem còn chưa được hai trang, thì thành công bị chọc giận.
Thật sự là lần nào cũng linh, nhiều lần khó chịu.
Nghiêng đầu nhìn con mọt sách còn đang ngủ một chút, Triệu đại đương gia giận dữ gõ lên đầu hắn một cái, người đọc sách hẳn là nên ôn lương cung khiêm nhượng mới đúng, vì sao hết lần này tới lần khác đáng giận như thế?
Ôn Liễu Niên khẽ nhíu mày, nhỏ giọng lầm bầm một câu, nhân tiện trở mình.
Triệu Việt trong lòng lắc đầu, thậm chí có chút hoài niệm Tri phủ đại nhân cao to thô kệch lúc trước —— Nếu thật sự là lớn lên như vậy, mặc dù trong lòng nén giận, còn có thể tay không đánh nhau một trận, mà sẽ không lộ ra vẻ là đang khi dễ đối phương. Mà bây giờ người này đừng nói là đánh một cái, coi như là giọng nói hơi thô một chút, cũng cảm thấy đều giống như là đang ỷ thế hiếp người .
Mặc dù chính mình mới là người bị hại .
Cửa sổ còn chưa có hoàn toàn đóng kín, buổi tối lại nổi gió, vài sợi tóc trên gò má Ôn Liễu Niên bị gió thổi lên, đại khái là cảm thấy lạnh, liền rụt người vào trong thảm.
Triệu Việt đứng lên muốn giúp hắn đóng cửa sổ lại, lại bị đè vạt áo, vì vậy vươn tay nhẹ nhàng bế hắn lên.
Lục Truy vừa vặn đẩy cửa ra, sau lưng còn có Mộc Thanh Sơn cùng Thượng Vân Trạch .
Một trận cuồng phong thổi vào thư phòng, Ôn Liễu Niên giật mình, mơ mơ màng màng mở mắt, tựa vào trong ngực Triệu Việt ngáp một cái .
Triệu Việt cắn răng, “Đóng cửa.”
Mộc Thanh Sơn nhanh chóng đóng kín cửa .
Triệu Việt : ……
Chốc lát sau, Thượng Vân Trạch đứng ở trong viện nói, “Ta cảm thấy ý tứ của Triệu Đại đương gia, là để cho chúng ta đi vào sau đó mới đóng cửa.”
Mộc Thanh Sơn : ……
Hai người rõ ràng là gặp mặt đều sẽ đấu đá lẫn nhau, hà tất gì chỉ trong chốc lát, liền ôm nhau lên nhuyễn tháp ? !
Lục Truy cầm đường bính nói, “Ta cảm thấy trong đó phỏng chừng có chút hiểu lầm.”
Gió lớn thổi lên lá cây, Triệu Việt mở cửa thư phòng ra, sắc mặt rất đen, bởi vì vừa rồi khi đem Ôn Liễu Niên nhét vào chăn, hắn tự dưng lại bị cắn một cái, đến bây giờ mu bàn tay còn có dấu răng. Mộc Thanh Sơn yên lặng trốn sau lưng Thượng Vân Trạch.
Thượng bảo chủ tâm tình rất tốt.
Lục Truy bước vào trong liếc mắt nhìn, “Đại nhân thế nào ?”
Triệu Việt mặt tê liệt nói, “Bị sốt, tìm đại phu xem một chút đi, hẳn là nhiễm phong hàn.”
Thì ra là như vậy …… Mộc Thanh Sơn thở dài, vội vàng kêu người đi mời đại phu .
Triệu Việt cùng Lục Truy cũng chuẩn bị trở về Đằng Vân bảo, đi được hai bước, Triệu Đại đương gia dừng bước lại, “Ngươi tính toán mang theo thứ này ăn ở trên đường ?"
Lục Truy lúc này mới nhớ tới trong tay mình còn có một túi thức ăn, vì vậy liền đi vòng trở lại đặt ở thư phòng .
Hai con tuấn mã một đường chạy như bay, cuồn cuộn chạy ra khỏi thành.
Sáng ngày hôm sau, nhiệt độ trên trán Ôn Liễu Niên giảm không ít, nhưng trên người lại rất là đau nhức .
“Vài ngày nay đại nhân quá mệt mỏi rồi.” Mộc Thanh Sơn nói, “Bên ngoài thành cũng không có đại sự gì, đại nhân nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa đi.”
Ôn Liễu Niên bọc chăn, cảm thấy choáng đầu hoa mắt.
Sau khi rửa mặt, hạ nhân bưng điểm tâm tới, ngoại trừ chút đồ lót dạ ăn chung với cháo trắng, còn có vài kim ti đường bính ở cửa hàng Tô Thúy, nhìn rất là mê người thèm ăn .
Mộc Thanh Sơn nói, “Là tối hôm qua Lục Nhị đương gia mua về, lúc ấy đại nhân mơ mơ màng màng, e là không có ấn tượng gì."
Ôn Liễu Niên duỗi người, "Chư vị đương gia trở về rồi sao? ”
“Tối hôm qua trở về rồi.” Mộc Thanh Sơn ngồi đối diện hắn, cũng múc chén cháo chậm rãi uống, “Triệu Đại đương gia là người giữ chữ tín, nếu đã đáp ứng chờ cho đến khi tiêu diệt thổ phỉ kết thúc, thì nhất định sẽ không giữa đường gây chuyện, đại nhân có thể yên tâm.”
“Đó là tất nhiên." Ôn Liễu Niên siết chặt cằm, “Trong giang hồ, dù sao người tốt vẫn là chiếm đa số. ”
Mộc Thanh Sơn gật đầu, “Thượng bảo chủ cũng là một người tốt.”
Ôn Liễu Niên bình tĩnh gắp một ít dưa muối, “Gần đây sư gia cùng bảo chủ ở chung thế nào rồi ? ”
“Rất tốt.” Mộc Thanh Sơn nghiêm túc gật đầu, "Thượng bảo chủ làm rất nhiều chuyện, ngay cả bột gạo dầu muối đều là do hắn sai người đi mua, còn giúp phủ nha đổi tất cả bàn ghế cũ.”
“Chỉ có những việc này ?” Ôn Liễu Niên hỏi .
Mộc Thanh Sơn nghi ngờ, “Chẳng lẽ những việc này còn chưa đủ ?" Coi như là ăn hôi, cũng quả quyết không có đạo lý ôm lấy không buông tay a, hơn nữa thành Thương Mang mặc dù nghèo, nhưng vẫn là có vài nhà lão viên ngoại, vì sao không thấy đại nhân đi lường gạt ?
Ôn Liễu Niên ý vị sâu xa, “Nói không chừng Thượng bảo chủ cảm thấy xa xa không đủ.”
Mộc Thanh Sơn khẳng định, “Ta cảm thấy vậy là đủ rồi !” Cũng không thể vẫn cứ chiếm người tiện nghi của người khác . Ôn Liễu Niên ăn đường bính, "Nếu sư gia không tin, có thể tự mình đi hỏi Thượng bảo chủ.”
Chuyện này phải hỏi thế nào ? Sau khi ăn xong điểm tâm , Mộc Thanh Sơn ở bên trong viện xoay vòng để tiêu thực , thuận tiện ngồi xổm xuống nhìn con kiến dọn nhà .
“Tiểu Mộc.” Thượng Vân Trạch nhảy vào cửa viện.
“Bảo chủ.” Mộc Thanh Sơn đứng lên .
Thượng Vân Trạch nói, “Ta giúp ngươi đổi một cái giường mới."
“A ? ” Mộc Thanh Sơn bị chấn kinh một chút .
Thượng Vân Trạch nói, “Cái giường lúc trước cứng quá.”
“Cứng quá thì trải thêm chăn bông là được rồi, vì sao phải đổi nguyên cả cái giường ? ” Mộc Thanh Sơn rất là băn khoăn.
Thượng Vân Trạch nói , “Đúng lúc bên trong Đằng Vân bảo có cái giường trống, không ai dùng , so với bỏ đi cũng tốt hơn.”
Vừa nghe là vật không dùng, Mộc Thanh Sơn cũng không từ chối nữa, hơn nữa bên trong phủ cũng có không ít công vụ, chạy ra chạy vào vài chuyến, buổi chiều cũng liền quên chuyện này .
Lúc chạng vạng tối, ám vệ lại mang về vài thổ phỉ, nói cũng là mình chạy xuống núi , khóc lóc kêu gào muốn giải dược .
Lao đầu vui vẻ phát đường đậu .
Lần này thổ phỉ quy hàng tự xưng là bang Hắc Phong, tổng cộng cũng có mười mấy hai mươi người, vốn là ngày thường ba bữa còn không đủ ăn, ít ngày trước còn bị Hổ Đầu Cương càn quét qua một lần, cơ hồ ngay cả bụng cũng ăn không no.
“Đều bị cướp đi cái gì ? ” Ôn Liễu Niên thăng đường cả đêm, tuy nói sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, bất quá uy nghiêm nửa phần cũng không giảm.