Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một

Chương 1101: Ngần ấy tuổi đầu rồi mà vợ còn không có!



Mạc Lăng Thiên khoác vai Lục Đình Kiêu, chậc chậc mấy cái: "Tiểu hồ ly gian xảo này, tiểu bạch thỏ lanh lợi này, cao thủ bắn súng này, nữ hầu dễ thương này, nữ hiệp võ công cao cường này, giờ lại còn cả khuê tú dân quốc… Trời ạ! Tiểu bạch thỏ nhà cậu rốt cuộc có bao nhiêu thân phận thế hả? Cuối cùng tôi cũng biết sao cậu lại mê mẩn cô gái này đến vậy rồi. Mỗi lần cô ấy đổi cách ăn mặc là như lại thay người khác... này, cậu có sung sướng khi được "đổi" bạn gái liên tùng tục không thế?"

Lục Đình Kiêu: "Bất kể cô ấy có vẻ ngoài thế nào thì tôi cũng đều thích."

"..."

Câu nói vui đùa của Mạc Lăng Thiên bị câu nói "tình sâu như biển" của Lục Đình Kiêu vùi dập không thương tiếc, Mạc Lăng Thiên ai oán nói: "Người anh em này, tôi phát hiện ra sau khi cậu yêu đương vào rồi thì cứ ý như "tình thánh" ấy! Hại tôi trước đây còn tưởng cậu là EQ thấp cơ... mà thôi, mấy chiêu trước cậu chỉ tôi không có đủ đô, dạy thêm đi, phải dậy mấy cái buồn nôn hơn cái câu vừa rồi của cậu ấy…"

"Dạo này Tử Dao thế nào rồi?" Lục Đình Kiêu đột nhiên hỏi một câu.

Mạc Lăng Thiên thở dài: "Lần trước cậu đã nói thẳng thế rồi, với tính cách của Tử Dao thì chắc chắn sẽ từ bỏ thôi, cô ấy không phải loại con gái bám dai như đỉa đâu."

Mạc Lăng Thiên trò chuyện với Lục Đình Kiêu một chốc, trước khi đi tiếp đón khách khứa còn cố ý đi qua chào hỏi vài câu với với Ninh Tịch mấy câu rồi mới đi.

Kết quả, sau đó liền có không ít người nghe ngóng về Ninh Tịch từ anh ta, thậm chí cha của anh ta cũng chú ý tới cô.

"Lăng Thiên, cô gái kia là bạn của con à?" Mạc Kiến Chương hỏi.

"Đúng thế ạ, sao thế ba?"

"Chỉ là không ngờ con lại có thể kết được người bạn ra dáng người như thế." Mạc Kiến Chương tỏ vẻ bất mãn với con trai.

"Khụ, ba, có ai nói con ruột như ba không!"

"Bao giờ thì phát triển thành bạn gái?" Mạc Kiến Chương bất chợt quăng bom.

"Phụt!!! Khụ khụ khụ khụ khụ khụ…" Mạc Lăng Thiên suýt thì bị sặc chết: "Ba! Ba đừng có mà dọa con!"

Mạc Kiến Chương chau mày: "Hốt hoảng thế làm gì? Tục ngữ có câu "tướng do tâm sinh", ba thấy cô gái này rất được, đoan trang độ lượng. Lúc nãy hai đứa trò chuyện trông cũng hòa hợp lắm, sao không tiến thêm một bước nữa? Tuổi con qua đầu ba lâu rồi đấy, đến Lục Đình Kiêu cũng đã có bạn gái rồi, con còn định chơi bời thêm đến bao giờ nữa?"

Mạc Lăng Thiên khốn khổ nói: "Ba à… chúng ta có chuyện gì thì để sau nói được không! Hôm nay là ngày tốt của ba mà, chúng ta nói chuyện gì khác vui vẻ hơn được không?"

"Vậy con có thể làm ba vui được không?... Cô gái kia là con cái nhà ai? Nếu con không tiện nói thì ba đi cầu hôn giúp con! Nếu năm nay mà cưới thì chắc năm sau sẽ sinh được một thằng cu mập mạp đó!" Hiển nhiên là Mạc Kiến Chương đã muốn bế cháu đến phát rồ rồi.

"Ba của con ơi! Ba đừng làm loạn nữa! Người ta là vợ của Lục Đình Kiêu đó!" Mạc Lăng Thiên không nhịn được nữa bèn nói thẳng.

Mạc Kiến Chương nghe vậy liền sững sờ: "Cái gì? Cô gái đó… là bạn gái của Lục Đình Kiêu?"

Mạc Lăng Thiên day day trán: "Vâng…! Thế nên xin ba không cần manh động! Với lại trong lòng con đã có người rồi."

Mạc Kiến Chương "hừ" lạnh một tiếng: "À, cái người mắt cao hơn đầu ấy hả, người ta có để ý con không?"

"Ba, rốt cuộc con có phải là con ruột của ba không thế? Mắt người ta cao nhưng con cũng đâu có kém?" Gần đây anh đã rất cố gắng phấn đấu rồi.

Mạc Kiến Chương nhìn về phía Ninh Tịch, vẻ mặt đầy tiếc hận than thở: "Con là cái đồ vô dụng! Ngần ấy tuổi đầu rồi mà vợ còn không có!"

Mạc Lăng Thiên: "..."