Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một

Chương 1220: Bị hủy hết danh tiếng



Hắn ta luôn bị người phụ nữ này chèn ép từng li từng tí một, đã sớm chịu đủ rồi. Cô ta không muốn cho các nhà phát hành phim đi cửa sau thì thôi đi, lại còn bắt cấp dưới cũng phải tuân thủ, khiến cho hắn ta thấy mỡ mà chỉ biết đứng nhỏ nước dãi.

Cơ mà, tuy công ty không thể leo lên top đầu các bảng xếp hạng nhưng danh tiếng của Phương Gia Duyệt ở trong giới lại khá là vững chắc, thế nên hắn ta không làm gì nổi cô.

Không ngờ rằng lần này, Phương Gia Duyệt lại làm ra một chuyện không có đầu óc đến thế này…

Ha ha, mười ngày á? Tôi mong chờ ngày đó lắm đây!

Cái bộ phim không hề hot đó căng lắm cũng chỉ chiếu được ba ngày thôi. Sau ba ngày, không biết là số vé bán ra trong một lần chiếu có nổi 1% không nữa. Đợi đến lúc tất cả các phòng chiếu đều trống không, cái cảnh đó ấy mà, chậc chậc chậc, thật đúng là khiến người ta chờ mong làm sao...

Có điều hắn ta vẫn phải cảm ơn bộ phim này, vì nó mà hắn ta sắp có cơ hội lên chức ha ha ha.

Phương Gia Duyệt nói xong câu đó thì cũng chẳng buồn để ý xem đám cổ đông kia nói gì mà đứng dậy đi thẳng ra ngoài.

Nếu như là cách đây vài năm thì cô còn có thể dùng lời hay ý đẹp giải thích, phân tích nội dung phim với bọn họ, nói rõ cho bọn họ nghe tại sao bộ phim này lại đáng được coi trọng đến thế. Nhưng bây giờ thì khác rồi, có nói với họ cũng chỉ phí lời.

Lí do là sao à? Là vì đám người này vốn không hiểu gì về điện ảnh cả, có nói nhiều thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là đàn gảy tai trâu mà thôi.

Đúng vậy, những người đầu tư trong giới điện ảnh bây giờ phần lớn chẳng biết cái gì gọi là điện ảnh. Để một đám người như thế thao túng thị trường phim, thao túng thường thức của khán giả, khiến cho ngành điện ảnh trong nước ngày càng lụn bại, mãi không tài nào sánh được với các tác phẩm của các cường quốc khác, làm cho đám ngoại quốc ngang nhiên kiếm tiền trắng trợn của nước mình thế này đây…

...

Cùng lúc đó, Trịnh Khang Đức đang nói chuyện với nhà sản xuất Ngô Khải.

"Lão Ngô, thế nào rồi?"

"Vì số vé bán được của chúng ta ba ngày trước rất tốt nên trước mắt nó đang là bộ phim có tỷ suất chiếu nhiều nhất ở các rạp lớn! Chỉ có điều… "

"Có điều cái gì?" Trịnh Khang Đức cau mày.

"Có điều... có một rạp thì ngoại lệ…"

"Hửm? Rạp nào thế?" Trịnh Khang Đức hứng thú hỏi.

"Là Hoa Ảnh… theo như số liệu thống kê của tôi thì tỷ suất chiếu bộ phim của chúng ta ở bên họ bị rút xuống 5%, còn tỷ suất chiếu của Người Tìm Mộng thì lại được tăng lên tận 60%."

"Cái gì? Anh nói bao nhiêu cơ?" Trịnh Khang Đức kinh ngạc hỏi lại.

"60%!"

Vẻ mặt của Trịnh Khang Đức lập tức trầm xuống: "Phương Gia Duyệt này… Cô ta điên rồi à? Chẳng nhẽ vì tôi đi hết các rạp mà không đi cô ta, nên cô ta cố ý chỉnh lại? Hừm, đúng thật là thú vị!"

Ngô Khải nghe vậy bèn lắc đầu nói: "Với tính cách của Phương Gia Duyệt thì tôi cảm thấy có lẽ là không phải như thế, chuyện này nếu là người khác thì không tài nào tưởng tượng nổi, nhưng nếu là Phương Gia Duyệt thì lại bình thường. Cô ta thường làm những chuyện thế này, thường xếp tỷ suất chiếu cao cho những bộ phim không mấy được chú ý, nhưng mà... lần này tỷ suất chiếu của Người Tìm Mộng đúng thật là rất cao."

"Những bộ phim không mấy được chú ý được cô ta nhắm trúng kia quả thật sau đó đều rất nổi, nếu không thì Hoa Ảnh cũng chẳng có cái danh Đệ Nhất Trung Hoa!"

"Ồ ồ, chỉ e là lần này cái danh này của cô ta sắp về vườn rồi!" Trịnh Khang Đức cười lạnh.

Ngô Khải cũng tỏ vẻ giễu cợt: "Đương nhiên rồi, tôi đã tra số liệu thu vào của Hoa Ảnh hôm nay, cho dù được chiếu với tỷ suất cao như thế nhưng số người đến xem lại đúng là ít thảm thương, vốn chẳng có nổi mấy người đi xem!"

"Nói thật thì tôi cũng không hiểu nổi, mấy cái phim không mấy được chú ý này dù có hot lên thì doanh thu thu về cũng chẳng bằng một phần mười của loại phim thị trường. Vậy sao cô ta cứ cố ý sắp xếp như thế? Haizzz, đúng là chỉ tổ lãng phí tài nguyên..."