Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một

Chương 1367: Chốn cũ



Sắc mặt Ninh Tịch lập tức thay đổi: "Cho nên ý em là trong nhà thật sự xảy ra chuyện?"

Đường Nặc thấy lừa không nổi nữa thì siết chặt nắm tay, cậu không muốn nói nhưng lại sợ Ninh Tịch cho rằng cậu coi cô là người ngoài nên chẳng thể làm gì khác hơn là kể hết mọi chuyện: "Nhà... quả thật có chút chuyện... chị cũng biết ba chúng ta dễ mềm lòng! Lúc trước ba cho một người phụ việc ở công trường mượn một số tiền lớn... kết quả... kết quả... giờ không đòi lại được..."

"Cho vay bao nhiêu?" Ninh Tịch cau mày hỏi.

"Đại khái là... toàn bộ tiền tiết kiệm... cả số tiền chị gửi về mấy lần trước cũng đều cho vay hết... tổng cộng lại cũng đến 60 vạn... Mọi người vốn định dùng nó để mua nhà ở trấn trên... nhưng mà, bây giờ còn không trả nổi học phí cho em... Thời gian trước bà nội bị bệnh... tiền thuốc thang cũng phải đi mượn..." Đưòng Nặc càng nói càng nhỏ.

Ninh Tịch trầm mặc một lúc rồi hỏi: "Em đã đi tìm Ninh Tuyết Lạc đúng không?"

Đường Nặc nghe vậy thì lập tức cuống quýt giải thích: "Bởi vì thật sự là cùng đưòng rồi... nếu không em chắc chắn không tìm đến chị ta... kết quả... quả nhiên là em không nên tìm đển..."

Những chuyện xảy ra sau khi Đường Nặc tìm đến Ninh Tuyết Lạc thì dù cậu không nói thì Ninh Tịch cũng biết.

Câu "sao không tìm chị" đã gần ra đến miệng rồi nhưng cuối cùng lại bị Ninh Tịch nuốt vào, cô chỉ thở dài một tiếng rồi nói: "Được rồi, chị đã rõ mọi chuyện rồi! Em đi đường cả ngày thế chắc giờ cũng mệt mỏi, tối nay cứ ngủ ở chỗ chị cho khỏe lại đi! Ngày mai chị đưa em về nhà."

Đường Nạch ngẩng phắt đầu lên: "Chị..."

Ninh Tịch lập tức cắt lời không cho Đường Nặc từ chối: "Còn coi chị là chị của em thì đừng nói linh tinh nữa, đi ngủ! Chuyện hôm nay em tìm Ninh Tuyết Lạc mà lại không tìm chị đã đủ để chị tức giận rồi!"

Ninh Tịch đã nói đến vậy thì Đường Nặc cũng không thể từ chối được nữa. cậu ta mang tâm trạng thấp thỏm ngoan ngoãn đi ngủ.

Trên thực tê thì trong lòng Đường Nặc vẫn luôn mọng đợi Ninh Tịch có thể về nhà.

Nhưng mà, năm đó mẹ đã nói những lời khiến chị tổn thương như vậy rồi, Đường Nặc có muốn đến cỡ nào cũng chẳng dám nói chuyện mong Ninh Tịch trở về. Thậm chí, trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, cậu cũng chẳng có mặt mũi nào tới làm phiền chị.

Nhưng, hiện giờ cuối cùng vẫn làm phiền đến chị...

Đêm khuya.

Đêm nay vẫn là một đêm mất ngủ.

Ninh Tịch bước nhẹ chân đi tới phòng của Đường Nặc rồi giúp cậu kéo lại chăn, cô lẳng lặng nhìn khuôn mặt lúc ngủ của em trai mình.

về đi thôi...

về một lần cũng tốt...

Có lẽ về lại chốn cũ sẽ khiến cô tĩnh táo hơn chăng.

Rạng sáng ngày hôm sau, Ninh Tịch dẫn Đường Nặc về thành phố c, cô phải nhanh chóng giải quyết chuyện này để buổi tối còn về gặp Lục Đình Kiêu.

Để tránh bị fan nhận ra thì Ninh Tịch lại biến tấu một chút, lần này là một cô gái nông thôn đáng yêu chất phác.

Đường Nặc nhìn cô gái mặc quần hoa, tết tóc hai bên với đôi gò má ửng hồng trước mặt thì suýt chút nữa bật khóc.

Lâu lắm rồi, có dù nhớ nhung đển cỡ nào cũng không dám tìm chị cũng là do cậu thấy sợ hãi, cậu sợ ngưòi chị trong trí nhớ của mình mãi mãi không quay trở lại.

May mà chị vẫn còn...

Ninh Tịch biết mấy đêm liền cô ngủ không ngon cho nên không dám lái xe đường dài. vì thê cô đặt vé xe khách để hai chị em cùng trở về.

Đường Nặc chẳng hề để ý chuyện này, trái lại cậu còn rất vui vẻ thoải mái nữa.

Dọc đường đi hai chị em nói chuyện với nhau rất nhiều, rất nhanh đã khôi phục lại không khí thân mật như trước kia, cứ như thể hai người chưa từng cách xa.