Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một

Chương 1372: Trước khi chia tay thì làm một lần?



"Ừ, xong rồi!" Ninh Tịch cố để giọng mình nghe thật bình thường: "Chẳng phải em đã nhắn với Lục cảnh Lễ bảo vỏi anh là em xong việc sẽ về tìm anh luôn sao? Sao anh còn chạy đường xa tới đây như này!"

"Vì để có thể gặp em sớm hơn một chút." Lục Đình Kiêu dường như chẳng phát hiện ra vẻ mặt khác thường của cô, anh bước qua giúp cô mở cửa xe.

Ninh Tịch hít sâu một hơi rồi máy móc ngồi vào trong xe.

Lục Đình Kiêu khởi động, chiếc xe chậm rãi lắc lư trên con làng chật hẹp...

Trong xe rất yên tĩnh, nhất thời chẳng ai nói câu gì.

Phía ngoài cửa sổ, quang cảnh quen thuộc của thôn quê nhanh rút lui về phía sau, giống như đã rời khỏi sinh mạng của cô...

Chiếc xe rời khỏi thôn nhỏ rồi tiến vào đường quốc lộ, con đường ngày càng rộng rãi. Chắc vì nơi đây khá xa xôi nên chẳng có bóng dáng chiếc xe nào trên đưòng.

Ngón tay thon dài của Lục Đình Kiêu đặt trên vô lăng, ánh mắt anh bình tĩnh hướng về phía trước. Đột nhiên có một bàn tay trắng nõn mềm mại vươn từ ghê phó lái sang dùng sức bẻ ngoặt vô lăng...

"Két!!!" Âm thanh chói tai của bánh xe ma sát xuống mặt đường vang lên, chiếc xe đột nhiên rẽ ngoặt từ bên làn đường trái đâm thẳng qua làn đường phải rồi cứ thê đâm thẳng xuống ruộng...

"Ninh Tịch!!!!!!"

Lục Đình Kiêu không đề phòng khiển Ninh Tịch thừa cơ làm ra hành động vô cùng nguy hiểm, khuôn mặt vốn bình lặng lúc này lại nổi bão ầm ầm, anh nghiêm nghị gầm lên.

Nhưng, ngay lập tức Ninh Tịch đã đè xuống nút điều chỉnh ghế ngồi của anh khiến anh bất ngỡ ngã người ra sau. Sự tức giận lạnh lùng trong mắt anh nhanh chóng được thay thê bằng hình ảnh phản chiếu của khuôn mặt cô cùng với cảm giác ấm áp mềm mại xâm lấn đôi môi...

Thân thể Ninh Tịch run lẩy bẩy đè lên người Lục Đình Kiêu, cố sức hôn lấy anh...

Lúc này, Lục Đình Kiêu làm gì còn nhớ nổi những thứ khác chứ, anh rủa thầm một tiếng rồi đua bàn tay to lớn ra sau gáy cô đè lại khiến nụ hôn càng thêm kịch liệt.

Ninh Tịch nghiêng người hôn lấy mọi nơi trên cơ thể Lục Đình Kiêu, từ những ngón tay lạnh như băng rồi lướt qua những sợi tóc, nụ hôn kéo dần xuống ngực rồi bụng...

"Cạch" một tiêng, thắt lưng của Lục Đình Kiêu được cởi ra.

Lục Đình Kiêu hít một hơi khí lạnh, da đầu anh lúc này đã tê dại, trong mắt cũng dâng lên sự tức giận cùng cực, anh giữ chặt cổ tay của cô lại...

Chết tiệt!

Cô gái đáng chết này!

Cô có ý gì? Rốt cuộc là cô muốn thế nào!!!

Trong khoảng thời gian qua lại với Ninh Tịch nên anh vẫn luôn chú ý mấy cái hot hot trên mạng để có cái mà nói chuyện với cô, cộng thêm việc Lục cảnh Lễ suốt ngày lải nhải bên tai.

Trong tình huống thế này thì trong đầu Lục Đình Kiêu lập tức hiện lên ba chữ: "Chịch lần cuối..."

Chẳng lẽ Ninh Tịch có ý này? Trước khi chia tay... thì làm một lần?

Đây là cái gì? Bồi thường?

Nghĩ đến đây thì trái tim Lục Đình Kiêu y như rơi vào hầm băng.

Ninh Tịch cúi đầu nhìn bàn tay của Lục Đình Kiêu đang siết lấy cổ tay mình, bởi vì anh quá tức giận nên gân xanh nổi hết lên...

Ninh Tịch bị anh cản lại không cho tiếp tục thì ngơ ngác quỳ trên người Lục Đình Kiêu, mãi một lúc lâu sau mới cưỡi khẽ một cái đầy giễu cợt: "A... Lục Đình Kiêu... thật ra thì anh không cần phải như thế đâu... em cũng chẳng phải loại con gái ngây thơ trong sáng gì... cũng chẳng phải lần đầu tiên..."

Lục Đình Kiêu nhìn bộ dạng chán ghét chính bản thân mình cùng ánh mắt buông xuôi của cô thì đau lòng nhưng cũng lại dâng lên sự tức giận chưa từng có: "Ninh Tịch! Em nghĩ tôi sẽ để ý mấy chuyện đó sao?"